Tuy nhiên, giá cổ phiếu giảm mạnh đã không cho bọn họ có cơ hội bán ra.
Thường thì bọn họ sẽ niêm yết mức giá thấp nhất, nhưng giá cổ phiếu hiện tại đã giảm xuống dưới mức giá mà họ đặt ra.
Cú lao dốc không báo trước đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả phó chủ tịch của công ty Lương Thiên, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Ông ta là tâm phúc của Lương Huy, đương nhiên biết rằng cổ phiếu Zongyi này là cổ phiếu do ông chủ và một số đối tác của ông ta nắm giữ.
Vì tiềm lực rất mạnh, Lương Huy đã đầu tư phần lớn số tiền quỹ của công ty Lương Thiên vào đó, đợi thời cơ đến, kiếm một khoản lớn.
Nhưng bây giờ cổ phiếu Zongyi lao dốc như trượt xuống vách núi, khiến trán của vị phó chủ tịch này toát mồ hôi hột.
Ngay lập tức điện thoại của ông ta như nổ tung, tất cả đều đang đặt câu hỏi rằng liệu đợt sóng lao dốc này có phải do công ty Lương Thiên bọn họ bí mật thực hiện hay không.
Phó chủ tịch bây giờ chỉ muốn chửi thề.
Cổ phiếu Zongyi giảm mạnh, tổn thất lớn nhất chính là công ty Lương Thiên, ông ta đâu phải kẻ ngốc, làm sao có thể khiến cho cổ phiếu giảm giá như vậy được.
Sau khi nghe mấy cuộc điện thoại, giá cổ phiếu vẫn đang giảm mạnh, và khoản lỗ sổ sách của công ty đã lên đến một con số gây sốc.
Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
Phó chủ tịch không do dự nữa, trực tiếp bấm số gọi cho Lương Huy.
Mà lúc này, Lương Huy đang suy nghĩ xem có nên trực tiếp đánh què Lý Thần hay không.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến bầu không khí vốn đang rất im lặng trở nên giãn ra một chút.
Lông mày Lương Huy khẽ giật giật, ông ta hậm hực nhấn nghe.
Nhưng sau khi nghe xong báo cáo nhanh chóng của đầu dây bên kia, sắc mặt Lương Huy dần dần thay đổi.
Tương ứng với đó là ánh mắt càng lúc càng bình thản của Lý Thần.
“Làm sao có thể…”
Lương Huy thì thầm một câu trong sự hoài nghi, sau đó, khi đã định thần lại, ông ta lập tức túm lấy cổ áo của Lý Thần gầm lớn: “Là mày! Là mày đã ra tay với cổ phiếu Zongyi!”
“Là mày đã khiến cổ phiếu Zongyi giảm đến mức kịch sàn ngay khi thị trường vừa mở cửa được mười phút!”
Tiếng gầm dữ dội của Lương Huy khiến mọi người đều biến sắc.
“Cổ phiếu Zongyi? Cổ phiếu mà Lương Thiên nắm quyền nhà cái?”
“Nghe nói rằng công ty Lương Thiên đã đánh cược tất cả tiền bạc của mình vào đó để bù đắp khoản lỗ năm mươi triệu mà ông ta đã thua trước đó”.
“Làm sao có thể giảm mạnh được? Thị trường của cổ phiếu Zongyi mặc dù không lớn, nhưng muốn thao túng giá cổ phiếu thì phải có ít nhất một tỷ”.
“Trời đất ơi, chiêu này rõ ràng là nhổ cỏ tận gốc mà”.
Đám người luôn bị Lương Huy đàn áp không dám lên tiếng, bây giờ đột nhiên bùng nổ như đàn kiến vỡ tổ, ai nấy cũng đều biến sắc.
Trong đám người chỉ có mình Trương Giang không hoang mang.
Ông ấy thậm chí còn rút một điếu thuốc ra, châm lửa và hút một hơi đầy vui sướng.
Nhìn thấy đám người đang hoảng loạn bên bàn tròn, Trương Giang đột nhiên muốn cười, cười nhạo bọn họ một trận thật đã.
Những người này hoàn toàn không biết chiêu của Lý Thần đáng sợ đến mức nào.
Còn Lý Thần giơ tay lên hất hai tay của Lương Huy ra, thản nhiên nói: “Cổ phiếu Zongyi có liên quan đến ông à? Xin lỗi nhé, tôi chướng mắt công ty đó nên mới phá giá của người ta, bây giờ có lẽ đã khiến bọn họ mất đi vài tỷ rồi đấy”.
Lời nói của Lý Thần khiến trái tim Lương Huy co quắp lại.
Ông ta cay đắng nhìn chằm chằm Lý Thần, nghiến răng nói: “Tài sản và tính mạng của tao đều nằm trong cổ phiếu Zongyi, mày phá giá như thế chính là muốn lấy mạng tao!”
“Thế thì thật là không may”, Lý Thần cười nhẹ.
Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lương Huy lúc này đã như một con chó điên, chậm rãi nói: “Hay là, ông quỳ xuống trước mặt tôi? Tâm trạng tôi mà tốt, nói không chừng sẽ để lại cho ông vài đồng để sống nốt quãng đời còn lại”.
“Lý Thần!”, Lương Huy hoàn toàn mất trí gầm rống lên: “Tao giết chết mày!”