Thông thường sau khi các quyết định được đưa ra, lệnh được hạ xuống, sẽ có một đội chuyên trách sẽ thực hiện theo đúng ý muốn của Lý Minh Đường.
Về phần Lý Thần, đương nhiên sẽ không thể có đội giao dịch riêng của mình ở Hồng Kông được, anh đang định nói thì Hoắc An Lan đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Lý Thần, đoàn đội nhà họ Hoắc, anh cứ sử dụng thoải mái”.
“Vậy tôi không khách sáo nhé”, Lý Thần cười nói.
Hoắc An Lan gật đầu gọi điện thoại, ngay sau đó, một đội giao dịch gồm nhóm nhỏ ba người lập tức xuất hiện trong phòng VIP.
Ánh mắt co quắp nhìn cảnh tượng này, Lý Minh Đường gần như phát điên vì đố kỵ, anh ta lạnh lùng nói: “An Lan, thằng nhãi nhà quê này có tư cách gì sử dụng đoàn đội nhà họ Hoắc?”
“Anh cũng đã nói là đoàn đội nhà họ Hoắc rồi, vậy thì anh có tư cách gì mà chỉ chỉ trỏ trỏ với quyết định của tôi”, Hoắc An Lan hỏi ngược lại.
Lý Minh Đường lập tức cạn lời, nhưng sự căm ghét và ghen tị đối với Lý Thần càng tăng thêm một phần.
Cười lạnh một tiếng, Lý Minh Đường nói với Lý Thần: “Đợi lát nữa tao sẽ xem mày chết như thế nào!”
Đội giao dịch này Lý Thần có quen, trước đây trong phòng đọc sách của Hoắc Chấn Châu chính là do đội giao dịch này thao tác.
Tuy nhiên quản lý dẫn dắt đội - Lâm Quốc Đống chắc chắn là không gặp được nữa mà thay vào đó là một người đàn ông trung niên chững chạc.
“Cô Hoắc, cậu Hoắc, tôi tên là Trương Tự Hưng”, người quản lý dẫn đầu đội ngũ giới thiệu bản thân một cách kính cẩn, sau đó đứng một bên chờ dặn dò.
Cảm giác này tốt hơn nhiều so với Lâm Quốc Đống.
Hoắc An Lan gật đầu nói: “Quản lý Trương, tiếp theo ông và đội của mình sẽ nghe theo chỉ thị của Lý Thần, anh ấy muốn giao dịch như thế nào thì cứ làm như thế ấy”.
Hai mắt Trương Tự Hưng lóe lên, ông ấy vẫn còn nhớ rõ đồng nghiệp Lâm Quốc Đống của mình vì sao lại phải từ chức, chính là bởi vì đắc tội với một nhân vật lớn bên cạnh ông Hoắc, lẽ nào người đó chính là Lý Thần ở trước mặt này?
“Anh Lý, anh cứ dặn dò”.
Giọng điệu của Trương Tự Hưng càng lúc càng thêm kính trọng và khách khí.
Lúc này, đoàn đội của Lý Minh Đường và Lý Thần đều đã sẵn sàng.
Vì chỉ là một giao dịch nhỏ, số tiền vốn có hạn chỉ một trăm triệu nên cả hai đội đều chỉ có ba người.
Hai nhà giao dịch, một người quản lý chịu trách nhiệm giao tiếp với người ra quyết định.
Không lâu sau, hai bên đều đã hiểu đại khái tình hình chung.
Mọi người đều là những nhà giao dịch chuyên nghiệp trong giới tài chính, họ đã từng chứng kiến sự cảnh tranh khốc liệt như này giữa những người giàu có.
Chỉ là ngoại trừ một chút hiểu biết của Trương Tự Hưng về Lý Thần, không ai coi trọng anh cả.
Dù sao Lý Minh Đường cũng là một cao thủ thuộc giới trẻ trong giới đầu tư chứng khoán ở Hồng Kông.
Những thành tích đạt được cũng rất huy hoàng.
Còn Lý Thần là ai?
Thằng nhà quê?
Đến Hồng Kông làm gì cho mất mặt?
Mọi người trong phòng đều nhìn Lý Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý, không biết Lý Thần lấy đâu ra tự tin mà đòi đấu với Lý Minh Đường.
Hai đội của hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng trong phòng giao dịch, mỗi một nhà giao dịch đều có một trước máy tính xịn ở phía trước để đăng nhập vào tài khoản của mình, chờ người ra quyết định của họ hạ lệnh.
“Internet Thiên Tình, Internet Vô Ưu, hai cổ phiếu này tham gia thị trường với mức giá hiện tại để xây dựng vị thế, mỗi cổ phiếu chiếm 50%”.
Sau khi Lý Minh Đường ra lệnh, anh ta lại cười nhạo nhìn Lý Thần, đợi sự lựa chọn cổ phiếu của anh.
Ánh mắt của tất người trong phòng đều tụ lại một chỗ.
Nhìn tạp chí trong tay, Lý Thần nhấp một ngụm coca lạnh, thản nhiên nói: “PCCW, mua hết”. (PCCW là công ty cung cấp dịch vụ viễn thông hàng đầu Hồng Kông)
Lý Thần vừa dứt lời, Lý Minh Đường ngây người ra, sau đó bật ra một tràng cười điên cuồng.
“Ha ha ha, tao đã nói thằng nhãi nhà mày là thằng ngu mà, không ngờ lại thể hiện cho tao xem nhanh như vậy?”
“Mày chọn tới chọn lui, thay vì chọn lĩnh vực Internet phổ biến nhất thì lại chọn PCCW đang sống dở chết dở? Cười chết mất thôi, với chút bản lĩnh đó của mày mà còn muốn đấu với tao à?”