- Nàng ... hềhề ... đói chưa?
Văn Thành Bích liếc dài một cái nói :
- Hừm, giờ mới nhớ đến sao? Vừa rồi, ngươi nói gì với tên họ Hà kia vậy?
- Ta nói ... người ta yêu nhất chính là nàng, huynh muội Di Hoa Cung các ngươi đừng hòng lung lay ta.
Văn Thành Bích sẵng giọng :
- Ngươi ... đừng đùa nữa.
- Ta đùa làm gì? Không thấy tên kia nghe xong liền không còn ghen tức nữa sao?
- Thực sự?
Lăng Phong xòe tay nhún vai, kỳ thực hắn chẳng nói gì vào tai Hà Mạch Dũng cả, chỉ làm trò như thế khiến họ Hà bị người khác nghi ngờ mà thôi, ai bảo lúc nào cũng muốn đánh Phong ca làm gì.
Lăng Phong đang nghĩ. Còn nhớ Bạch Ngọc Đường nói thần lực của bản thân có chứa bí ẩn mới mở được Bát Mỹ đồ ra, vẫn hy vọng hai tên Nha Đao Ma Phong không biết xuất xứ Bát Mỹ đồ, cũng không thể mở Bát Mỹ đồ được, bằng không kiểu gì cũng sẽ quay lại tìm mình.
- Ngươi làm vậy lại khiến chúng bị hiểu lầm, rõ là xấu mà.
- Ai bảo chúng muốn cướp của ta trước?
Nói đến đó nhớ ra, hình như mình mới là người cướp đầu tiên, vội ho khan kiếm cớ :
- Mà ... nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, nàng nói phải không?
Văn Thành Bích đỏ mặt :
- Ngươi thực sự ... không để ý đến tiểu mỹ nữ kia sao?
Lăng Phong nghĩ một lát, cẩn thận đáp :
- Không có.
Thành Bích ánh mắt sắc bén :
- Vừa rồi nói xong câu kia, chút thần lực vừa hồi phục của ngươi lại chạy loạn, muốn lừa ta sao?
Toát mồ hôi, gặp phải thánh.
- Vậy thì có ... một chút. Dù sao nàng ta cũng từng cứu ta.
- Hừm, biết ngay mà, đồ hoa tâm.
"Vl, rút cục muốn thế nào? Nói kiểu gì cũng không xong?" Lăng Phong mắt trợn trắng.
Kỳ thực, Lăng Phong mà dám nói không tâm tư với Diễm Tuyết Cơ là nói láo. Chỉ là ...
Mặc dù Lăng Phong cảm nhận sự hồn nhiên tiếp cận của nàng ấy là thật, nhưng dường như giấu động cơ nào đó khiến hắn không muốn tiếp thu.
Ngược lại là Mộc Hàm Yên, nàng kia là đối thủ mật thám của Lăng Phong, tiếp cận Lăng Phong cũng không giấu diếm mục đích, chính là tỷ tỷ đây muốn đùa dai với ngươi, nhưng đằng sau thì thiết bố cục giết ngươi không biết chừng. Lăng Phong lại không thấy quá nhiều phản cảm với Mộc cô nương, hắn còn muốn đùa dai xem ai cao tay hơn.
Cái này là cảm giác của từng người, rất khó nói thành lời. Dầu gì Phong ca cũng là thanh niên nghiêm túc thế kỷ 21, cũng không thể cứ gặp gái đẹp tiếp cận là sẵn sàng nhảy bổ vào.
Lại nghĩ đến mục đích đầu tiên của chuyến đi này, Đoạn Cân Nhẫn và Triệu Hanh.
Ban đầu Lăng Phong nghĩ đó là màn trả thù cá nhân của Triệu Hanh, thậm chí nghĩ đến bị hạ độc nhầm. Chẳng qua mấy tháng bôn ba, Lăng Phong dần lờ mờ nhận ra mẹ con hắn đang mắc vào một âm mưu rất lớn. Đáng buồn là hắn chỉ đóng vai một con kiến hôi, ngẫu nhiên bị dẫm phải, chứ cũng không phải mục tiêu của đối phương.
Nhưng như thế lại tổn thương Phong ca quá, nam chính làm sao lại thành kiến hôi?
Cái trọng yếu chính là, không phải hắn muốn giải mã bí mật A thì sẽ tìm được tình tiết chỉ liên quan đến A, trái lại cứ liên tục mắc vào bí mật B C D, cái này chưa đóng đã mở ra cái khác. Rút cục không phân biệt nổi đoạn tin này có ích cho bí mật nào.
Nó giống như ngươi ngày mai có buổi thi lấy tín chỉ, 6h tối mở baidu lên quyết tâm tra tài liệu lịch sử Đảng, đến 8h giật mình nhìn lại hóa ra đang lạc ở trang xvid***.
Nghĩ đến đây, lại nhìn sắc trời bắt đầu tối đen.
Buổi tối cổ đại là thời điểm Lăng Phong chán ghét nhất, bởi vì hắn không cách nào ngủ sớm như người cổ được. Thanh niên tuổi của hắn kiếp trước, ban đêm mới là quãng thời gian hoạt động chính. Cũng không biết giờ này bạn bè hắn ra sao rồi. Chắc chúng có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng đến, Phong ca giờ này lại diễn vai đại hiệp giang hồ, phá giải bí mật gì gì đó.
Lăng Phong bất chợt nghĩ đến thú vui mỗi tối hồi trước. Cũng không biết năm nay là ai thắng giải DMM Adult Awards. Còn nhớ ngay trước đêm toi mạng, Phong ca còn thức đêm bầu cho em Yuino muốn lòi con mắt, rút cục ngay cả danh sách đề cử nàng ấy cũng không vào được. Thế là đành lên blog động viên nàng, chẳng ngờ được nàng reply cám ơn một phen ...
- Ngươi đang nghĩ đến Đoạn Cân Nhẫn?
Giọng Văn Thành Bích cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong. Hú hồn, nghĩ thêm tẹo nữa thì quần nhỏ cũng bị đội lên mất.
- Không, đang nghĩ đến Yuin... À, đúng là Đoạn Cân Nhẫn.
Lăng Phong lập tức khép chân chỉnh tề.
Hắn cố sống cố chết cũng phải cướp cho bằng được cái hộp kia, cũng chỉ vì Cố lão nói đó "có thể là" Độc Kinh. Lăng Phong nghi ngờ lão ta, nhưng cũng không thể bỏ qua. Nếu quả thực có một quyển Độc Kinh mà khiến giang hồ thèm muốn như vậy, nói không chừng thực sự liên quan đến các loại kịch độc, ví như Đoạn Cân Nhẫn.
Đáng tiếc lúc mở ra lại là Võ Kinh quyển thứ 9 gì đó.
Lăng Phong đầu tiên nghĩ ngay đến Cố lão đã lừa mình, cũng chán nản không ít.
Nhưng hắn cũng đòng thời ôm hy vọng ở một khả năng khác. Ấy là Võ Kinh chỉ là lớp vỏ bề ngoài, chân chính bên trong còn che dấu kinh thư khác. Vì vậy rút cục vẫn ôm võ kinh cho bằng được.
Nên nhớ Bát Mỹ Đồ cũng có thể ẩn chứa huyền cơ, không có lý nào một quyển Võ Kinh được nhiều người săn đón lại chỉ đơn thuần một quyển kinh đơn giản như vậy, cứ mở ra là đọc ngay được.
- Đúng rồi, Lôi Trấn. Ngươi nói tìm hiểu giúp ta về Đoạn Cân Nhẫn, có tin tức gì chưa?
- Đoạn Cân Nhẫn? Mấy hôm nay đều nghe lời ngươi bận rộn cải tiến Lưu Tinh Châu, đâu có thời gian mà tìm hiểu chứ?
Lôi Trấn ngồi ở một góc, đang lôi đạn dược ra lau chùi. Anh em trong bang đều biết ý tránh xa, còn dựng bàn ghế lô cốt chắn ở giữa, có phát nổ cũng không bị trực tiếp thổi bay.
Tiêu Thiên Phóng đang nhắm mắt dưỡngg thẫn bỗng tò mò hỏi :
- Một loại độc dược?
- Đúng vậy, rất độc. Khiến bản thân mất kiểm soát với thân thể, chỉ còn lại phần tàn hồn.
Đáng tiếc Tiêu Thiên Phóng không nói gì thêm, Lôi Trấn mới là người nói :
- Đường Môn rất thiện dùng độc. Ta là người ngòai mà độc tương tự như vậy đếm sơ sơ qua cũng đã cả chục cái, chỉ e chân chính lên tới cả ngàn loại. Không phải nội môn đệ tử khó lòng biết hết.
Lăng Phong nhíu mày.
3 chữ Đoạn Cân Nhẫn từng khiến những người như Liễu Thanh Nghi, Kha lão đều phải nhíu mày, bấy lâu hỏi trong giang hồ hầu hết đều chẳngg ai biết, có khi nội môn đệ tử Đường môn cũng không biết nốt, phải là trưởng lão trở lên may ra.
Bạch Ngọc Đường thản nhiên :
- Nếu ngươi muốn tìm hiểu về Đường môn, sao không chạy đến Đường môn?
Lăng Phong đương nhiên từng nghĩ đến, thậm chí ý nghĩ đầu tiên chính là ý này, nhưng bị cả Liễu Thanh Nghi và Kha lão gián tiếp ngăn cản, bảo rằng đi cũng vô ích, hắn mới phải đi Hà Bắc. Giờ này nghĩ lại, hắn cảm giác mình bị Kha lão sắp xếp.
Lôi Trấn bĩu môi :
- Chạy đến đó? Không có dễ như vậy. Đường môn rất đặc thù, không như Toàn Chân giáo Thiếu Lâm tự, có sẵn địa chỉ cụ thể cứ đến đó tìm người là xong. Ngươi nên biết Thục trung khá tách biệt với Trung nguyên, không khác nào một phiên quốc, dân tộc ngôn ngữ cũng đều bất đồng, ngay cả "mạng nhện" của chúng ta cũng không với tới được là hiểu rồi. Đường gia ở Thục trung không khác nào Hoàng gia ở Trường An, người thường khó gặp, đừng nói là vừa gặp không khéo đã bị độc chết.
"Mạng nhện" trong lời Lôi Trấn là Mật thám tự. Ở đây nhiều người ngoài tổ chức, gã đành dùng từ ngữ như vậy.
Lăng Phong cũng vội vàng nói, đánh lạc hướng quần hùng :
- Nói vậy chẳng lẽ Đường môn cả đời không tiếp xúc với Trung nguyên?
- Có. Bọn chúng nếu muốn ám sát ai thì sẽ tiếp xúc người đó.
- Vậy độc Đường môn chỉ có người Đường môn dùng? Hay có thể giao cho người ngoài?
Lôi Trấn vẫn là người rõ rành nhất về Đường môn, nói :
- Cái này rất khó nói. Phân nửa các phân đường của Đường môn chuyên về chế tạo ám khí độc dược. Độc Đường môn tuy vậy ở Trung nguyên lại không phải không thấy bao giờ. Chỉ là hơi hiếm, rất đắt đỏ. Chứng tỏ chính Đường môn tuồn vào Trung nguyên bán với giá cao. Môn phái lớn như vậy, không bán chút đồ vật kiếm tiền cũng khó.
Nhưng nếu đã là hàng buôn lậu, vậy thì có đến Đường môn tra hỏi kẻ nào hạ độc cũng không thề lần ra nổi.
Việc cấp bách là giải dược. Nếu độc kia đã không phải là hàng "original" do chính kẻ hạ độc làm ra, vậy thì giải dược có thể ở bất cứ đâu.
Đám lang băm Lăng Phong tìm đến xem bệnh cho mẫu thân, coi như thần y thánh thủ kinh thành gì đều mời cả. Chỉ là đám không học vấn kia đều nói đúng một câu, "không có bệnh, cũng không trúng độc". Lăng Phong suýt phát điên. Còn may có Liễu Thanh Nghi nói ra 3 chữ Đoạn Cân Nhẫn, cho hắn một cái đầu mối mỏng manh mà tìm đến giờ.
"Rút cục Đoạn Cân Nhẫn là độc dược, làm thành bình thành viên hẳn hoi? Hay còn là thứ gì khác?"
- Độc Đường môn lợi hại, nhưng kiểu gì cũng có người khắc chế được chứ? Đúng không?
Bạch Ngọc Đường lên tiếng :
- Còn tùy là độc nào. Nếu cái Đoạn Cân Nhẫn mà ngươi nói thuộc vào hàng cực độc chỉ có cao tầng Đường gia dùng, vậy thì chịu rồi.
Tên dâm tặc họ Điền nghe đến chuyên môn, liền góp lời :
- Nếu Dược Vương ra tay thì sao? Nghe nói ông ta có một bài thuốc mê cực cổ, ta đang rất muốn gặp xem sao.
- Dược Vương?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu :
- Nếu ngươi muốn tìm Dược Vương, vậy thì khó lắm. Vì căn bản không ai biết ông ta ở đâu cả, thậm chí còn sống hay đã chết cũng chịu. Nghe nói những chục năm trước có đợt dịch bệnh, người chết lên đến cả vạn, Dược Vương mới xuất hiện một lần. Buồn cười là không phải để cứu vớt gì bách tính, mà chỉ để tìm hiểu cái dịch bệnh đó ra sao, thử thuốc trên vài người xong rồi biến mất.
Lăng Phong suýt ngã ngửa :
- Nhân cách vậy mà cũng gọi là Dược Vương?
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi :
- Thì đúng rồi. Nếu ông ta mà chịu cứu người, bà con đã gọi là Dược Thần, Dược Tiên, chứ không gọi là Vương.
Lăng Phong cười khổ, nói cũng phải, phàm vương giả đều vô tâm.
- Thế nhân bây giờ cũng rất kỳ quái. Cứ thích đi tôn thờ mấy kẻ lập dị như vậy làm thánh làm vương. Cẩm Mao Thử ta đang phấn đấu làm Thử Thánh đó, anh em giúp đỡ một chút.
- Khục.
Lăng Phong ho khan. Cái chuyện xưng thánh này nghe cứ quen quen, thời hắn hình như cũng rất nhiều.
Y Thánh, Dược Vương mấy kẻ này, có phần quá cao xa viễn vông, Lăng Phong không mơ mộng tìm tới.
Lăng Phong từng suy nghĩ thực tế hơn, ví dụ Thái Y viện trong hoàng cung. Dù sao kia cũng là nơi tập trung danh y trong thiên hạ, biết đâu sẽ có người tài giỏi. Chỉ là Lăng Phong là dân thường, làm sao liên hệ được Thái Y viện? Nếu là đại thần trong triều may ra.
Lăng Phong bất chợt vỗ đầu.
"Làm sao quên mất. Anh đang là nhân viên tình báo quốc gia còn gì? Mật Thám tự liệu có cách nào liên hệ Thái Y viện?"
Xem ra phải phấn đấu công tác một chút, lông bông giang hồ làm đại hiệp ích lợi cũng không bao nhiêu. Ví như lập công lao lớn, đến lúc thưởng phạt thay vì tiền bạc chức vụ, thì yêu cầu Thái Y viện xem giúp bệnh cho mẫu thân, cái này cũng không phải không thể.