Thạch Sơn chậm rãi kể lại những biến cố xảy ra, từ sau khi chia tay Lăng Phong ở thôn nhỏ, cho đến khi bị ma nữ tấn công ở Nguyệt Lượng Tuyền.
Hóa ra Nguyệt Dung nghi ngờ hành tung của nữ hiệp áo hồng ở thôn Độc Mộc, cũng chính là Diễm Tuyết Cơ, cho nên mới đi theo.
Nói đến Diễm Tuyết Cơ, nàng ta là một trong những mỹ nữ Lăng Phong có duyên gặp mặt nhất, nhưng mỗi lần gặp lại là một kiểu thân phận khác hẳn nhau.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng là ở đổ phường Thiên Địa, Diễm cô nương vào vai một nữ lão bản đầy khêu gợi.
Lần thứ hai, cũng chính là lần có Nguyệt Dung đi cùng, Diễm nữ hiệp xuất hiện hành hiệp trượng nghĩa.
Lần tiếp theo, nàng ta là một nha hoàn ở Mịch lâu của Dương Ngọc Nô.
Lần cuối lại nói mình là đệ tử môn phái bí ẩn Di Hoa cung. Nàngg ta còn biết không ít chuyện về Tử Vong Nhị U. Bằng chứng là hôm đó khi U Minh cung vừa xuất hiện, Diễm Tuyết Cơ lập tức nhắc nhở Lăng Phong về nhóm Huyền Y Hắc Y gì đó.
Đám này là ai? Mãi về sau Lăng Phong hỏi hai tên A Tiếu A Si ngốc nghếch từng phục vụ cho U Minh cung mới biết được. Kia là hai nhóm sát thủ ngang ngửa với U Linh sơn trang, thậm chí còn bí ẩn hơn cả U Linh sơn trang.
Vài ngưuời Hắc Y Huyết Y hôm đó tuy xuất hiện, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham chiến. Về sau khi Bạch Tiểu Thư đuổi theo Nha Đao, bọn chúng cũng âm thầm biến mất, khiến Lăng Phong không hiểu ra làm sao.
Bề ngoài Diễm Tuyết Cơ vui tươi dễ gần, nhìn qua có cảm giác như nàng yêu thích Lăng Phong, nhưng Lăng Phong lại không nghĩ vậy. Hắn không nắm bắt được Diễm Tuyết Cơ, cho nên vẫn cố ý giữ khoảng cách.
Thạch Sơn vẫn đang tiếp tục câu chuyện :
- Ta và Ngũ Nương theo dõi nữ hiệp kia đến Hà Đông thì mất dấu. Lúc đó Ngũ Nương lại phát hiện ra kẻ đã giết hại gia tộc nàng ấy mười mấy năm trước.
- “Minh Hoàng Trượng” Cao Đào? - Lăng Phong lập tức hỏi.
- Ta không nhớ tên, hình như là hắn. Ngũ Nương vì thế liền tìm gặp Chu đại nhân, muốn mượn người hiệp trợ.
- Nhưng đây là chuyện cá nhân, làm sao Mật Thám tự có thể hiệp trợ?
- Ta cũng nghĩ thế, chỉ không ngờ đến Chu đại nhân thực sự ra tay giúp.
Lăng Phong nghĩ gì đó, cười nhạt :
- Vậy có gì mà không ngờ đến. Nghe nói đằng sau Chu đại nhân kia chính là Cảnh Phó sứ.
Nói xong còn cố ý liếc nhìn Chu Kinh đang ngồi phía xa, Chu Kinh bị Lăng Phong đột ngột cười khinh một cái, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Thạch Sơn không hiểu hỏi lại :
- Cảnh Phó sứ? Có hắn thì làm sao?
- Thì ... Cảnh Phó sứ thích Ngũ ... À, quên mất ngươi là đại sư, không hiểu được đâu.
Thạch Sơn gãi gãi đầu. Coi bộ hồng trần vẫn còn nhiều chuyện Thạch đại sư chưa thể ngộ ra, chẳng trách vẫn chưa thành chính quả, xem chừng đại sư còn phải chăm tụng kinh hơn nữa.
- Sau đó thế nào?
- Chúng ta theo dấu Cao Đào quay lại Hà Bắc, sau cùng vào sâu Vạn Thú lĩnh đến một nơi gọi Nguyệt Lượng tuyền.
Thạch Sơn kể tiếp tao ngộ kế đó, nhưng riêng chuyện gặp Bạch Hổ ngàn năm thì lại kể rất qua loa. Xem ra Thạch đại sư quả thật bị dị ứng với họ nhà mèo, ngay cả nghĩ trong đầu cũng không dám.
Đến đoạn Thạch Sơn gặp phải kẻ địch, Bạch Ngọc Đường từ đầu vẫn chăm chú, đột nhiên nói vào :
- Ma nữ kia, sao ta cứ thấy giống ...
- Thiên Diện Quỷ Thủ? - Lăng Phong đoán bừa.
- Đúng vậy. Năm đó ả ta đột nhập doanh trại Thiên Ba ám sát Dương lão tướng quân, trang phục nửa đen nửa trắng, lại còn phi thân lên không trung đánh ra chỉ pháp, binh lính trong doanh ai cũng kể lại như vậy, hoàn toàn trùng khớp.
Thiên Diện Quỷ Thủ hành tung vô cùng bí ẩn. Hầu hết những gì truyền lưu trong dân gian đều là lời đồn. Không nhiều người gặp được chân thân của Thiên Diện. Đa phần kẻ gặp phải cô ta, hoặc là bị cô ta xâm nhập tâm hồn làm cho nửa tỉnh nửa mơ, hai là đã bị giết chết cả.
Lăng Phong từng gặp Thiên Diện ít nhất hai lần, một lần lúc bái đường bị hù cho suýt chết, một lần thì mù mù mờ mờ ở Ngô gia trang. Về sau Cố lão mới nói, ngay cả “nữ yêu” mà Lăng Phong nhìn thấy ở Ngô gia trang, chẳng qua cũng chỉ là một hóa thân trong cả trăm kiểu hóa thân của Thiên Diện, chính vì vậy mới gọi là “Thiên Diện”.
Thạch Sơn thở dài :
- Ma nữ đó ra tay vô cùng nhanh, nhoáng cái đã giết sạch đám thợ săn, chỉ còn ta và Ngũ Nương thoi thóp. Sau đó thì ...
Lát sau, Lăng Phong nghe đến đoạn có hai cao thủ khác xuất hiện, đột nhiên trợn mắt há mồm, nhìn mấy huynh đệ Bạch Ngọc Đường một lượt.
Miêu tả như vậy, rõ ràng là ...
Tất cả đều không hẹn mà cùng nói ra :
- Chẳng phải là là Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư sao?
Hai huynh muội Bạch gia và Thiên Diện Quỷ Thủ có liên quan gì đến nhau?
Chẳng phải Bạch Vân Thành đã là Trang chủ rồi sao? Trên lão ta vẫn còn một thế lực khác thao túng? Bằng không làm sao Thạch Sơn lại kể, Bạch Vân Thành dường như khá sợ hãi Thiên Diện? Không phải vì võ công, mà là vai vế gì đó.
Mấy ngày qua Lăng Phong và Thành Bích đang nghĩ theo hướng, Bạch Vân Thành là tay sai của Thiên Sách phủ, bị người Kim mua chuộc. Thế nhưng đùng một cái lại chọc ra một cái Thiên Diện Quỷ Thủ. Nói vậy, Thiên Diện cũng liên quan đến Thiên Sách phủ?
Dám lắm, đều là Thiên cả.
Thiên Diện, Thiên Vương, Thiên Sách, Thiên Nhẫn, Thiên Ma. Không biết còn cái gì Thiên nữa hay không đây? Nói không chừng cái tên đóng vai phản diện lần này là dân cuồng chữ “Thiên” cũng nên.
Thạch Sơn nhíu mày cố nhớ lại :
- Lúc đó ta bị thương nặng, chỉ kịp nghe chúng nói về “tộc nhân” gì đó.
- Tộc nhân?
Có lẽ nào nói đến tộc Nữ Chân? Kim quốc do tộc Nữ Chân khởi nghiệp mà thành.
Chỉ là, Thiên Sách phủ là sản phẩm tình báo của riêng Mộc gia, mà Mộc gia hình như không phải người Nữ Chân phương bắc, mà thuộc tộc Tiên Ti.
Lăng Phong bằng vào giác quan nhạy bén, đột nhiên cảm giác Tần Quyền có gì đó không đúng.
- Lục đệ, làm sao vậy? Bày đặt học theo ta đăm chiêu?
- Đệ? Hềhề, không có gì, chỉ thấy ... tò mò thôi.
Lăng Phong không khỏi kỳ quái. Ai chứ Tần Quyền rất hiếm khi tò mò, lâu nay mỗi khi nghe chuyện giang hồ, thằng này đều bộ dạng khinh bỉ.
Tần Quyền ho khan một cái, vờ đánh lạc hướng :
- Phải rồi đầu trọc, võ công của chúng rất lợi hại à?
Thạch Sơn năm xưa là sư huynh của Lăng Hổ ở Đại Lâm tự. Gã còn là tổ trưởng Hổ tổ, chuyên trách ám sát, nói vậy kinh nghiệm nhận định đối thủ phải cực tốt.
Chỉ thấy Thạch Sơn gật đầu ủ rũ :
- Trong mắt người như Thiên Diện, ta căn bản chỉ là một kẻ tầm thường.
Lăng Phong thổn thức, hắn hiểu cảm giác của Thạch Sơn.
Ngày đó hắn gặp Liễu Thanh Nghi đại chiến trong rừng, cũng chính là cái tư vị này, có thể nói là “ngước mắt mà ngưỡng mộ”. Đẳng cấp của cao thủ võ lâm, đám Lăng Phong vẫn còn cách rất xa.
Tần Quyền tiếp tục tỏ vẻ “tò mò” :
- Tóm lại là, U Linh sơn trang nằm ở phía bên kia Nguyệt Lượng tuyền?
- Đó là lời đám thợ săn Vạn Thú nói. Chính bọn họ cũng không biết bên kia Nguyệt Lượng tuyền là cái gì? Đám U Linh sơn trang đó sống trong trang viện ra sao?
Bạch Ngọc Đường cũng bổ sung :
- Đây là lần đầu ta nghe nói vị trí cụ thể của U Linh sơn trang như vậy đấy.
Lăng Phong vuốt vuốt cằm :
- Thiên Diện vì sao bắt Ngũ Nương đi? Có lẽ giờ này đang ở đâu đó bên kia Nguyệt Lượng tuyền chăng?
- Ngươi muốn đi cứu người? - Thạch Sơn lập tức hồ hởi.
Nguyệt Dung là đồng liêu, quen biết với Lăng Phong Thạch Sơn cũng được một thời gian. Nàng tuy có hơi ít nói, nhưng là một cô nương trung thành tốt bụng, từng bất chấp chiến sự đưa người đến Hà Bắc tìm Lăng Phong.
Tần Quyền bỗng vỗ vai Lăng Phong :
- Tứ ca, trước mắt phải xem Thiên Diện kia có tìm huynh không đã? Dù sao, người ta cũng là chỗ quen biết với ngươi mà, hỏi cái là xong?
- Ngươi quen ma nữ đó? - Cả đám trợn mắt.
- Ta quen cái gì chứ? Lục đệ ngươi đừng có ngậm máu phun người.
Lăng Phong rùng mình nhẹ một cái.
Kỳ thực lời Tần Quyền khiến hắn nghĩ đến chuyện khác.
Lăng Phong có sợ chết hay không?
Hồi đầu mới xuyên không, Lăng Phong là một kẻ bất cần đời, làm việc chả suy tính gì nhiều. Đây một là tính cách của hắn, nhưng nguyên do chính là hắn không sợ chết.
“Ông vừa chết xong sống lại, còn sợ chết cái gì nữa chứ?”
Nhưng càng hòa nhập vào thế giới này, quen biết được nhiều người, đặc biệt là có Thành Bích rồi, Lăng Phong mới bắt đầu sợ chết, thậm chí không chỉ sợ chết, hắn cũng không muốn mắc phải phiền toái.
Hắn bắt đầu nuối tiếc cuộc sống mới.
Lăng Phong không dám rời khỏi Thái Nguyên, một là vì bản thân chưa bình phục, nhưng trọng yếu là hắn sợ ra thành sẽ có kẻ gây sự.
Hắn lừa đám Nha Đao bức Bát Mỹ đồ, bọn chúng có quay lại cũng không quá nghiêm trọng, bởi vấn đề chỉ nằm ở một món đồ vật, hai bên không cần phải giết nhau.
Vấn đề nằm ở Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư. Lăng Phong phá hỏng U Minh cung của Bạch Tiểu thư, Bạch Tiểu Thư vẫn còn đâu đó, chắc chắn chưa quên. Lăng Phong còn gián tiếp giết Bạch Vân Thành, Cao Đào, Cẩu Lang Quân lẫn tên sư huynh của Ngân Diện, nói tóm lại đã kết thù chuốc oán với toàn bộ U Linh sơn trang.
Giờ này lại phát hiện, đằng sau Bạch Vân Thành và Bạch Tiểu Thư còn có “tộc nhân” gì đó, còn có Thiên Diện Quỷ Thủ. Đó là chưa kể, Thiên Sách phủ và người Kim hình như cũng có liên quan.
Phiền toái đang chờ sẵn Lăng Phong.
Hiện tại Lăng Phong chỉ cầu cho mình hồi phục thật nhanh, ngoài ra hy vọng Cố lão sẽ không từ mà biệt như vậy. Nếu trong mấy ngày tới may mắn tìm được dấu vết nào đó của Đoạn Cân Nhẫn ở Hà Đông rồi chuồn đẹp là hay nhất.
Thạch Sơn bỗng nói với Lăng Hổ :
- Phải rồi, sư đệ, ngày đó giao chiến với ma nữ, thật không ngờ ta lại ngẫu nhiên kích hoạt được Vô Tướng Kinh mà sư phụ truyền cho.
- Sư huynh nói là đoạn kinh văn trấn ma?
- Chính nó, chẳng qua có nhiều chỗ ta vẫn chưa thể ngộ ra. Sư đệ ngộ tính cao hơn ta, có thời gian thì cùng xem lại xem sao, biết đâu có lúc cần dùng đến ...
Lăng Hổ trịnh trọng gật đầu.
Lăng Phong cũng trịnh trọng gật đầu.
Theo lời Thạch Sơn, đoạn Vô Tướng Kinh gì đó của Đại Lâm tự lại là khắc tinh của Thiên Diện Quỷ Thủ. Lăng Phong đương nhiên hy vọng hai vị hòa thượng đây ngâm cứu cho tốt, lỡ có gặp phải ma nữ còn có cách chống cự.
Thạch Sơn thở dài :
- Giá như cả năm huynh đệ chữ Thạch đều ở đây, cùng nhau nghiên cứu thì uy lực sẽ càng gấp bội.
- Sư huynh, đệ về huynh đều còn sống. Đại sư huynh, Tam sư huynh Tứ sư huynh nhất định cũng còn sống.
Đúng lúc này, có ai đó tiến vào phòng :
- Phi Long huynh đệ, đã lâu không gặp.