Đại hội luận kiếm Toàn Chân, trận chung kết.
Bốn năm trước, cũng từ trận chung kết thế này, Doãn Vân Phương đoạt ngôi quán quân, học được Tam Thanh Vô Cực Công, cầm Tam Thanh Phù kiếm dẫn đầu "đội bóng Toàn Chân" dự Đại Kiếm hội. Những tưởng làm rạng danh giáo phái, chẳng ngờ tên kia đến Đại Kiếm hội gặp gỡ ai đó, đến trận quan trọng thì "bán độ", khiến Toàn Chân thua thảm, bị loại luôn vòng gửi xe, mất ngôi "đương kim vô địch".
Tệ hại hơn, về lại giáo họ Doãn bị chỉ trích, không ân hận thì thôi, còn bí mật ôm luôn Tam Thanh kiếm phản giáo. Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư phát hiện kịp, chỉ kịp đuổi theo lấy lại Tam Thanh kiếm, còn Doãn Vân Phương được người khác cứu kịp. Từ đó đến nay chuyện này cũng là vết nhơ lớn nhất của Toàn Chân.
Lúc này, trên đài Luận kiếm.
Trương Quân Bảo mặt khá nghiêm túc nói :
- Uyển muội, ta sẽ không nhường đâu.
- Sư huynh cẩn thận nha, muội cũng đánh thật đấy. - Tiểu Uyển nói lại, giọng nói còn mang theo bông đùa.
Đã lâu lắm Tiểu Uyển mới lộ ra kiểu tinh nghịch này. Nàng bị tuổi thơ khắc nghiệt làm cho tâm hồn khép kín, không tin tưởng ai, không mở lòng với ai. Bởi vậy suốt bao năm, cũng chỉ lúc ở cạnh Lăng Phong mới khiến Tiểu Uyển thoải mái vui cười.
Thời gian trong nội tu, Trương Quân Bảo quan tâm giúp đỡ Tiểu Uyển không ít, có lẽ đang dần dà thành người thứ hai sau Lăng Phong.
Trong đám đông bỗng có tiếng hô :
- Kia có phải là ... Lưỡng Nghi Hộ Tâm?
Tất cả ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đỉnh đầu Trương Quân Bảo, một đồ hình lưỡng nghi mờ ảo đang xoay tròn, hiện ra một lúc thì dần biến mất.
Kế đó, quanh người Trương Quân Bảo như được bao bọc bởi một luồng khí. Thứ kia không nhìn ra màu sắc hình thù gì, chỉ thấy không khí như bị hơ trên lửa, hơi méo mó.
Chỉ kỳ lạ một điều, hiện tượng này rất giống với Lăng Phong. Không lẽ hai bên cùng xuất xứ?
Ở dưới lại có tiếng hô :
- Trời, Tiểu Uyển cũng luyện được rồi kìa.
- Ồ. - Đám đệ tử đều ồn ào chỉ trỏ.
Ở ghế quan sát, Dương Thanh Phong nhìn cảnh tượng kia, y đưa tay lên vuốt râu, chợt nhớ ra mình vừa cạo râu hôm trước, đành ra vẻ vuốt cằm cười nói :
- Haha, tốt lắm. Quả nhiên tư chất bất phàm, mới đó đã có thể luyện thành Lưỡng Nghi quyết, thậm chí hóa khí thành Lưỡng Nghi Hộ Tâm.
Lưỡng Nghi quyết là đoạn bí quyết chủ yếu trong Lưỡng Nghi tâm pháp, bộ tâm pháp trung cấp của Toàn Chân, xếp trên Nội Đan thuật. Nội Đan thuật là thứ cơ bản, nhằm đả thông kinh mạch, tích lũy chân khí. Lưỡng Nghi tâm pháp mới là thứ chân chính phát huy tác dụng của đệ tử Toàn Chân.
Tâm pháp đạt đến trình độ hóa hình sẽ có tác dụng phòng thủ rõ rệt, Lưỡng Nghi Hộ Tâm chính là tầng hai "hóa hình" của Lưỡng Nghi tâm pháp. Đệ tử thông thường cần 5 đến 10 năm mới đột phá, Trương Quân Bảo Tiểu Uyển vào giáo mới 2 năm đã thành công. Nếu Trương Sư Chính chịu ở lại xem cảnh này, nhất định tâm phục, bởi gã chưa hóa hình được.
Lưỡng Nghi Hộ Tâm mỗi khi kích phát, khí lực sẽ được đưa ra ngoài, đầu tiên tụ lại thành vòng lưỡng nghi trên đỉnh đầu, sau đó phát tán thành một "lồng bảo vệ" quanh người, gần như bất kỳ thứ gì xuyên qua đều bị giảm tốc độ giảm sát thương.
Bình thường Lưỡng Nghi Hộ Tâm đều cần người luyện chủ tâm vận khí mới xuất hiện, rất ít khi tự động kích phát. Riêng Lăng Phong cả hai lần đều "vô tâm mà phát".
Một đạo nhân bên cạnh Dương Thanh Phong cảm thán :
- Nhớ ngày xưa Đan Dương Tử ta luyện nó, cũng phải nhập ma một lần mới hiện hình nổi. Không biết hai đứa này ...
- Đại sư huynh, Quân Bảo không rõ ra sao, nhưng Tiểu Uyển gần như không gặp trở ngại gì, thậm chí thời gian còn rất nhanh ... - Lý Thanh Huyền vui vẻ nói ngay.
- Quân Bảo thiên tư bất phàm, chú tâm tu luyện, dĩ nhiên cũng không gặp khó khăn gì. Hơn nữa, tương lai chỉ e thành tựu không chỉ như vậy. - Dương Thanh Phong mặt mũi tự mãn nói.
Đạo nhân Đan Dương Tử kia gật gù :
- Ra vậy. Tuổi trẻ tài cao a, ta già rồi. Cứ tưởng Doãn Vân Phương đã là thiên tài trong thiên tài ...
Một người khác không vui chen vào nói :
- Huynh còn nhắc đến tên phản đồ đó làm gì? Lục sư đệ vẫn đang bế quan chịu độc trong kia ...
Đan Dương Tử hơi mất hứng, nhưng đành nhịn xuống.
Hai người vừa nói chuyện là Tống Thanh Tiêu - đạo hiệu Đan Dương Tử - và Hoắc Thanh Thư - đạo hiệu Trường Sinh Tử. Hai người chính là Đại sư bá và Tứ sư bá, hai trong bảy người Toàn Chân Thất tử.
Khi xưa, Doãn Vân Phương là đệ tử ưng ý nhất của Đan Dương Tử, đồng thời làm Đại sư huynh trong đệ tử Toàn Chân. Chẳng ngờ tên kia phản giáo, khiến Đan Dương Tử vừa mất mặt vừa buồn bực. Từ đó Quan Vân Sơn - đệ tử ruột của Dương Thanh Phong - mới leo lên vị trí Đại sư huynh. Chỉ tiếc Quan Vân Sơn tư chất bình thường, không làm nên trò trống gì. Mãi đến khi Trương Sư Chính Trương Quân Bảo xuất hiện, Dương Thanh Phong lại nhanh tay giành trước, khiến Đan Dương Tử tuy không vui nhưng nhẫn nhịn. Dù sao Thất tử mặt mũi khắp võ lâm, đệ tử của ai cũng đều là người của Toàn Chân, không thể trực tiếp "tranh giành đệ tử" được.
Đan Dương Tử Tống Thanh Tiêu tuổi tác hơn Dương Thanh Phong đến cả giáp, tính ra đã 50 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài không hề già cỗi, tràn trề sức sống. Trước khi xuất gia theo Vương Viễn Tri, Tống Thanh Tiêu và Thất tiên cô Lý Thanh Huyền là vợ chồng. Có điều, kể cá sau khi vào Toàn Chân tu hành, nghe đồn cả hai vẫn thi thoảng có "qua lại", bị Vương Viễn Tri nhắc nhở không ít, đại loại nếu không "thanh tâm quả dục", tu hành tất bại. Có điều, biết đâu nhờ tích cực "giao lưu" mà hai vị này tuổi tuy cao nhưng vẫn "trẻ khỏe" cũng nên.
Trường Sinh Tử Hoắc Thanh Thư bộ dáng cao gầy, nổi tiếng thiên hạ nhờ Trường Sinh quyết, nghe nói có thể nâng cao tuổi thọ. Chỉ vì ông ta mới 40 tuổi, chả ai kiểm chứng được cái Trường Sinh quyết kia ra sao, tạm thời đành tin tưởng. Lắm kẻ độc tâm đều trông ông ta chết sớm để mỉa mai.
Người còn lại từ đầu không nói gì là Trường Xuân Tử Hà Thanh Sinh, trông khá trẻ trung, không rõ tuổi thật, không biết có phải do luyện Trường Xuân quyết mà được trẻ như vậy hay không.
Trên đài, Trương Quân Bảo khuôn mặt khá bình tĩnh, dáng điệu thong dong tự nhiên nói :
- Sư muội, đánh hết sức nhé.
- Được. - Tiểu Uyển cười đáp, sau đó khuôn mặt nghiêm túc hẳn lại.
- Cực Phá Hư Không.
- Kiếm Sinh Thái Cực, đỡ.
- Ồ, không ngờ muội đã khống chế được kiếm khí.
- Sư huynh cũng thế a.
Ở dưới yên tĩnh một lúc, sau đó lại ồn ào cổ vũ.
...
Bên ngoài Đại Danh, trời về chiều, gió thổi kèm theo cát bụi.
Ở giữa bãi đất trống, vài nhóm người vẫn đang đề phòng nhìn nhau, trong không khí mùi máu tanh thi thoảng thốc lên mũi, vô cùng khó chịu.
Phía Thiên Sách phủ, tên Thiên Nhẫn thứ ba nói :
- Chúng làm trò gì kia?
- Cứ kệ chúng. Ta đang lo sư huynh xin Quận chúa thả chúng. - Tên áo xám đáp.
- Vì sao phải thả?
- Vừa rồi ngươi cũng thấy, kẻ kia chắc chắn là người trong Cổ tộc. Thân pháp Quỷ Phiêu Phong có thể bỏ qua, tộc nhân Cổ tộc hầu như đều học qua. Nhưng ngay cả Quỷ Ảnh Kiếm pháp hắn cũng biết, vậy thì ...
- Dù vậy, cùng lắm tha một mình hắn là được ...
- Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy. Chỉ là, hai tên cầm côn kia hóa ra là đệ tử Đại Lâm tự. Mặc dù cái chùa này nghe nói đã bị đốt, nhưng Hắc lão từng dặn qua, cao thủ trong chùa vẫn còn sống, thậm chí thân phận không thấp, tốt nhất không bí quá thì đừng làm căng.
Kẻ kia trầm ngâm, áo xám tiếp tục nói :
- Đáng nói nhất là tên kia. Hắn học được Thiên Ma Truy Hồn Đao không nói làm gì, hắn học được thần pháp gì đó cũng tạm cho qua, nhưng vừa rồi cái thân pháp lùi ra sau của hắn ...
- Có gì bí ẩn?
- Nếu ta không nhìn nhầm, thân pháp của hắn hóa ảnh, chỉ vì hắn còn quá tệ lúc có lúc không. Hơn nữa ...
Phía bên kia.
Lăng Phong vẻ mặt khó hiểu.
- Như vậy ... ổn không?
- Đệ không chắc, nhưng không thử không biết được. - Lăng Hổ đáp.
Cao Diệp nhìn Lăng Phong nói :
- Nếu đệ đã không muốn liều mình chạy, vậy thì quang minh chính đại mà đánh. Còn thắc mắc gì?
Lăng Phong gật đầu :
- Được, lập trận.
Vừa rồi Lăng Hổ truyền lại cho ba người Lăng - Tần - Cao trận pháp trấn tự của Đại Lâm tự, La Hán Trận. Trận này Lăng Hổ vừa lập xong và thất bại, chẳng qua vì chỉ có hắn và sư huynh kia không đủ người, La Hán Trận ít nhất phải có năm người.
Trận pháp là một khái niệm vô cùng mới với Lăng Phong, hắn không đủ thời gian phân tích, chỉ nghe Lăng Hổ phân phó rồi làm theo. Năm người chia thành hai hàng, ba người đứng trước, hai người đứng sau, đồng loạt xông đến.
Tên áo xám nhìn thấy, cười mỉa mai :
- Hừ, lại là cái trận pháp kia ...
Gã chưa kịp nói hết câu, biến hóa đã diễn ra.
La Hán Trận đủ người quả nhiên mạnh mẽ, không rõ vấn đề nằm ở đâu. Chỉ thấy năm người không khác gì cái "xe lu", lăn đến đâu quân địch "bẹp dí" đến đó, nếu không cũng bị đánh bay ra nằm la liệt.
Mộc Hàm Yên kéo theo một nhóm cận vệ cùng tên Hộ Giáo sứ vẫn chưa quay lại. Không có người chỉ huy, phe Thiên Sách phủ đều tỏ vẻ e ngại chần chừ, chuyển từ bao vây vòng tròn thành hai bên dàn hàng.
Tình hình thay đổi.
Thấy vậy, Lăng Phong hô lên.
- Tất cả, rút.
Lăng Phong nhìn sang Thành Bích, ánh mắt xin lỗi, ý nói hắn không thể lo được cho nàng, Thành Bích phải tự lo lấy.
Thành Bích chỉ cười nhẹ, thậm chí còn thấy hơi xấu hổ. Lăng Phong có lẽ hơi "hoa tâm", đi lo chuyện bao đồng. Từ đầu Thành Bích chưa bao giờ nghĩ chuyện sống chết của Lăng Phong, chỉ cần Đại Đao không hề hấn gì, nàng tin gã sẽ đem được mình ra khỏi đây. Cho nên suốt từ đầu Thành Bích chỉ thờ ơ quan sát.
Nhóm Lăng Phong nhanh chóng lùi khỏi chiến trường.
Tên Thiên Nhẫn muốn đuổi theo, áo xám đã ngăn lại :
- Không cần đâu ...
Mộc Hàm Yên từ sau miếu đi ra, cười nói :
- Ta đang định tha cho chúng, vậy mà còn làm trò ...
- Cứ để chúng nghĩ mình mạnh mẽ cũng không sao. - Tên áo tím đứng bên cạnh nói.