Lăng Phong rất nhanh đã tỉnh.
“Chưa chết? Chờ chút, làm sao thân thể lại nhẹ bỗng như vậy? Không lẽ vừa độ kiếp xong?”
Lăng Phong vội vàng kiểm tra thân thể. Chiếu theo truyền thống bấy lâu, Phong ca rất e ngại mình lại vừa đột phá một cái gì đó trong người.
Chỉ thấy vài chỗ ẩn ẩn đau đớn, mấy cái tử huyệt đều bị điểm qua, ngoài ra ...
“Chờ chút, thế quái nào lại thông suốt? Không đúng, hình như ... thông m* nó một mạch rồi.”
Vừa rồi Lăng Phong còn đang nghĩ làm sao để thông Thập Nhị Mạch. Bị lão đùi gà ném mấy cái xương đau suýt chết, thế nhưng vô tình hữu ý thế nào, đều là những huyệt vị chưa luyện của mạch đầu tiên Thủ Tam Âm.
Vô cớ bị đánh, lại cứ như thế một mạch đã được thông?
- Tiểu tử thối, tỉnh rồi?
Là tiếng lão đùi gà.
Hóa ra hai người vẫn đang ở trong con hẻm. Lão đùi gà đang tủm tỉm ngồi môt bên, trên tay cầm vài cái xương gà còn sót lại.
Lăng Phong lồm cồm bò dậy, nhìn thái độ của lão đùi gà đã khác hẳn, hắn cẩn trọng hỏi :
- Tiền bối đã nhớ ra vãn bối?
- Vừa rồi nhìn bộ dáng chết ngất của ngươi, đột nhiên nhớ ra.
- ...
Lăng Phong nửa vui nửa buồn.
Xem ra lão nhân đã thanh tỉnh, nói thế Phong ca không thể mù mờ qua loa bái sư được.
Có điều, lão nhân cũng vừa giúp hắn đả thông một mạch, công đức vô lượng, Lăng Phong vội chắp tay :
- Đa tạ tiền bối đã ra tay trợ giúp!
- Ta trợ giúp ngươi cái gì? Lão phu còn kỳ quái, ném ném vài cái xương gà mà thôi, lại khiến ngươi thành ra như vậy, đúng là ... đúng là ...
Cũng không rõ lão đùi gà là đang giả vờ hay thật lòng, Lăng Phong liền mớm lời :
- Tiền bối, có phải ngài định nói là, “đúng là cốt cách tinh kỳ, kỳ tài luyện võ ngàn năm hiếm gặp, chỉ là bị phong ấn nhất thời, chỉ cần giải khai sẽ trở thành cường giả vô địch?”
Lời kịch này là lời kịch kinh điển, Lăng Phong hằng đêm đều mong có ngày được nghe nó.
Lão đùi gà trợn trắng hai mắt, ngẩn ra một lúc mới bĩu môi :
- Ngươi nói mớ cái gì đó? Cốt cách ngươi có cái rắm chứ tinh kỳ. Chẳng qua, mệnh cách của ngươi quả thật cổ quái. Bằng không năm đó lão phu đã không phí thời gian gặp ngươi ...
- Mệnh cách của vãn bối, có vấn đề gì?
Trong lòng hắn lại nghĩ, không lẽ lão nhân này cũng như đám đạo sĩ, nhìn một cái ra số phận Lăng Phong có vấn đề rồi?
Chỉ nghe lão đùi gà hỏi :
- Mấy năm qua ngươi có xem bói toán mệnh lần nào chưa?
- Vẫn chưa. Vãn bối xưa nay không tin bói toán.
- Chưa thì tốt.
- A, vì sao lại tốt?
Lão đùi gà đằng hắng :
- Bởi vì lão phu sẽ xem cho ngươi.
Lăng Phong vội xua tay :
- A, vậy thi không cần đâu, vãn bối tự biết mệnh của mình ra sao ...
- Đã muộn, lão phu nhân lúc ngươi bất tỉnh đã xem xong.
Lăng Phong mặt xám xịt.
Lão đùi gà hồ hởi :
- Thế nào? Có muốn nghe mệnh cách của ngươi không?
Đằng nào cũng không chạy được, Lăng Phong gật đầu :
- Vậy mong tiền bối chỉ giáo.
Lão đùi gà mặt đầy bí hiểm, ngước mắt nhìn lên cao, chậm rãi nói :
- Mệnh Thất Sát, chú định là người hoạch định mưu lược, bày ra kế hoạch. Cho nên khi hành sự có phần độc đoán, đã quyết là làm, không chờ ai khác.
- Tiền bối đang nói ai?
- Ở đây ngoài ta và ngươi thì có ai? Không lẽ ta xem mệnh cho muỗi?
- Khụ!
Lăng Phong trầm ngâm, vừa rồi ... hình như cũng khá chuẩn.
Lại nghe lão đùi gà niệm :
- Mệnh Phá Quân, phá trước lập sau, tính cách sở trường khai sáng, không thể nhẫn nại một chỗ quá lâu. Thậm chí khi đã ổn định vẫn muốn thay đổi cục diện mới. Cho nên thường xuyên rơi vào cảnh nguy khốn. Vất vả lao lực, phiêu bạt bất ổn.
- Tiền bối, lần này lại là ai nha? Làm sao vãn bối thấy rất giống mình.
- Đương nhiên là giống, vì nó cũng là mệnh của ngươi.
- A, cái trước cũng là, cái sau cũng là?
Có điều, cái mệnh cách thứ hai này quả thật còn chuẩn hơn cái trước.
Hai chữ “Phong nhọ” cũng không phải nói chơi cho vui. 3 năm qua liên tục ăn hành, hóa ra cũng không phải đen đủi nhất thời rồi sẽ đến lúc hết, mà là số mệnh nó đã định như thế, cả đời sẽ nhọ mãi.
Lăng Phong không khỏi ngửa mặt lên trời chửi thầm gì đó.
Lão đùi gà tiếp tục :
- Mệnh Tham Lang, vừa đào hoa vừa dục vọng, thiện ác lẫn lộn, có thể ban phúc cũng có thể giáng họa. Lúc thì thao thao nhân nghĩa đạo đức, lúc lại cuốn theo sắc dục không quan tâm lễ nghĩa, thậm chí có thể mất mạng vì mỹ sắc.
Lăng Phong mồ hôi tuôn rơi. Cái này thì không cần hỏi, chắc chắn cũng là của hắn nốt.
Thân là học sinh mái trường xã hội chủ nghĩa, đi theo học thuyết vô thần, nhưng Lăng Phong không thể không công nhận, mấy cái tử vi đấu sổ này cũng có chút môn đạo.
Lão đùi gà lúc này mới nhìn thẳng Lăng Phong, trong mắt đã không còn đục đục như trước, trầm giọng :
- Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, luôn nằm tại cung tam phương hội hợp, hội chiếu lẫn nhau. Nhưng một khi thực sự hội hợp, thì sẽ thành mệnh cách "Sát Phá Lang" trăm năm có một, khiến cho thiên hạ biến động.
- Sát Phá Lang?
Lăng Phong dự cảm không lành.
- Lão phu 3 năm trước tiêu dao thiên hạ, phát hiện thiên tượng hình thành Sát Phá Lang, ứng tại kinh thành. Cho nên mới chạy tới, rút cục tìm ra ... chính là ngươi.
Lăng Phong chấn trụ, không dám tin nói :
- Tiền bối ...
- Làm sao? Thấy ta nói quá đúng đúng không? Haha, lão phu một đời nghiên cứu đạo học, chút tử vi đấu sổ này có là gì?
- Không phải, ý vãn bối là mắt ngài quả nhiên sắc bén, giữa ban ngày cũng có thể nhìn thấy cái gì sao Phá Quân Thất Sát trên trời, còn bén hơn cả kính thiên văn.
Lão đùi gà cũng không thèm quan tâm “kính thiên văn” là cái quái thai gì, nhụt chí nói :
- Ài, phí công lão phu chắt lọc từ ngữ. Cũng phải, lấy cái trí tuệ của ngươi, đúng là khó mà giải thích rõ ràng. Thôi đi thôi đi, để ta nói dễ hiểu hơn một chút vậy.
Nói rồi đổi giọng nuối tiếc :
- Lâu nay, cũng là lão phu tính toán ngươi.
- Tiền bối tính toán lên ... vãn bối?
Lật thuyền rồi lật thuyền rồi, phải là Phong ca đang tính toán lão mới đúng nha.
- 3 năm qua, là lão phu thử ngươi mà thôi. Dạy cho ngươi “hoạt bất lưu thủ”, là ngọn không hề có gốc, cốt để xem ngươi làm sao khám phá ra. Có điều ngươi không những hiểu ra, còn luyện hẳn ra bộ pháp, lão phu coi như không nhìn lầm.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Hóa ra thử tư chất đồ đệ còn rườm rà như này? Hắn còn tưởng cứ nhìn một cái là ra, không thì cũng nên đem ra một quả cầu, đặt tay lên liền hiện ra tư chất tốt xấu.
Lão đùi gà lại hỏi :
- Ngươi đã bái nhập môn phái nào hay chưa?
- Vãn bối một lòng chờ tiền bối, tấm lòng sắt son ...
- Dừng, lão phu cũng không có tình ý với ngươi mà cần sắt son.
Lão đùi gà đột ngột nghiêm túc nói :
- Chưa bái nhập thì tốt. Thử thách cũng đã qua. Vừa rồi ngươi nhân lúc lão phu quên chuyện cũ hồ đồ gọi sư phụ, bây giờ lão phu cho phép ngươi gọi. Từ hôm nay, ngươi chính thức là đệ tử của lão phu.
- A ...
- Làm sao không chịu bái? Quá kích động? Không nói nên lời?
Lăng Phong lúng ta lúng túng hỏi :
- Không phải, đệ tử chợt nhớ ra, hình như muốn bái sư ít nhiều cũng phải biết tên sư môn mới bái được, còn đọc lời thoại nữa.
Lão đùi gà gật gù :
- Nói cũng đúng. Haha, tên lão phu nói ra chỉ sợ làm ngươi sợ hãi, đó chính là ...
Lão đùi gà nói đến chữ “là” thì ngừng, mặt ngơ ngác nhìn trời.
Lăng Phong vội nhắc :
- Sư phụ, chính là gì nha?
Lão đùi gà thì thào :
- Chính là ... cái gì ấy nhỉ?
- Á?
Lăng Phong suýt chút ngã ngồi, đã đến đoạn này rồi ngài vẫn còn gắng diễn sao?
Đúng lúc này ...
- A-di-đà Phật. Không nghĩ đến lại gặp tiền bối cố nhân.
Có tiếng Phật hiệu vang vang.
Chỉ thấy từ đầu con hẻm, một lão hòa thượng mặc cà sa màu vàng chầm chậm đi vào. Lão hòa thượng này nhìn dáng điệu đại khái niên kỷ chừng 50. Lăng Phong không phải nói chơi, lão này rất đẹp lão, có tư thái Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh.
Lão hòa thượng thong thả đi vào, nhìn lão đùi gà lại niệm :
- A-di-đà Phật, tuế nguyệt qua đi, tiền bối vẫn khỏe chứ?
Lão đùi gà coi bộ cũng không nhớ ra đối phương, nói :
- Lão phu không nhớ ra ngươi.
- Tiền bối là cao nhân đắc đạo, xem ra đã không còn vướng bận hồng trần. Vẫn là vãn bối tu hành còn chưa đủ, lại quấy rấy tiền bối. Thiện tai, thiện tại.
Lão đùi gà nghe vậy phẩy tay :
- Haha, cái gì mà không vướng bận? Lão phu chỉ bị chứng hay quên mà thôi.
- Ra vậy! - Lão hòa thượng cười ôn hòa.
- Chờ chút, làm sao lão phu lại nhớ ra mình bị chứng hay quên. Cái này kỳ quái.
Lăng Phong trán hiện vết đen.
Lão đùi gà ho khan nói :
- Khụ, bỏ đi. Ngươi đã nhận ra ta, nếu không ngại thì đứng đây làm chứng cho lão phu nhận tên đồ đệ này cũng được. Sau này lỡ như lão phu có quên mất nó, thì ngươi lại nói cho lão phu biết.
Lăng Phong mồ hôi đầy lưng. Bái sư mà còn có màn này?
Lão hòa thượng liền cười :
- A-di-đà Phật, tiền bối đã có lời, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Xem như vãn bối hữu duyên với Tiêu Dao, đi một chuyến Thục Sơn được gặp lại tiền bối, lại còn vinh hạnh được quen biết đệ tử đời tiếp theo của Tiêu Dao ...
Lăng Phong nghe thấy hai chữ nhạy cảm, lập tức hiếu kỳ :
- Lão hòa thượng, ngươi nói cái gì ... Tiêu Dao?
- Thí chủ sắp bái sư, thế mà ngay cả tên sư môn cũng không biết?
- Tiêu Dao?
Lão đùi gà bỗng vỗ đùi cười to :
- Haha, cũng là hòa thượng ngươi nhắc nhở ta. Tiểu tử, từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của Vô Nhai Tử ta, làm môn hạ của Tiêu Dao. Thế nào, có bái hay không?
“Cái gì?”
Lăng Phong ngơ ngác, nhìn lại lão đùi gà, trong lòng đã rơi vào khiếp sợ.
Bà nội ơi ...
Tiêu Dao?
Vô Nhai Tử?