Tổng đà Toàn Chân giáo, quảng trường Vô Cực.
Quảng trường này là một khoảng sân rất rộng, ở giữa có một cái đỉnh bằng đồng rất lớn, nhìn thì giống đỉnh luyện đan, nhưng hương khói nghi ngút. Phía cuối quảng trường là chính điện, điện này mái cao đến bảy tầng, kiến trúc mái cong chạm trổ nguy nga. Nhìn ra phía đằng sau còn có cầu bắc qua hai cung điện khác, to cao bằng cả cái chính điện, vô cùng tráng lệ.
Toàn Chân lần này tổ chức đại hội toàn giáo, đệ tử ký danh lâu nay thành đệ tử chính thức, ra mắt tiền bối.
- Oa, rộng quá, rộng quá. Uyển sư tỷ, nhìn xem, cái đỉnh kia thật to.
Tiểu Uyển chỉ gật đầu, tiểu cô nương cũng rất chăm chú nhìn. Tuy đã ở Chung Nam sơn được gần một năm, nhưng suốt thời gian qua, Tiểu Uyển cùng với đệ tử ký danh khác chỉ ở lưng chừng núi luyện tập khảo nghiệm. Tiểu Uyển vì tư chất tốt, thi thoảng được Tuyết Kha sư tỷ dẫn lên chỗ này, nhưng hôm nay nhiều người tập trung như vậy, khung cảnh rất khác.
- Uyển tỷ, sao tỷ ít nói vậy?
- Ta ... thấy không cần thiết.
- Hức, tỷ không sợ muội giận à? - Tiểu cô nương phụng phịu.
Tiểu Uyển cũng không rõ vì sao mình thành thế này. Từ sau khi đại ca rời đi, rồi cô đến Toàn Chân giáo, Tiểu Uyển chỉ chú tâm vào tu luyện. Còn đâu thời gian rảnh lại ngồi ở đâu đó thẩn thờ nhìn trời suy nghĩ. Cô không muốn bày tỏ cảm xúc gì của mình ra. Ở sâu trong tâm, Tiểu Uyển hình như đang giận dỗi, giận dỗi đại ca bỏ rơi mình không nói một lời, có khi giận chính mình làm sai gì đó khiến đại ca bỏ đi.
Tôn Tuyết Kha ở bên cạnh cười ôn hòa :
- Phì, Tiểu Bích à, tính Tiểu Uyển như thế rồi, muội còn giả vờ không biết? Phía sau còn có nhiều thứ hay hơn.
- Ồ, còn có thứ hay hơn?
Tiểu Bích mắt tò mò chớp chớp, cô bé này trạc tuổi Tiểu Uyển, thường bám lấy kêu "Uyển sư tỷ" không ngừng.
- Dĩ nhiên, quanh đây còn rất nhiều ngọn núi khác, đều của giáo ta. Liên Hoa, Tọa Vong, Luận Kiếm, Lạc Nhạn mấy đỉnh núi này, các muội chỉ cần cố gắng sẽ dần được khám phá.
- Hìhì, sư tỷ đã đi qua mấy chỗ rồi? - Tiểu Bích tinh nghịch hỏi.
- Ta ... à, cũng mới tham quan sơ sơ thôi. - Tôn Tuyết Kha vờ đáp.
Tiểu Uyển bấm tay Tiểu Bích, ra hiệu đừng hỏi khó sư tỷ nữa.
Tôn Tuyết Kha đã nhập môn hai năm, thuộc số ít nữ đệ tử của Toàn Chân giáo, nàng là đệ tử ruột của Thanh Huyền tản nhân, nữ nhân duy nhất trong Toàn Chân Thất tử. Đợt này không hiểu sao giáo thu nhận khá nhiều nữ đệ tử, Tôn Tuyết Kha vui vẻ hẳn lên, điềm nhiên thành đại sư tỷ.
Tiểu Uyển tuy chỉ đệ tử ký danh, nhưng thiên tư thông tuệ, chú tâm luyện tập. Trác Nhật Kiếm pháp của Toàn Chân, bình thường đệ tử nhập môn luyên thêm năm trời chưa chắc thành thục, thế mà Tiểu Uyển đã nắm vững trong tay, bởi vậy được các sư thúc sư bá rất yêu thích. Tuy vậy, bề ngoài cô lại xinh đẹp, khiến nhiều sư tỷ muội khác thêm ghen tỵ. Hơn nữa Tiểu Uyển quá ít nói, có bị ai châm chọc gì Tiểu Uyển cũng im lặng bỏ qua, càng khiến đám kia thêm tức, cho rằng cô tự kiêu khinh thường chúng. Cái phong thái này tuy vậy lại khiến đám nam đệ tử để ý tới, thậm chí vài tên đã nhập môn cũng kiếm cớ lén xuống núi để nhìn ngắm Tiểu Uyển.
Tiểu Bích bỗng mắt sáng lên nói :
- Ý, Trương sư huynh cũng tới rồi kìa. A, thậm chí hai Trương sư huynh luôn.
Có hai nhóm thiếu niên mặc đạo bào đang đi tới, dẫn đầu đều họ Trương. Trương Sư Chính, đệ tử đã nhập môn, từng dẫn nhóm Tiểu Uyển lên núi lần nọ. Người còn lại tên Trương Quân Bảo. Trương Quân Bảo tuy nhập môn cùng lúc với Tiểu Uyển, nhưng hắn đã 18, phong thái nam nhân hiện rõ, khuôn mắt anh tuấn, dáng điệu tiêu sái. Trương Sư Chính tuy cũng khá đẹp trai, nhưng đâu đó có vẻ hèn mọn.
Toàn Chân giáo là nơi đạo sĩ tu luyện, thậm chí tiêu chí cũng lấy "thanh tâm quả dục" làm chính, tu thành trường xuân trường sinh gì đó. Nhưng kỳ quái là quy tắc giáo phái không cấm kỵ chuyện tình cảm nam nữ. Điều này nghe qua khá mâu thuẫn. Có lẽ ngoại lệ từ chính trưởng lão mà ra, khiến quy tắc không đề ra nghiêm túc được.
Trong Thất tử Toàn Chân, Thất tiên cô Thanh Huyền tản nhân và Đại sư bá Đan Dương Tử nghe nói trước kia là vợ chồng. Kể cả vào giáo rồi cũng chưa hề nghe chuyện hai người này đoạn tuyệt quan hệ gì cả. Nghe đâu chính vì lý do này mà Chưởng giáo không hài lòng với Đan Dương Tử cho lắm, nói rằng tu hành mà không dứt bỏ được dục niệm thì cũng như không, Nhị Sư bá Ngọc Dương Tử nhờ vậy thành người đức cao vọng trọng nhất trong Thất tử. Còn điều lệ của giáo cũng khá mập mờ, chỉ nói nếu không chịu dứt dục niệm để tu hành, thì sẽ không được tấn thăng trưởng lão. Chẳng qua giáo mới lập hơn chục năm, trưởng lão đời thứ hai vẫn chưa đến, đệ tử ở dưới ai thành tâm tu hành thì tu, ai vẫn muốn tán gái thì cứ tán, khá hỗn loạn.
Bấy lâu nữ đệ tử trong giáo không nhiều, đều ở cung của Thanh Huyền tản nhân, vả lại nhan sắc cũng bình thường. Chẳng may năm nay nữ đệ tử ký danh nhiều gần như gấp ba, hoa đẹp nhờ vậy xuất hiện không ít, đám nam đệ tử bấy lâu tưởng chừng sắp "đắc đạo thành tiên", hóa ra gặp mỹ nữ thực sự thì đều rục rịch "trở về phàm nhân" cả.
Trương Sư Chính hôm nay khá trau chuốt, tiến lại vờ quở mắng :
- Uyển sư muội, lên núi sao không báo cho huynh một tiếng.
Tôn Tuyết Kha bên cạnh khó chịu nói :
- Có ta ở đây rồi, cần gì phiền đến ngươi.
- Ồ, hóa ra là Tuyết Kha sư muội. Haha, vậy ta an tâm.
Trương Quân Bảo lúc này đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay chào một lượt.
- Xin chào các vị.
- Hừ, không biết tôn ti. - Trương Sư Chính khó chịu ra mặt.
Dù Trương Quân Bảo chỉ kém Trương Sư Chính một tuổi, nhưng về vai vế, một bên đã là đệ tử nhập bối, một bên còn đang ký danh. Kể cả hôm nay nhập môn xong, những đệ tử như Trương Quân Bảo chưa chắc đã được xếp vào bối nào. Nói gì thì nói, đệ tử chữ Sư trong phái chỉ đứng dưới đệ tử chữ Vân, so với đệ tử thông thường khác mặt mũi cao hơn nhiều.
Một thiếu niên đứng sau Trương Sư Chính lên tiếng, ra vẻ dạy dỗ :
- Quân Bảo a, ngươi cũng sắp làm lễ nhập môn rồi, để ý chút đi. Cứ cái tính này của ngươi, không khéo ngày mai làm lễ xuất môn đấy.
- A, đa tạ Dương sư huynh nhắc nhở, tiểu đệ ghi nhớ. - Trương Quân Bảo lại chắp tay. Người kia tên Dương Sư Phong.
Trương Quân Bảo không phải cố ý tỏ vẻ xem thường nhóm đệ tử chữ Sư này. Trong suy nghĩ của hắn, kẻ nào muốn xưng hô, phải có thực lực hơn hắn mới được. Trong giáo gặp gỡ sư thúc sư bá, Trương Quân Bảo vẫn lễ nghĩa đầy đủ, nhưng đám chữ Sư này, chẳng qua nhập môn sớm hai năm, nhưng so ra chẳng hơn hắn bao nhiêu, không sớm thì muộn Trương Quân Bảo cũng tự tin vượt qua. Bởi vậy từ lâu hắn luôn xem như ngang hàng.
Trương Quân Bảo cùng Tiểu Uyển là hai đệ tử ký danh ưu tú nhất của giáo lần này, đều luyện thành thục Trác Nhật Kiếm pháp. Ngoài ra cả hai cùng vài đệ tử xuất sắc khác được Thất tử truyền cho Nội đan thuật trước cả khi nhập môn, tương lai chắc chắn trụ cột của giáo. Trác Nhật Kiếm pháp và Nội đan thuật là hai môn cơ bản của Toàn Chân, nhưng mới chỉ ký danh mà đã thông thạo như bọn họ e là lần đầu tiên xuất hiện.
Lúc này có tiếng nữ đệ tử nào đó :
- Quân Bảo, ngươi lên sớm vậy.
- Sở Linh, là muội đến muộn mới đúng. - Tôn Tuyết Kha cười mắng.
- Hìhì, sư tỷ tha tội.
Sở Linh cùng lứa với Tiểu Uyển, nhan sắc tư chất chỉ kém chút ít. Nhưng bù lại tính tình hoạt bát vui vẻ, cũng được nhiều sư tỷ muội ưa thích, bầu làm đối thủ của Tiểu Uyển.
Tiểu Bích phát hiện gì đó chỉ trỏ nói :
- Ý, Sở Linh, ngươi làm thế nào mà tay áo đẹp vậy?
- Sư tỷ khéo tay mà, tự tỷ ấy thiết kế đấy ... - Tiểu cô nương Tiểu Thanh bên cạnh chen nói.
Tôn Tuyết Kha ngắt lời :
- Đến giờ rồi, lên sắp hàng đi thôi.
- Uyển muội, chỗ của muội bên phải, hàng thứ ba đấy. - Trương Sư Chính nói.
Trương Quân Bảo chắp tay ra sau không để ý, chầm chậm đi lên bậc. Sở Linh chạy theo sau.
Ở trên thềm Chính điện, có vị trưởng lão nào đó bắt đầu diễn thuyết :
- Bổn giáo Toàn Chân, từ sau khi được thần tiên chốn Bồng Lai truyền lại khẩu quyết, Chưởng giáo Chân nhân đắc đạo thành tiên, vân du tứ hải. Ghé Chung Nam sơn lập giáo đàn, dương danh thiên hạ, giáo chúng kính trọng, ...
Nói năng dài dòng. Có điều, một màn mấy nam nữ thiếu niên vừa rồi, xem ra Toàn Chân giáo từ lứa đệ tử mới năm nay, chỉ sợ không còn trang nghiêm được nữa.
Tiểu Uyển đang chăm chú lắng nghe, bỗng tay áo có người lắc :
- A, Tuyết Kha sư tỷ, chuyện gì vậy?
- Theo ta, Nhị Sư bá muốn gặp muội đấy.
- Nhị sư bá? - Tiểu Bích chen vào chớp mắt nói.
- Phì, cả muội cũng đi. - Tôn Tuyết Kha nhìn vẻ tò mò của Tiểu Bích phì cười.
Tiểu Uyển mờ mịt đi theo Tôn Tuyết Kha rời quảng trường, vòng ra sau Chính điện. Cùng đi còn có Sở Linh, Tiểu Thanh và vài sư tỷ muội khác, đều là những nữ đệ tử ký danh ưu tú nhất.
Đến trước một toàn điện lớn, Tôn Tuyết Kha thông báo :
- Nhị sư bá, chúng đệ tử đã tới.
- À, vào đi. - Bên trong có giọng trầm thấp vang lên.
- Vào đi, chỗ này là Tam Thanh điện. - Tôn Tuyết Kha quay lại nói nhỏ.
Tiểu Uyển đi vào, điện này trần rất cao. Một đạo nhân đầu đội phát quán, mặc trường bào màu xám, thắt lưng bằng bạc, đang đứng quay mặt vào trong.
Đột nhiên người này cứ như vậy nhảy một cái, rồi đạp chân vào hư không, như chim bay lượn, sau đó giang tay từ từ hạ xuống.
Đám tỷ muội mắt sáng lên, cái gì là anh tuấn tiêu sái? Cái này chính là. Thậm chí giống như hoàng tử cưỡi mây gì đó, cũng không phải, là thần tiên hạ phàm.
- Có muốn học không? - Người kia cười hỏi.
Tất cả trầm lặng chốc lát, chắc vì bất ngờ, ngay sau đó đều hô :
- Muốn, muốn.
Tiểu Uyển không hô lớn, nhưng ánh mắt đã trả lời tất cả.