Không giải thích được hiện tượng vừa rồi, Lăng Phong cũng đành bỏ qua, đi theo Lâm thị ra khỏi nội viện.
Mấy người Lăng Phong được xếp ở một phòng nhỏ, có lẽ là Tây viện nọ. Chỗ này khá thanh nhã, viện nhỏ có khá nhiều gian, phía trước còn có cả vườn hoa, hồ nước. Hắn chỉ thắc mắc viện này hơi biệt lập, đi khá xa mãi mới tới.
- Nương, tại sao bắt con làm thế?
Đến bây giờ hắn mới hỏi Lâm thị chuyện này. Lăng Phong chuyến này đi theo, bảo hộ mẫu thân là chính, còn cái gì khác hắn đều mặc kệ, chả ngờ vừa ló mặt đã ăn chửi liên tục, còn bị bắt quỳ.
- Phong, ta ...
- Ngài không muốn nói thì thôi vậy. Dù sao cũng lần đầu tới Tô Châu, chúng ta ra ngoài đi dạo.
- Không, Phong con. Mẫu thân cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Tốt cho con? Con thì quỳ, còn mẫu thân ngài thì chịu mắng nhiếc như vậy, chả thấy cái gì là tốt cả?
- Ta không thể làm gì được cho con, chỉ nuôi lớn thế này. Nhưng mà, ... ta muốn con có thân phận.
- Thân phận?
- Đúng thế, chỉ cần Lăng gia nhận con, con cũng sẽ không phải khổ nữa, sẽ có thể ngẩng mặt ra đời rồi. - Lâm thị ôn như vuốt tóc Lăng Phong.
- Con không cần. Bấy lâu vẫn sống tốt, con không cần dựa vào ai cả.
- Phong à, con không biết cuộc sống này khắc nghiệt thế nào đâu, con ...
- Ngài không cần nói nữa, ta tự có cách làm của mình. - Lăng Phong quả quyết ngắt lời.
Cái xã hội này khắc nghiệt thế nào hắn thừa hiểu, thân phận khó tạo dựng thế nào hắn cũng biết. Chỉ là trong mắt một người mẹ như Lâm Nghi Anh, đứa con không bao giờ lớn, vả lại nàng cũng không biết gần đây hắn trải qua những chuyện gì, vẫn nghĩ rằng Lăng Phong như trước kia, thật thà chất phác.
- Lâm muội, ta vào được chứ?
"Lão Lăng Hùng này nhanh như vậy đến đây làm gì?"
- Lăng nhị lão gia, đã muộn rồi, ngài đến đây có chuyện gì sao?
Lăng Phong đi ra cửa, nặn một nụ cười khó coi. Trời đang giữa trưa nhưng hắn nói thành muộn, còn gọi lão thành "nhị lão gia", nghe như nhị thế tổ nhị cẩu đại loại thế.
- Haha, hai mẹ con mới tới Tô Châu, ta sợ Lâm muội thân thể không hợp đất, tới thăm hỏi thôi.
- Mẫu thân ta rất khỏe, nhị lão gia cứ yên tâm mà về được rồi.
Lăng Phong trực tiếp tiễn khách, hắn thậm chí quên mất đây là nhà của người ta, còn mình đang ở trọ.
"Cái thằng đầu đất này, nếu không có mẫu thân của ngươi, bình thường cứ lảng vảng trước mặt thế này tao đã cho ra đường từ sáng". Lăng Hùng mất hứng mặt cũng đanh lại, nhưng nhanh chóng giãn ra. Lão có tuổi *rồi, không thèm chấp trẻ con.
- Phong con, đừng vô lễ. - Lâm Nghi Anh bước ra nói.
- Mời Lăng gia chủ vào.
"V*, lại bị coi như trẻ con, gần 30 năm lăn lộn tiền thế, 20 năm ký ức ở đây, tính ra cũng phải bằng lão Hùng này chứ ít đâu, hừ." Lăng Phong hừ nhẹ rồi đi vào trong.
Lâm Nghi Anh nhẹ nhàng, tuy làm nông phụ nhiều năm, nhưng khí chất đoan trang rèn luyện từ nhỏ trong danh gia vọng tộc Lâm gia vẫn thi thoảng vô ý toát ra.
Lăng Hùng bước vào, không ngừng liếc nhỉn Lâm Nghi Anh, mắt thì giả vờ như đánh giá căn phòng, hắn quên béng đây là phòng của nhà hắn, còn cần đánh giá cái vẹo gì?
"Miẹ, dáng người nàng ta thật hoàn hảo, không hổ một thời mỹ nữ kinh thành, chả biết tên đại ca ngu ngốc ăn phải cái gì mà không chịu thu nàng ta. Cái bộ ngực kia ... ài. Cái eo, cái mông, ài." Lăng Hùng trầm mê, thờ dài liên tục. Lăng Phong nếu biết được lão dê già này đang nghĩ gì, quá nửa trực tiếp đạp lão ra khỏi cửa.
Lâm Nghi Anh cũng thấy khó chịu, lão kia quá mất lịch sự đi, cứ nhìn chằm chằm người khiến bà đến nổi cả da gà lên.
- Lăng gia chủ ...
- A, thất lễ thất lễ. Dung mạo Lâm muội vẫn xuất sắc như xưa, khiến ta thất thố, haha. - Lăng Hùng cười dâm nói.
"Con buôn như lão thì có lễ ở chỗ đếch nào mà thất với thố." Lăng Phong đứng sau cửa bực bội nghĩ.
- Không biết Lăng gia chủ đến có chuyện gì quan trọng? Mẹ con ta còn chưa kịp cám ơn gia chủ về chỗ nghỉ ngơi này.
- Làm sao làm sao, dù sao cũng là người một nhà. Nói mới nhớ, Lăng muội cứ gọi ta nhị ca, hay Lăng huynh gì cũng đc, ta thấy vậy tiện hơn.
Lâm Nghi Anh im lặng không nói gì.
- E hèm. Không biết muội thấy nơi này thế nào? Có cần đổi nơi khác không?
Vẫn tiếp tục im lặng.
Lăng Hùng bất lực. Chán nhất chính là tán gái mà không được phản hồi, một kiểu bị khinh thường đúng nghĩa. Lăng Hùng hơi ngượng, vừa liếc Lâm Nghi Anh vừa đổi giọng nói.
- Như thế này vậy, ta cũng không dài dòng nữa. Chẳng phải muội đang muốn cho Phong nhi nhận tổ tông sao?
-Lăng gia chủ có gì cứ nói, mẹ con chúng ta xin nghe.
Thấy Lâm thị phản ứng, Lăng Hùng biết mình đánh đúng chỗ, ít ra cũng phải khiến nàng ta tiếp chuyện cái đã. Lâm Nghi Anh cũng không phải vừa, bà nhận ra lão già này có ý đồ với mình, vì vậy từ đầu vẫn luôn đem "mẹ con" ra để xưng hô, ý nhắc nhở cho lão ta biết, mẹ con ta là tẩu tử của ngươi, đừng có lung tung.
- Ta thấy nếu là trước kia thì chuyện này khó mà thành được, nhưng hiện nay thì không phải không thể.
Lăng Hùng nói xong thong thả chờ Lâm thị mắc câu, hỏi lại kiểu "Tại sao?", "Làm thế nào?" đại loại thế, lúc đó hắn sẽ tiện thể tấn công khoe mẽ một phen. Ai ngờ Lâm Nghi Anh chỉ tiện thế hỏi hắn muốn nói gì cứ nói, như thể hắn là người đi xin vậy.
- Hừm. Bây giờ ta là gia chủ cái nhà này, chuyện ra vào Lăng gia sao, chỉ cần ta gật đầu là được thôi, không ai cản được.
- Điều kiện của gia chủ là gì?
"Nàng để cho ta chơi đi" Lăng Hùng suýt nữa thì bật luôn ra câu này.
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy Lâm Nghi Anh, lão ta đã có ý định rồi, vóc dáng của Lâm Nghi Anh quá hợp mắt lão. Lăng Hùng cũng tuổi 50 rồi, lão không yêu thích các thể loại thiếu nữ trẻ trung ồn ào nhõng nhẽo kia nữa. Thay vào đó lão thích phong vị thành thục. Vị Lâm Nghi Anh này, thủ tiết đã lâu, căn bản là kiểu nữ nhân vừa thành thục vừa trẻ trung, đánh đòn chí mạng vào tâm trí Lăng Hùng.
- Haha, không có điều kiện gì, vì nàng là người Lâm gia thôi.
- Ta từ lâu không còn là người Lâm gia. - Lâm Nghi Anh khó hiểu nói lại.
- Không có gì không thể, chẳng phải Lăng Phong cũng sắp thành người Lăng gia sao? - Lăng Hùng tự tin nói.
Lăng Hùng máu gái, nhưng nếu ăn không được thì cũng không sao cả. Là gia chủ mới của Lăng gia, vừa mới lên nắm quyền còn đủ thứ chuyện đang chờ gỡ rối. Hơn nữa sống đã 50 năm rồi, chuyện nặng nhẹ ra sao lão vẫn có thể biết cân nhắc, nếu không không thể nào leo lên đến ghế tộc trưởng như hôm nay.
- Mẫu tử chúng ta cần suy nghĩ.
Lâm Nghi Anh từ chối cho ý kiến. Lão già kia không nói rõ điều kiện, bà cũng không vội. Bà tuy mừng trong lòng, rút cuộc con trai cũng có thể có thân phận như mong muốn. Nhưng bà biết sẽ không có chuyện đơn giản như vậy. Hai mẹ con lúc này không hề có giá trị lợi dụng nào đáng kể. Bà tuy nhanh nhạy nhìn ra Lăng Hùng có ý đồ xấu với mình, nhưng bà không tin chỉ vì thế chấp nhận hai mẹ con vào Lăng gia được, chuyện này kéo theo khá nhiều thứ phức tạp khác.
- Được được, vậy ta cáo từ. Lâm muội có yêu cầu gì, ta sẽ hết sức đáp ứng.
Lăng Hùng trước khi đi vẫn có đánh mắt với Lâm Nghi Anh. Tiếc là Lâm thị cúi đầu suy nghĩ không hề để ý, báo hại nhị gia như chó già cụp đuôi đi ra khỏi viện.
Lăng Phong trực giác mách bảo Lăng Hùng có ý xấu. Nhưng hắn không nhìn ra lão già kia vì mê Lâm thị. Trong mắt hắn, Lâm Nghi Anh chỉ có thể coi trẻ hơn so với tuổi, còn chưa đến mức mỹ nữ khiến lão kia ngất ngây. Có điều, Lăng Hùng tuổi tác lịch duyệt khác hẳn Lăng Phong, sở thích cũng khác, cái này Lăng Phong không hiểu cũng phải.
Lâm Nghi Anh thì vẫn trầm ngâm.
Nguyên nhân Lăng Hùng muốn kéo hai người Lăng Phong vào tộc, không chỉ đơn thuần vì muốn Lâm Nghi Anh, mà lão còn muốn mở thêm mối quan hệ với kinh thành Lâm gia.
Lão vừa biết một tin rất giá trị, đó là Lâm gia vừa có một vị sắp thành thái tử phi, tương lai quốc mẫu hoàng hậu. Người kia còn là biểu muội của Lâm Nghi Anh. Lúc này ở kinh thành người người nườm nượp tìm đến Lâm gia xin nhờ bóng mát, lão ta có một con cờ nhỏ ở đây, chả việc gì không dùng. Mặc dù Lâm Nghi Anh lúc này về danh phận không còn là người Lâm gia. Nhưng chuyện này căn bản chỉ một cái ý niệm mà thôi, cũng chả có cái giấy tờ nào ghi rõ bà ta bị khai trừ khỏi gia phả Lâm gia, ít nhất theo những gì Lăng Hùng tìm hiểu là như thế.
Nếu như bây giờ lão nhận mẹ con hai người này vào Lăng gia, Lâm gia có thể sẽ nhận lại Lâm Nghi Anh.
Thứ nhất, bà ta là con gái của Lăng lão tướng quân, không phải nói bỏ là bỏ thế được.
Thứ hai, tự dưng thái tử và Lâm gia lại kéo được một gia tộc giàu có như Lăng gia ở Tô Châu vào cái cây của mình, chuyện trăm lợi không hại như vậy, chắc chắn sẽ có thể thành công. Lăng Hùng đã tìm hiểu kỹ, thái tử chưa hề móc nối gì tới Tô Châu.
Thương nhân như lão, chỉ một chút cơ hội gần với quyền quý hoàng tộc, không biết tận dụng thì quá ngu. Cái thời đại này, một chút quan hệ xa tít mù với hoàng tộc, cũng đủ đe dọa đủ loại người rồi, thậm chí đổ cả đống tiền chưa chắc đã ra ngô khoai gì.
Lăng Hùng ngoài ra nếu cần có thể dựng Lăng Phong lên làm Tam thiếu gia gì đó, để cân bằng lại với Lăng Nhị thiếu gia Lăng Hải. Bấy lâu nay vẫn là hai vị thiếu gia Lăng Minh và Lăng Hải đấu đá nhau, hai người này là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng Lăng Hùng biết thừa đằng sau chúng là hai vị phu nhân giật dây làm đủ trò. Lão già rồi, không có con cờ nào để dùng, rất nguy hiểm. Bởi lão có một điểm yếu chí mạng, đó là không có con trai. Lão vì điều này cũng khổ sở bấy lâu.
Tạm thời nếu dựng được Lăng Phong lên, quấy rối cái vũng nước đục thêm một chút để lão yên ổn cai quản gia tộc thêm một thời gian. Lăng Hùng khá tự tin sẽ kiếm soát được Lăng Phong, "một thằng trẻ rảnh nông dân 20 năm mà thôi".