Trường An, hậu viện Lăng phủ.
Lăng Phong đi Vĩnh Lạc cùng huynh đệ, để lại Lâm Nghi Anh ở đây. Bà tuy vui mừng vì con trai đã lớn, bắt đầu biết xông ra xã hội. Nhưng đồng thời cũng buồn, kể từ năm trước sau lần bạo bệnh kia, Lăng Phong càng ngày càng cách xa bà, không giống ngày xưa quấn quít để mẫu thân chăm sóc nữa.
Đợt trước Lăng Phong còn ở kinh thành, bà trong ngày còn gặp một lát nhìn ngắm hắn để hỏi chuyện. Kể từ khi Lăng Phong đi Vĩnh Lạc, bà mất liên lạc hẳn. Đứa con trai này, đi hai tháng ngay cả một lá thư cũng không có, bà sợ con trai thấy mình phiền phức, cũng không dám ghi thư cho nó, ngược lại ngày nào cũng chạy ra tiêu cục chỗ Phương Hùng, hỏi chuyện mấy đứa người làm. Nghe nói con trai dạo này luyện tập khổ cực, da còn đen hẳn đi, Lâm Nghi Anh chỉ biết thút thít khóc. Cũng may về nhà có Tô Đóa Nhi, Khương Vũ Y thi thoảng ghé thăm, bà cũng đỡ buồn.
Có điều, mấy hôm nay Tô Đóa Nhi thường xuyên buồn bã, bà gặng hỏi nàng đều không đáp.
- Lâm đại nương, có nhà không?
- A, Khương tiểu thư đó à? Có đây, có đây.
Khương Vũ Y ghé thăm, trong tay còn mang một gói quà to. Nàng vẫn ăn mặc khá đơn giản, áo váy màu bạc.
- Đại nương lại nhớ Lăng Phong sao? Khí sắc không được tốt.
- Ài. Thằng con trai này của ta, lo đại sự, quên cả mẫu thân hắn.
- Nam nhân mà, phải như vậy đại nương à? Chắc hẳn xấu hổ vì chưa làm được gì nên không dám về đó thôi. - Khương Vũ Y nói.
- Phải phải. - Lâm Nghi Anh gật đầu.
Bà vẫn muốn ghép đôi con trai và Khương tiểu thư, nhưng xem ra vô vọng rồi. Cùng là nữ nhân, thái độ của Khương Vũ Y ra sao bà cũng dần lý giải, nàng ta có vẻ hơi khinh thị con trai bà. Bởi vậy lúc nói chuyện bà cũng hay nâng con trai mình lên, ra vẻ nó đang tạo dựng sự nghiệp, tương lai ra sao còn chưa rõ.
Bỗng Khương Vũ Y cầm tay bà nói :
- Đại nương, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe. Từ giờ Vũ Y không thăm hỏi ngài được nữa.
- Ôi, Khương tiểu thư có công việc phải đi sao?
- Không phải công việc. Lần này là việc riêng của cháu, có lẽ mãi mãi không quay lại đây được.
Lâm Nghi Anh ngẩng đầu, "Lại một đứa nữa muốn đi?"
- Đại nương, Vũ Y sắp xuất giá rồi.
- Hả? Tiểu thư sắp kết hôn?
- Tổ mẫu vừa gửi thư, lần này e cháu phải về nghe sắp xếp của tổ mẫu, không tránh được nữa. Chuyện của cháu, Đại nương cũng biết rồi đấy. - Khương Vũ Y hơi cúi đầu, buồn bã nói.
Lâm Nghi Anh ngập ngừng, bà không biết nói gì cho phải.
Chuyện của Khương Vũ Y, Lâm Nghi Anh cũng chỉ nghe nàng ta kể qua loa.
Khương Vũ Y lần đầu tiền gặp Lăng Phong trong đêm nọ, lúc đó nàng đang trốn chạy khỏi một tên công tử họ Đàm. Nàng lần đó trốn chạy vì dòng họ ép hôn. Thực ra họ Đàm không phải họ thật của kẻ kia, gia tộc của người này rất lớn, ở tận Tây Vực xa xôi, nghe nói thế lực vươn tới tận Nam Tống, nhưng đầu não tập trung ở Bắc Ngụy. Quân sự, buôn bán, giang hồ, khoản nào cũng nhúng tay vào.
Khương gia cũng chả phải gia tộc nhỏ, lại có lịch sử lâu đời, lập nhiều công lao cho triều đình Tống, là gia tộc uy vọng ở đất Danh Châu. Nhưng sau cái chết của Khương lão tướng quân trên đất Ngụy, Khương gia lụn bại dần. Gia tộc suy sút không phải do thế lực nào phá rối, mà chính nội bộ gia tộc tự diệt nhau, chia năm xẻ bảy. Nhánh của Khương Vũ Y vì muốn vực dậy gia tộc, quyết định gả Khương Vũ Y cho một gia tộc siêu lớn khác, tận dụng mối quan hệ này, lập lại trật tự trong Khương gia.
Khương Vũ Y từng nói, nàng "không giống Lăng Phong", không chỉ vì nàng là nữ nhân, mà vì nàng mang trọng trách gia tộc trên vai. Lúc trước bỏ trốn vì tuổi trẻ không thể chấp nhận chuyện "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", nhưng rồi dần dà sống ở Lăng phủ, tiếp xúc với Lăng Vân nhiều, gặp lại Khương lão phu nhân thấy bà ngoại già đi quá nhiều vì lo lắng, thêm chuyện Lăng Phong bị kẻ khác chèn ép suýt chết không thể phản kháng. Khương Vũ Y quyết định trở về, chấp nhận hôn sự này.
Đứng ở phương diện cá nhân, Lâm thị rất muốn khuyên Khương Vũ Y nên tự mình quyết định, hay nói trắng ra là tiếp tục ở lại kinh thành chờ Lăng Phong sự nghiệp phát triển, bà rất thích cô gái này. Vả lại, cả cái gia tộc lớn như Khương gia, một vụ hôn nhân chưa chắc giải quyết được gì. Nhưng bà làm gì có tư cách khuyên, 20 năm trước cũng vì tự quyết định, mà cuộc đời mẹ con Lâm thị mới trôi nổi như thế này, bây giờ còn đòi khuyên người khác? Biết đâu lần xuất giá này của Khương Vũ Y sẽ mĩ mãn.
Một người đẹp nữa lại bước đi. Lăng Phong chỉ gặp mặt, nhưng vô duyên với mỹ nữ chăng?
...
Lăng Phong không biết duyên có hay không, nhưng bốc đồng thì có.
Trời đã sáng, tối qua rất vui.
Đàn ông uống rượu vào kiểu gì cũng làm vài chuyện ngu ngốc, nhẹ thì nói ra bí mật, nặng thì nhắm mắt tránh kiếm như Lăng Phong đêm qua.
- Lăng đại ca, muội xin lỗi.
- Aha, không sao đâu, Công Tôn muội muội đừng tự trách, là ta lúc đó uống rượu choáng váng đầu, bất cẩn tự bị thương thôi.
Lăng Phong nhìn Công Tôn Dao mắt vẫn còn phiếm hồng, gãi gãi đầu.
Tối qua hắn tự tin bừng bừng nhắm mắt tránh kiếm, ai ngờ vừa nhắm mắt thì dính ngay một kiếm của Công Tôn Dao. Cũng may nàng ta vung kiếm có chừng mực, chỉ đâm chéo một bên bụng, nhưng cũng đủ cắt một đường, máu chảy lênh láng. Lúc đó Công Tôn Dao buông kiếm khóc lóc vô cùng tội nghiệp, bộ dáng đáng yêu, làm Lăng Phong dù tỉnh cả rượu nhưng chả thấy đau gì, ngược lại tự chửi mình vớ vẩn.
Lăng Phong đi sang hỏi Cao Diệp :
- Tam ca, ngựa và vũ khí thế nào rồi?
- Đã đầy đủ, chỗ ngựa của mấy anh em thiệt mạng, tạm thời gửi ở Bão Độc trại, lúc quay về chúng ta sẽ lấy về theo.
- Cũng được. - Lăng Phong gật đầu.
Tần Quyền bỗng đi lại gần, nói nhỏ :
- Phong ca, lại đây xem cái này.
Lăng Phong nhìn Tần Quyền mặt nghiêm túc, cất bước đi theo.
Nhìn thứ đồ trên thùng gỗ, Lăng Phong bắt đầu thấy có chuyện.
- Áo giáp?
- Đúng vậy, giấu ở dưới lớp lương thực. Sáng nay lúc thay ngựa, thùng hàng bị nghiêng, một túi lương bị rách, anh em mở thùng ra sắp lại thì phát hiện.
"M* nó, biết ngay có đồ cấm mà. Thảo nào bị cướp tiêu." Lăng Phong đổ mồ hôi. Từ hôm qua hắn đã nhạy cảm thấy gì đó không đúng rồi. Không dưng một tiêu cục nhỏ như Phong Vân đi áp tiêu lại bị để ý, trong khi cả năm trời tiêu cục khác đi vẫn bình an.
Lăng Phong hỏi Phương Hùng :
- Đại ca, đơn hàng này do ai đặt vậy?
- Phủ Yên Thế tử. Đóng góp đồ cứu tế cho nạn dân ở phía bắc.
- Yên Thế tử? - Lăng Phong mờ mịt.
- Con trai Yên Vương. Nghe nói bị giam lỏng ở kinh thành.
- Yên Vương? Yên Thế tử? Triệu Hanh?
"Thôi đúng m* nó rồi. Tưởng ai. Cứu tế nạn dân cái quái gì? Tập trung đồ đạc chuẩn bị tạo phản mới đúng. Xem ra sắp rồi đây. Có điều, những kẻ này thật bá đạo, thiếu gì chỗ để gom đồ, gom từ kinh thành gom ra, sợ thật." Lăng Phong nghĩ thầm.
Tần Quyền cười nói :
- Đại ca, Tứ ca, hay là chúng ta mở hết ra, lột sạch đồ, rồi tiếp tục áp tiêu. Rõ ràng trên giao kèo là lương thực và dược phẩm, chúng ta phải giao đúng chứ, không thể để danh dự tiêu cục bị tổn hại, hêhê.
Phương Hùng không đáp, nhưng ánh mắt sắc lên chứng tỏ gã cũng động tâm.
Lăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói :
- Trước mắt cứ đi khỏi Bão Độc trại cái đã, cũng không thể nào ở đây dở hàng ra được.
- Được. - Tần Quyền hớn hở.
Lăng Phong lên ngựa đi tới cổng, chắp tay chào :
- Đa tạ các vị đã trượng nghĩa giúp đỡ, hẹn gặp lại.
- Lăng huynh đệ lên đường may mắn nhé. - Cũng chỉ Công Tôn Tán vẫy tay, đám khác đều mong Lăng Phong cút nhanh cho khuất mắt.
- Lên đường.
Không thấy Công Tôn Dao đâu cả, Lăng Phong hơi tiếc, đành thúc ngựa đi. Quay lại thấy ánh mắt Phương Hùng nuối tiếc không kém mình. "Ài, không biết cô nương này tương lai ai lấy được đây, đừng để ông gặp được mày đấy, hêhê."
Tiêu đội chậm rãi xuống núi, đi về hướng Đồng Quan.
Trên đường đi, Lăng Phong vẫn lẩn quẩn quanh chuyện nên hay không rút ruột lấy hết đồ cấm giấu bên trong ra.
Về mặt đạo đức nghề nghiệp mà nói, điều này tuyệt đối không nên, đi áp tiêu mà phát hiện đồ xịn lại giở trò này, quả thật quá tệ, chẳng khác gì đám hải quan kiểm hàng sân bay thời trước, dân chúng chửi lên bờ xuống ruộng.
Về cá nhân, Lăng Phong rất muốn làm. Một là những thứ đồ quân dụng này rất khó kiếm, Phong Vân đoàn của hắn nếu trang bị được thì quá tốt. Hai là nghe đến Yên Vương với Triệu Hanh, Lăng Phong liền nóng đầu, hai cha con này suýt giết chết mình, lại sắp tạo phản rồi, mấy thứ áo giáp này chả phải đánh ngoại địch mà đánh chính người Tống, Lăng Phong rút bớt đi là đang giúp dân chúng còn gì.
Thế nhưng rút ra rồi sẽ khá mệt, hàng quân dụng Lăng Phong không rành lắm, chẳng may lúc đem ra sử dụng bị phát hiện tra hỏi, phiền phức ra. Thứ hai đâu có dễ ôm hàng như vậy, chỉ e phía nhận hàng kiểm tra thấy thất thoát, sẽ quay lại đòi nợ. Lăng Phong một lần tự rước họa vào thân, hắn cũng thấy ngán rồi.
Lợi không bằng hại.
Đoàn người dừng chân ở Tiên Dục nghỉ ngơi, đây là một con thác nhỏ, không biết có phải vị "tiên nữ" nào tắm mà thành tên hay không?
Tần Quyền khá nóng lòng hỏi :
- Có làm không Phong ca?
- Đệ hỏi Đại ca thử.
Lăng Phong định nói gì đó, nhưng nhớ ra tiêu đầu là Phương Hùng, gã lại là Đại ca, từ khi mình tới gần như quyết định đều do mình làm, như vậy không tốt lắm.
"Giá giá"
Tần Quyền chưa kịp hỏi thì có tiếng vó ngựa từ xa.
"Hừm, gì đây?" Lăng Phong nghĩ thầm.