Đám đông bị ai đó chen vào. Người nọ thân mình hơi lùn nhưng bộ dáng lại rất hùng hổ. Chỉ kỳ quái một điều, tay trái kẻ này bình thường, nhưng tay phải lại như dị tật, săn chắc cơ bắp cuồn cuộn. Gã vừa xông vào vừa cất giọng thô lỗ :
- Lão Bạch, Lư Phương bị người đánh, ngươi sao còn thong thả đứng đây nói chuyện?
- Gì? Làm phản sao? Ở Thái Nguyên này ai dám đánh hắn? - Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên.
Người kia đùng đùng nổi giận :
- Ta không biết, một thằng nhóc con, thế nhưng bản lĩnh không tệ, đuổi từ cửa nam đến cửa bắc không chịu buông. Đi cạnh còn một nữ tặc còn ghê gớm hơn cả nó ...
Nói rồi giọng gã xìu xuống :
- Ta ... xông vào giúp nhưng không đánh lại ...
"Ồ? Xem ra là Hoa Lê và nha đầu đi cùng. Không nghĩ vẫn đánh đến giờ." Lăng Phong cười thầm.
Bạch Ngọc Đường mặt mày cổ quái nhìn qua Lăng Phong :
- Huynh đệ, ngươi xem ...
Lăng Phong nhún vai nhìn Bạch Ngọc Đường, thái độ thờ ơ :
- Sao lại nhìn ta? A ... là chuyện cái ngọc bội sao. Chuyện này a, huynh đệ của ngươi rõ ràng sai trước ...
- Phải, phải ... - Bạch Ngọc Đường cười gượng.
Lăng Phong an ủi :
- Yên tâm đi. Mấy người kia ta hiểu rất rõ. Ra tay sẽ có chừng mực. Điều kiện tiên quyết là vị Lư huynh đệ kia phải trả lại đồ đi ...
Phong ca mồm chém thế, kỳ thực hiểu rõ mới lạ đó. "Trẻ trâu" Hoa Lê gặp Phong ca chưa chào hỏi gì đã đòi đánh nhau, có chừng mực hay không thì ... trời biết.
Bạch Ngọc Đường cười khổ :
- Ài, chuyện này ... Lão Lư lúc trước đã nói thật rồi, hắn quả thật lấy đồ của các ngươi, nhưng lại đánh mất ...
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, xòe hai tay cười đáp :
- Vậy ... ta cũng chịu thôi, không giúp được.
Nói lại, Lăng Phong quả thật quen béng mấy người Lâm Hàm Uẩn. Cạnh hắn có Tần Quyền và Lăng Hổ, nhưng hai thằng này chỉ mải bàn luận về khinh khí cầu. Cố lão điên đã lẫn vào đám đông từ lúc nào không biết.
Nói đi cũng phải nói lại, Phong ca với Ngũ Thử vẫn chưa hề đi đến hiệp ước nào, đứng cùng tán phét không hẳn đã là bằng hữu. Bạch Ngọc Đường muốn hòa, Phong ca là người lịch sự mới tỏ ra khách sáo thôi. Hai bên làm ăn thì làm ăn, xong xuôi trở mặt đánh nhau cũng chả sao cả. Lư Phương giật đồ Lâm Hàm Uẩn là chuyện khác, Bạch Ngọc Đường cũng tận mắt thấy, Lăng Phong chả có nửa điểm quan hệ.
Bạch Ngọc Đường vừa rồi đã biết tên thật "Phong Lăng" của Lăng Phong, liền kéo tên tay to kia lại gần, nói :
- A, tiện thể giới thiệu với Phong huynh đệ, hắn là Từ Khánh ...
- Hân hạnh ...
"Ý, Xuyên Sơn Thử sao?"
Trong Ngũ Thử, Xuyên Sơn Thử Từ Khánh nổi tiếng tay to đấm bay núi, chỉ không ngờ to độc một tay.
Ngũ Thử 5 người đã lộ diện 4, còn mỗi "Triệt Địa Thử" chưa gặp thôi. Lăng Phong không còn thấy bất ngờ gì nữa. Chỉ là cái Ngũ Thử này thứ tự hơi lộn xộn chút, ví như Bạch Ngọc Đường đáng ra lão Ngũ lại làm lão Đại.
Bạch Ngọc Đường quay sang Từ Khánh :
- Còn đây là Phi Long huynh đệ, thủ lĩnh Phong Vân bang, là bằng hữu mới của chúng ta.
Từ Khánh tuy hậm hực nhưng vẫn chắp tay chào hỏi :
- Hóa ra các hạ là bằng hữu của lão Bạch. Cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin tự giới thiệu, tại hạ Từ Khánh. Tính tình lương thiện, ý chí lớn, tôn chỉ hành tẩu giang hồ là "giang hồ hiểm ác, võ công chưa đủ, còn cần kinh nghiệm" ...
"Kinh. Còn có cả slogan?" Lăng Phong mồ hôi nhỏ giọt. Còn nhớ hồi trước đám U Linh sơn trang ám sát hắn, cũng hô hào khẩu hiệu như thể "Super Sentai" (5 anh em siêu nhân). Xem ra hắc đạo chỗ này rất chuộng khẩu hiệu, Phong Vân bang của Phong ca với "lấp lánh thanh xuân, chắp cánh ước mơ" xem như không bị lạc hậu.
Lăng Phong giơ ngón cái :
- Từ huynh, chuyên nghiệp, chuyên nghiệp. Không biết Từ huynh có kinh nghiệm gì?
Từ Khánh thản nhiên như không :
- À, tạm thời chưa có ...
Lăng Phong suýt ngả ngửa, làm màu quá thể.
Bạch Ngọc Đường cười bổ sung :
- Lão Từ khiêm tốn thôi. Tấm "Bát Mỹ đồ" kia chính do hắn đem ra ngoài.
Lăng Phong môi giật giật, không khỏi nhìn lại Từ Khánh, thầm hô chân nhân bất lộ tướng. Trông gã tay phải to như vậy, Phong ca còn tưởng chuyên gia "quay tay". Lại sực nhớ tấm "Bát Mỹ đồ" vẫn trong tay áo, Lăng Phong thầm nghĩ đêm nay nhất định về phòng mở ra ngâm cứu một phen.
Lý Đán từ đầu vẫn đứng cạnh, khinh thường Bạch Ngọc Đường không muốn tham gia. Vừa nghe câu kia bỗng chỉ tay lớn tiếng :
- Các ngươi là ... Ngũ Thử ...
"Ồ"
Cùng lúc này, đám đông đột ngột ồ lên, che mất hành động tiếp theo của Lý Đán. Xem ra Dương tiểu thư đã bắt đầu khai trương "khinh khí cầu".
Lăng Phong nhón chân quan sát. Chỉ là có điều gì đó khiến cả người hắn cứng cả lại.
Quả bóng khí kia đã nâng hẳn khỏi mặt đất, Lăng Phong quan sát rõ ràng ...
"P E A C E"
5 ký tự vô cùng quen thuộc ...
"Chữ cái ... Latin?" Lăng Phong không dám tin vào mắt mình.
Dương tiểu thư này, rút cục là ai?
...
Bắc thành Thái Nguyên, tường cao hào sâu.
Năm xưa, nơi đây chứng kiến không ít cảnh giao tranh quyết liệt, không biết bao nhiêu quân lính Tống Liêu đã phải bỏ mạng chỗ này.
Ngoài ra, không giống Giang Nam Trường An. Chỗ này xoay mặt ra thảo nguyên phương bắc, chiến tranh không còn khiến giao thương qua lại trở lại nhộn nhịp, đi trên đường cái có thể bắt gặp đủ loại sắc tộc. Nói vậy ra phố dùng ngoại ngữ nói chuyện cũng không phải chuyện lạ.
Lúc này, ở một con hẻm nhỏ, có vài người đang nhỏ giọng với nhau bằng tiếng Nữ Chân. Nếu để ý một chút, quanh đó ngẫu nhiên còn có vài người rao hàng, thế nhưng giọng điệu không hề giống muốn bán hàng, lại như đang cố ý canh gác cho ai đó.
- Đại nhân, Triệu Doãn lại bại, xem ra quân Yên không còn trụ được bao lâu ...
Vị "đại nhân" kia thế nhưng lại là thiếu nữ, hơn nữa giọng nói còn rất thanh thúy êm tai :
- Thời gian hơi sai lệch với dự tính, nhưng cũng vừa hay ...
Người còn lại hạ thấp người nói tiếp :
- Văn Thành Bích sau khi thoát khỏi U Minh Cung, đã bí mật gặp gỡ Bạch Vân Thành ...
- Bạch Vân Thành? Ông ta vẫn chưa rời Thái Nguyên sao?
- Đúng vậy, xem ra ông ta quyết tâm thuyết phục Dương gia.
- Nào có dễ như vậy. Có nghe được Văn Thành Bích và lão ta nói những gì?
- Điều này ... đại nhân thứ tội, bọn chúng cũng là người trong nghề, chúng thuộc hạ không thể nghe được ...
Nữ nhân kia mang khăn che mặt không rõ phản ứng, chỉ thấy đôi mày nàng ta hơi nhíu lại, có vẻ không hài lòng với câu trả lời kia.
Người thanh niên vội vội vàng vàng cứu vãn :
- ... Tuy nhiên hôm đó đến gặp Bạch Vân Thành còn có một người khác. Thậm chí ông ta nói chuyện với người này lâu hơn rất nhiều.
- Là ai?
- Bẩm .... danh tính tuy không xác định, nhưng bộ dáng tạm thời lưu lại được, đây là bản phác họa.
Nói rồi người kia rút ra một cuộn tranh, nhìn qua chất giấy đã ngả vàng khá cũ kỹ.
- ... Người này niên kỷ chừng 70, nhưng thân pháp vô cùng linh hoạt cao thâm. Bọn thuộc hạ e sợ đánh rắn động cỏ, nên chỉ theo dõi từ xa ...
Nữ nhân nọ chỉ liếc qua bức tranh một lát rồi nói :
- Người của Dương gia?
- Đại nhân anh minh. Bọn thuộc hạ lúc theo đuôi cũng đoán như vậy ...
- Còn tin tức gì khác?
Người kia biết ý lùi ra sau. Đồng thời có một người khác bước lên, hành động vô cùng nhịp nhàng :
- Bẩm. Mật Thám tự Hà Đông dường như vừa sắp xếp lại, có lẽ chúng muốn đối phó với hành động lần này của chúng ta ...
- Điều này ta đã biết. Ta đã gặp qua hắn ...
Kẻ kia chưng hửng, xem chừng công lao mấy ngày dò la lại thành số không, chỉ kịp buột miệng :
- A, đại nhân quả nhiên thần thông quảng đại ...
Nữ nhân không bị lời nịnh nọt kia ảnh hưởng mấy, chỉ phất tay nói :
- Được rồi, các ngươi đi đi.
- Đại nhân bảo trọng ...
Đợi cho mấy người kia lẩn vào hẻm nhỏ, nữ nhân kia cũng không vội rời đi ngay. Trái lại, nàng ta bỗng nhiên nói trống không :
- Đoan trưởng lão, có chuyện cần nói sao?
- Haha, công chúa không luyện thần nhưng linh tính còn nhạy hơn ta, không trách được Giáo chủ yêu thương như vậy ...
Đi kèm tiếng nói kia là một thân ảnh cao lớn từ góc khuất đi ra.
- Ngọc bội này giao lại cho Công chúa, tên trộm kia thế nhưng thân pháp không tệ ... Ngoài ra, đây là đan dược Giáo chủ đích thân giao phó, có thể giúp duy trì thần lực quanh thân ...
Thiếu nữ không chút nghi ngờ nhận lấy vật phẩm. Người họ Đoan thấp giọng :
- Tuyệt kỹ dịch dung kia cũng không phải thiên hạ đệ nhất. Lão già đi cùng Công chúa chắc chắn đã nhìn ra. Bản lĩnh kẻ này rất cao, nếu chẳng may có chuyện bất ngờ, Đoan mỗ dù bản lĩnh thông thiên cũng không thể ngăn kịp. Vẫn hy vọng Công chúa mau chóng rời đi ...
Thiếu nữ nọ chỉ cười nhẹ nhàng nói :
- Đoan Trưởng lão nhắc đến Cố lão sao? Ta cũng biết bọn chúng đã nghi ngờ, nhưng lại không mấy quan tâm. Hơn nữa, có thêm Hoa Lê Thanh Vân bên cạnh, sẽ không có chuyện gì ...
Đoan Trưởng lão vẫn không yên tâm, nói :
- Thanh Vân tiểu thư tuy biết chút công phu, nhưng cũng chỉ vừa đủ tự bảo vệ. Hoa Lê công tử tuy thần lực hơn người, nhưng tính khí thất thường, dễ dàng bị người khác kích động ...
Nói đến đây thấy vẫn không lay chuyển được ý định của thiếu nữ, Đoan Trưởng lão đành thở dài :
- Ài, Công chúa đi lâu như vậy, chỉ e Kim quốc sắp có chuyện ... Thiếu chủ bị Công chúa nửa đường bỏ rơi, trở về nhất định gây động tĩnh. Chỉ cần Hoàng gia biết tin, chỉ sợ ...
Có lẽ bị lời của Đoan Trưởng lão đả động, thiếu nữ kia chần chừ một lát mới nói :
- Được rồi, nghe lời Trưởng lão, khuyên xong cô cô ta sẽ trở về ...
Đoan Trưởng lão chưa kịp vui mừng đã giật mình nói :
- Cô cô? Công chúa ý nói ... Quế Anh tiểu thư? Cô ấy làm dâu họ Dương bao năm, chỉ e lập trường kiên định. Công chúa lộ mặt, chẳng may Quế Anh tiểu thư có suy nghĩ gì khác ...
Thiếu nữ kia không cho là đúng đáp :
- Ta lấy tư cách người thân đến thăm, cô cô nhất định không làm khó ta. Chưa kể Dương gia lúc này không còn như trước. Vả lại, ta cũng không mong cô cô hồi tâm chuyển ý, chỉ cần cô cô khiến Dương gia đứng ngoài là được.
- Vậy ... ài ... Đoan mỗ lại canh phòng giúp Công chúa nốt lần này vậy ...
- Hìhì, Đoan Trưởng lão có vẻ mệt mỏi a ... - Thiếu nữ đột nhiên cất tiếng cười.
- Không dám, không dám ...