- Hai vị mỹ nữ, bộ này chẳng phải đã mặc rồi sao?
- Ngươi thì biết cái gì? Không thích thì ra ngoài.
- A, là ta nhầm lẫn. Chỉ cần lúc thay đừng quá lâu là được.
- Ở yên đó, đừng nhiều chuyện.
- Đúng đúng, không nhiều chuyện, không nhiều chuyện.
Lăng Phong lần này rút kinh nghiệm, ngậm mồm ngồi ngắm. Người đẹp đổi đồ liên tục, trong khi không phải trả tiền mua, ngắm bao nhiêu lần cũng không chán. Hai vị mỹ nữ cứ thế oanh oanh yến yến, khen qua khen lại, nâng niu không rời tay.
Nhìn hai nàng yêu thích như vậy, Lăng Phong nghĩ bán ra không lo nữa, chuyện thiết kế sáng tạo, từ từ tìm người thêm.
Có điều, Lăng Phong chợt nghĩ, hai nàng này là mỹ nữ, thích ăn diện, nhưng người khác không phải ai cũng đẹp như thế. Đặc biệt thời cổ ăn uống dinh dưỡng thiếu thốn, số người đẹp càng khan hiếm.
"Hàng hiệu." Lăng Phong vỗ đùi nhớ ra.
Nếu chỉ đi theo hướng "đẹp" là sai lầm. Hơn nữa, thương hiệu bình thường, tung đồ mới lúc đầu có thể thu hút, nhưng một khi bị ăn theo thì sẽ thụt lùi thảm hại. Như vậy phải chuyển sang mục tiêu khác, khách hàng mặc lên người trang phục của Phong Vân tơ lụa không phải cho đẹp, mà vì nó "đẳng cấp". Đặc biệt giới thường dân, mua được một thứ hàng hiệu như thế, chỉ một cái cũng giống như lên đời. Nó tương tự như món iPhone ngày trước, người ta tích cóp sắm một cái, không phải để dùng, mà để chứng tỏ ta có tiền, thế thôi. Còn đối với khách tầng lớp trên, Lăng Phong dĩ nhiên sẽ có chiêu bài riêng, lúc này mới dùng đến "đẹp và độc", tương tự iPhone mạ vàng, mạ kim cương này nọ.
Vấn đề hàng hiệu, cần nhất là quảng cáo, làm sao để người mua tin rằng nó hơn chỗ khác. Sợ nhất là bị cướp không công, đặc biệt nếu kẻ kia mạng lưới rộng hơn, lúc đó dù hàng của họ có kém hơn vẫn chiếm mất thị trường của hàng chất lượng cao, vì người ta không còn phân biệt được đâu tốt đâu xấu nữa.
Chờ hai cô gái xong xuôi đã đến chiều muộn, Lăng Phong đem những suy nghĩ này trao đổi. Hai người mẫu lúc đầu còn lâng lâng chỉ nghĩ đến chuyện mình mặc đẹp, quên mất tiêu chuyện buôn bán.
- Chuyện này, nếu có thể nhờ các quý phu nhân tiểu thư quyền quý làm người mẫu ... À, ý ta là người mặc lên biểu diễn, vậy thật tốt.
- Hơn nữa, nếu có thể để cho các kỹ nữ thanh lâu cũng mua, vậy không còn gì hơn. Dĩ nhiên kiểu dáng phải khác, lộ liễu khêu gợi hơn.
Lý Minh Nguyệt bắt được liền công kích ngay :
- Hừ, sắc lang, chưa gì đã nghĩ tới thanh lâu, mục đích của ngươi chính là cái này đúng không?
- Đúng, ta là sắc lang. Nếu cô có ý hay khác thì nói ra. - Lăng Phong bực mình nói, hắn đang rất đau đầu nghiêm túc, hơi đâu lo chuyện lặt vặt.
- Ta ... - Lý Minh Nguyệt ngẩn ra, bình thường Lăng Phong cợt nhả khiến nàng quen rồi.
Lăng Vân giải vây :
- Chuyện phu nhân tiểu thư quý tộc, chắc phải nhờ Minh Nguyệt rồi.
- Nhờ ta?
- Đúng vậy, ngươi chẳng phải tiểu thư quý tộc sao? Lại còn danh khí không thấp.
- Cũng được, ta sẽ giúp, có điều phải có điều kiện.
"V* chưa gì đã đòi hoa hồng." Lăng Phong nhìn sang nghĩ.
Lý Minh Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói :
- Mỗi khi có trang phục mới, ta phải có một bộ, lại phải là bộ tỉ mỉ nhất ...
- Thành giao.
Lăng Phong không chờ nàng nói hết câu đã đồng ý. Hắn còn tưởng cái gì to tát, cỡ một hai phần lợi nhuận gì đó mới khó.
- Hừ, ta thấy hình như ta bị hố thì phải ...
- Không hề không hề, Lý cô nương nghĩ thử xem, thiên hạ mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng đều chỉ mặc sau ngươi. Cái này gọi là ... đúng rồi, biểu tượng thời trang, còn hố gì nữa.
- Hừm, xem ra cũng phải. - Lý Minh Nguyệt tưởng tượng đến cái "biểu tượng thời trang" kia, gật gù.
Lăng Vân ở một bên không khỏi khinh thường liếc Lăng Phong. Chuyện nhảm nhí thế mà hắn cũng nói ra được.
Lý Minh Nguyệt đầu óc không tệ, chẳng qua nàng ta không xem trọng tiền bạc lắm. Lão cha làm quan to ở Quốc Tử Giám, chỗ này đến mùa thi cử tốt nghiệp tiền bạc quà cáp liên tục, nàng ta không giống Lăng Vân ăn ngủ đều nghĩ đến tiền. Lý cô nương không phải dân trong nghề, không biết một phần lợi nhuận nó nhiều ra sao thôi.
Lý Minh Nguyệt đã hí hửng cầm đồ đẹp ra về, Lăng Phong và Lăng Vân vẫn ngồi lại bàn bạc tới tận khuya.
- Về biểu tượng của tiệm, ta nghĩ có thể may ở gấu váy chẳng hạn.
- Như vậy quá lộ liễu, người khác cũng dễ dàng làm theo còn gì? - Lăng Vân không hiểu lắm.
- Không lo, bọn chúng muốn làm theo cứ cho làm theo, càng làm theo càng tốt, như vậy còn giúp quảng cáo giúp chúng ta.
- Vậy nếu chúng may chất lượng kém thì sao? Ảnh hưởng đến chúng ta.
- Điều này không tránh khỏi được. Chung quy cũng vì tên tuổi của chúng ta thấp. Một khi đã lớn rồi, có kẻ muốn chơi xấu cũng vô ích.
Lăng Vân nhíu mày, nàng vẫn rất nhiều chỗ cần khai thông. Chuyến buôn bán này ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc. Vả lại, rất có thể lần này là lần cuối nàng làm, nàng đã 21 tuổi rồi.
Thấy trời không biết tối từ lúc nào, lại nhìn mỹ nữ nhăn nhó suy nghĩ, Lăng Phong cầm tay Lăng Vân nói :
- Thôi, hôm nay cũng đã muộn, về nghỉ ngơi đi. Chuyện khác ta nghĩ cho.
- Ừm, đa tạ. Ngươi ...
Lăng Vân trả lời theo phản xạ, lúc sau thấy tay bị cầm thì giật thót lên, trừng mắt nhìn hắn.
Lăng Phong vội vã vụt ra ngoài :
- Haha, Vân tỷ, làm gì phản ứng dữ vậy. Vô tình, là vô tình thôi.
...
Thời đại không điện, tối đến hầu hết đều đi ngủ sớm. Thi thoảng có tiếng chó sủa.
Thần thức của hắn sau lần nhập ma đột phá bắt đầu có hơi hướng tự thi triển không cần hắn chủ động nữa, dù phạm vi vẫn khá nhỏ. Cứ tưởng tượng Lăng Phong đi đâu, quanh hắn sẽ có một cái lồng hình cầu quét như radar vậy.
Lăng Phong cảm giác có người theo dõi. Hắn đứng lại, hỏi vào không khí :
- Là ai?
Không có tiếng đáp.
Lăng Phong đại loại đã xác định được phương hướng có hơi thở, kẻ kia hình như không cố ý giấu diếm, chỉ chưa muốn ra mặt. Hắn quay lại nhìn chằm chằm về chỗ nọ rồi nói.
- Ta biết ngươi ở đó. Ra đi.
- Không hổ là người công tử để ý.
Từ trong bóng tối đi ra một người, áo quần kiểu cận vệ võ sĩ, rất gọn gàng.
Lăng Phong nhận ra người này, hắn chính là tên cận vệ bên cạnh công tử đẹp trai ở đổ phường nọ.
"Kẻ này muốn làm gì? 32 vạn? Cướp? Ta còn chưa nhận được đồng nào đây." Lăng Phong thầm nghĩ.
Lăng Phong im lặng, người ta theo dõi mình lại không giấu diếm khí tức, như vậy có chuyện gì muốn nói đối phương sẽ nói ra.
- Ngươi là Lăng Phong?
- Đúng vậy.
Đáng lẽ Lăng Phong mới là người hỏi đối phương là ai?
- Không cần căng thẳng. Ta biết ngươi lo lắng điều gì. Yên tâm, công tử gia chỗ tiền đó không để vào mắt. Công tử gia muốn gặp ngươi.
- Vì sao?
- Công tử gia chiêu hiền đãi sĩ khắp nơi, người có bản sự đều được trọng dụng. Thứ thần thức của ngươi được ngài để ý đến. 3 ngày sau, buổi chiều ở Thất Tú phường.
Nói xong kẻ kia biến mất nhanh chóng vào bóng đêm.
...
Sáng sớm, Lăng Phong ghé qua khách điếm xem tình hình Diễm Tuyết Cơ.
Mặc lão nói nàng ta đã đi mất, chỉ để lại một bức thư. Lăng Phong cũng không trách lão, dù sao nàng ta võ công chỉ sợ rất cao, muốn đi không ai giữ nổi.
"Ngươi cầm vật này tới Thiên Địa đổ phường, nếu như ở chỗ đó vẫn chưa đổi người, vậy có thể lấy được 32 vạn. Ta không phải lão bản chính thức ở đó, nhưng vẫn có chút tiếng nói. Ta không muốn nợ gì ngươi, trái lại, ngươi đang nợ ta ..."
"Nợ nàng ta? Chuyện gì vậy?" Lăng Phong khó hiểu, đọc tiếp.
"Nói ngươi ngu cũng không sai. Ngươi nghĩ đêm đó có thể đụng đến ta sao? Bổn cô nương nếu có chuyện gì, bây giờ ngươi làm gì còn đứng ở đây. Muốn giết ngươi, Nhuyễn Cân tán ta không để vào mắt. Lão đùi gà nói ngươi trong họa đắc phúc, nhập ma không chết mà lại đột phá. Có biết ai giúp ngươi không? Ngu như ngươi làm sao mà biết được. Nói cho ngươi biết, miễn cho ai đó lại tưởng mình đệ nhất thiên hạ. Chính tay bản sư tỷ trấn áp ma tâm của ngươi, nếu không ngươi đã tiêu rồi. Sau này gặp ta nhớ bái lạy tạ ơn ..."
"Hóa ra là vậy?" Lăng Phong thầm nghĩ may mắn.
Mặc dù đêm đó tình hình cụ thể hắn không rõ, nhưng có một điểm hắn còn nhớ. Đêm đó sau khi mất kiểm soát thân thể, Lăng Phong có cảm giác bay bổng, nhìn thấy vài chuyện mờ ảo khá thú vị.
Hắn thấy mình như được xem tự truyện của một người nào đó. Người này từ nhỏ được xem như thiên tài của gia tộc, bao nhiêu đồ tốt đều hưởng, thậm chí chuyện nam nữ mới 13 tuổi đã được trải qua, chẳng bù cho Lăng Phong tuổi hơn tên kia gần cả giáp vẫn còn xử nam. Kẻ kia lớn lên căn bản một đường thuận lợi, võ công thứ gì cũng giỏi, tiền bạc xài không hết, nói chung rất giống nhân vật nào đó trong truyện yy hắn hay đọc kiếp trước. Về sau, người này lòng tham không đáy, đi giết rất nhiều người khác, cướp bóc tàn nhẫn, có gì cướp nấy, bí kíp, tiền tài, thậm chí vợ con của họ. Chuyện sau đó Lăng Phong chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Người ta lúc gần chết có trải nghiệm cận chết, nhưng đều thấy câu chuyện của bản thân, gặp thân thích, chả ai như Lăng Phong gặp chuyện của người xa lạ.
Bí ẩn này, mãi chục năm sau ghép nối nhiều điều, Lăng Phong mới giải đáp được.
- Ài, mỹ nữ cứ thế mà đi. Còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm gì cả.
Chuyện của hắn và Diễm Tuyết Cơ cũng không có gì phức tạp, nàng ta đi cũng chịu thôi, coi như một đoạn quen biết. Với khả năng của hắn bây giờ, cũng không có cách nào đi tìm được. Tìm cũng chả để làm gì.
"Đổ phường kia cũng không đơn giản, lão bản lại không phải lão bản."