Một hồi "khủng bố" chấn động Thái Nguyên, gà bay chó chạy, xong xuôi ai về nhà nấy.
Tấn Vương Triệu Chân Đán hết chuyện liền trở mặt không nhận người, quay lưng phủi mông về thẳng Vương phủ. Lăng Phong cũng không lấy làm bực bội, người ta dù gì cũng là Vương công quý tộc, chịu khó "cải trang vi hành" đã là khá lắm. Thời nào cũng vậy, những nhân vật cỡ Tấn Vương, hiện đại ngang ngửa Bộ trưởng, dân thường như Lăng Phong ra đường đụng mặt cả đời cơ hội không đến 1%. Nếu muốn gặp chỉ có thể gặp ở các "tụ điểm" gái gú, Tấn Vương Triệu Chân Đán cũng thế, Nhị Hoàng tử Triệu Khánh cũng thế.
Dương tiểu thư thần bí kia, tròn méo ra sao Lăng Phong không kịp chiêm ngưỡng. Bù lại trong lúc hỗn loạn hắn lại gặp "mèo lé" Triển Chiêu. Triển ca dạo này thiếu ngủ, khí sắc không tốt lắm, vừa đến nơi đã hô hào đòi trấn áp trị an, không thèm nể mặt chỗ quen biết, báo hại anh em phải lục đục giải tán.
Trở về khách điếm, không thấy mấy người Lâm Hàm Uẩn đâu nữa. Lăng Phong chỉ vuốt mũi cười cười. Dù sao hắn hứa hẹn mang người ta về Thái Nguyên, nay coi như đã hoàn thành. Nói lại, hắn còn nợ nàng ta một cái ngọc bội, hơn nữa còn là hàng hiếm, không từ mà biệt lại càng tốt.
Mấy người Ngũ Thử cũng cùng theo về. Lôi Trấn hóa ra không bị điếc hoàn toàn. Chỉ là tên này có thú vui ôm "lựu đạn" trong người, mấy người Từ Khánh Tưởng Bình khuyên mãi không nghe, quả thật phiền toái. Đã thế Lôi gia còn gân cổ nói vụ "bom xịt" là do gã không may, nếu không đã có thể nổ tung quảng trường rạng danh tổ tông. Anh em nghe xong đều xanh mặt. Xem ra phải xếp phòng riêng cho Lôi gia, cách biệt mọi người, tránh cho nửa đêm hàng nóng bén lửa gì đó.
Toàn Thiên Thử Lư Phương cũng thất thểu tìm đến. Trông bộ dạng hắn, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm. Đã thế Lư gia từ lúc vào khách điếm mồm mắng liên hồi, cái gì tàn bạo vô nhân tính đều phun ra. Cũng chỉ có thể trách hắn không có mắt, không may bị tên tiểu đệ biến thái của Lâm Hàm Uẩn nhìn trúng. Lại nói, thằng nhóc Hoa Lê kia thần lực quả thật kinh người, ngay Lăng Phong cũng thấy sợ hãi, tương lai nhất định nổi bật.
Chạng vạng tối, Bạch Ngọc Đường dẫn về thêm không ít huynh đệ Thái Nguyên, Phong Vân bang rút cục ra dáng dấp bang phái.
Có người tới gia nhập, Lăng Phong đáng ra phải vui vẻ mới phải. Chẳng qua lúc này Phong ca ngoài cười trong khóc. Đến vài tên là được, đằng này tận mấy chục người, có điểm hơi quá chỉ tiêu. Người nhiều như vậy, tiền đâu mà nuôi cho đủ? Ban đầu hắn chỉ định tuyển vài tên lưu manh sai vặt, cố tầm chục người cốt tạo thanh thế, tiện đường ghi danh với các lộ anh hùng Hà Bắc mà thôi.
Đang lúc đau đầu, vừa may Bạch Ngọc Đường lại vỗ ngực tự xưng thổ địa Thái Nguyên, hào sảng chi ra ít bạc làm ngân khố, cứu lại mặt mũi cho tân nhiệm Bang chủ Lăng Phong.
Ngân sách ước cchừng qua quýt được hai ba hôm, Phong ca chỉ cầu trời đừng thằng nào hứng lên rút tiền chơi gái, nhất là lão Cố. Lão già này bản lĩnh thông thiên, muốn kiếm tiền ra đường đảo tay vài nháy là có. Khổ nổi tính tình lão cổ quái, vạn nhất lại thèm thuồng chỗ tiền ít ỏi kia, thật không ai cản nổi.
Phong Vân bang bao trọn khách điếm. Cuối tháng 7 nóng bức, thằng nào thằng nấy phanh ngực ngồi từ trong sảnh tràn ra cả hành lang, mồ hôi nhễ nhại mắt long sòng sọc. Tiểu nhị chưởng quầy nhận tiền phòng xong đều trốn biệt tăm, ngay con đường cái phía trước, ngày thường tấp nập người qua lại, giờ này cũng chả thấy một mống.
Linh quang chợt lóe, Lăng Phong gỏ gõ Bạch Ngọc Đường :
- Lão Bạch, Thái Nguyên này đổ phường nào to nhất?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói :
- Đổ phường? Ngươi muốn đòi tiền bảo kê sao?
Lăng Phong vênh mặt lên, đại ý "ngươi hơi xem thường ta rồi", nói :
- Bảo kê thì được bao nhiêu? Ta muốn đích thân vào chơi.
Phong ca có ý định kiếm cái sòng nào ở Thái Nguyên quậy một hồi, nói không chừng vận đỏ lại kiếm được dăm chục vạn lượng bạc, không sợ Phong Vân bang không lớn mạnh.
Còn nhớ đến giai thoại khi xưa, ngày đó Phong ca võ công chả có lấy một chiêu, nghé con không biết sợ, thế nhưng vẫn thân thể nguyên vẹn, hiên ngang nẫng cả chục vạn lượng bạc từ đổ phường số một Trường An đi ra. Kỷ lục này chỉ e chưa ai phá được. Chuyện này nếu kể ra cho đám này nghe, không biết có giúp hình tượng của tân Bang chủ cao hơn một chút hay không? Nghĩ kỹ lại thấy hay là bỏ đi, chỉ sợ chả thằng nào tin.
Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, vẫn nghĩ theo ý gã, nói :
- Ngươi muốn vào cướp? Chúng ta có chừng này người, cướp thanh lâu còn được, riêng đổ phường tiền trang chỉ e ...
Đạo lý này Lăng Phong dĩ nhiên hiểu.
Thời này đổ phường tiền trang là hai nơi lưu thông tiền bạc vào loại nhất nhì, nói vậy hắc bạch hai bên đều sẽ nhúng tay. Triều đình không thể thả cho tư nhân tự do kinh doanh, đổi lại hắc đạo muốn bảo kê cũng phải có số má. Nói như Phong Vân tiền trang ở Trường An, tuy đã có Phong Vân đoàn hùng mạnh đứng sau lưng, Gia Cát Vinh nếu không kéo gần quan hệ với quan phủ một chút, đảm bảo không cách nào hoạt động suôn sẻ. Nói vậy, kẻ nào muốn gây sự chỗ này, trước nhất phải xem tay mình to đến đâu.
Chẳng qua Lăng Phong hoàn toàn không định đi phá bãi, mà là kiếm tiền một cách "chân chính". Còn chưa kịp giải bày, Bạch Ngọc Đường đã xòe ra trước mặt vài tấm thiệp vẽ ngoằn ngoèo.
Lăng Phong đưa tay tiếp nhận :
- Gì đây?
- "Anh Hùng Thiếp". Triều Lam hẹn hai ngày nữa gặp mặt, bàn kế hoạch hành động. Chỉ là chỉ có 5 tấm, nếu được Bạch mỗ muốn giữ lại 3, ý Lăng huynh đệ thế nào?
Lăng Phong gật đầu không ý kiến.
Lăng Phong gấp rút lập Phong Vân bang rút cục vẫn không có phần, vừa may có Ngũ Thử gia nhập. 5 tấm Anh Hùng Thiếp này đáng ra dành riêng cho Ngũ Thử, Bạch Ngọc Đường chấp nhận chia sẻ coi như đã đủ trượng nghĩa.
Trước mắt chuyện gấp nhất là thuốc giải Đoạn Cân Nhẫn cứu mẫu thân, đã vậy cố nán lại vài ngày, tham gia cái "đại hội thổ phỉ" kia xem sao, không biết chừng đánh bậy đánh bạ lại nghe ngóng được thông tin gì đó.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn vào trong sảnh, ở đó có lão Cố đang ngồi lim dim mắt. Kể cũng lạ, người khác mồ hôi khắp người, chỉ riêng lão già này cả người chả có lấy một giọt.
- Cố lão tiền bối, vãn bối thấy ngài ban ngày có hứng thú với Bát Mỹ Đồ như vậy, không biết có lý do gì khác?
Bạch Ngọc Đường hắng giọng cất tiếng, giọng điệu vô cùng lễ phép.
"Bát Mỹ Đồ? Tẹo nữa thì quên mất." Lăng Phong sờ sờ vào người, vẫn còn. Hắn còn chưa xem "Bát Mỹ Đồ" kia vẽ cái gì, nghe nói bảo vật cung đình hẳn hoi.
Lão Cố thần thái ung dung, hỏi ngược lại :
- Các ngươi lấy tấm Bát Mỹ Đồ kia từ Vương phủ sao? Không phải là đồ giả đi?
Bạch Ngọc Đường khá kích động, thần sắc như chờ đón điều gì, đáp ngay :
- Tuyệt đối là thật. Bọn vãn bối truy tìm nó suốt chục năm trời, Tấn Vương phủ canh phòng cẩn mật, mãi gần đây mới ra tay được.
Lão Cố cũng không nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thản nhiên nói như vô tình :
- A. Cất công như vậy, ngươi lại đem tặng dễ dàng, có điểm hơi khó tin a.
Bạch Ngọc Đường như bị nói trúng điểm gì, vội vàng lấp liếm :
- Chỉ là một đồ vật thôi, có quý chứ quý hơn nữa cũng không bằng kết bằng hữu tốt như Lăng huynh đệ đây.
Lão Cố cười lớn :
- Haha. Nói hay lắm. Lão phu cũng vậy. Chẳng phải chỉ là một bức dâm họa thôi sao? Lão phu chỉ ngẫu nhiên sinh hứng thú thế thôi. Còn có lý do gì khác chứ?
- Ra vậy ...
Bạch Ngọc Đường cười cười tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong mắt lại lộ một tia thất vọng.
Vừa hay đang lúc rảnh rỗi, Phong ca liền rút tấm Bát Mỹ Đồ ra xem, vừa mở ra liền cảm giác không vui.
Bức Bát Mỹ Đồ này, còn tưởng cái gì to tát, chẳng qua chỉ vẽ 8 cô thiếu nữ, mỗi người đều để ngực trần, bên dưới lộ đến hết đùi, đã thế chất lượng màu vẽ còn cũ kỹ đơn sắc, làm sao đem so với thời đại kia
Nghĩ mà nhớ, thời của Phong ca, hàng 18+ 20+ thậm chí 200+ phong phú đa dạng, còn có cả định dạng 3D 4D, kích cỡ vài chục megapixels, muốn soi chỗ nào thì soi, muốn "zoom" chỗ nào thì zoom, miêu tả sống động đặc sắc, người xem vừa liếc liền nổi sắc tâm, "kiếm chỉ nam thiên". Cái thể loại Bát Mỹ Đồ này mà đem về hiện đại, cùng lắm chỉ phổ cập cho học sinh tiểu học là hết.
Còn chưa kịp mở mồm phê bình đánh giá gì, đã thấy vài tên "huynh đệ" xung quanh lò mò lại gần.
Con mắt đảo quanh, Lăng Phong âm thầm thất vọng. Phản ứng quá mức dọa người rồi, đám này không phải đều là trai tân đi? M* nó còn xưng cái gì đầu gấu Thái Nguyên, một bức tranh nhạt toẹt thế này cũng kích động như thế, sau này còn làm ăn gì? Không ổn, nhất định hôm nào phải mở lớp phổ cập giáo dục "18+" cho huynh đệ, chí ít mở mang đầu óc cho chúng.
Đang lúc không khí khô nóng, đột nhiên ...
"Ầm"
Một tiếng chấn động, cửa lớn đột nhiên bị người mở toang, cả đám người cả kinh nhảy dựng. Cũng không biết thằng nào cẩn thận đi đóng cửa, rõ ràng lúc trước cửa vẫn còn mở để thông gió.
- Đứa nào? Không biết đây là Phong Vân bang sao?
Mấy huynh đệ túp lều vừa "dựng lên" đều tụt xuống đất, có vài đứa bị dọa tụt hứng một thân toàn mồ hôi lạnh.
Lăng Phong ngồi xoay lưng ra cửa, cũng không rảnh quay lại xem là ai. Dù sao ở đây còn cả mấy chục huynh đệ dưới trướng, Phong ca thân là Bang chủ, phải có phong thái trấn định tự nhiên, có lý nào lại thất thố kinh hoảng dễ như vậy? Chế ngự, phải chế ngự.
Vả lại, trước khác nay khác, bây giờ người bên ngoài muốn tiếp kiến Lăng Bang chủ mà nói, phải trình diện báo cáo theo thứ tự từ thấp lên cao từ ngoài vào trong. Cứ thong thả.
Nói tiếp, Lăng Phong ở Thái Nguyên ngoài Ngũ Thử, Triển Chiêu, Lý Đán, ngoài ra chả quen ai. Dù sao Tấn Vương "cành vàng lá ngọc" đảm bảo không xuất hiện chỗ này. Còn Triển Hộ vệ mỗi lần xuất hiện mặt chưa thấy đã nghe giọng oang oang cả phố, nhất định không phải.
Phân tích đầy đủ trước sau, Lăng Phong thấy chả có lý do gì phải quan tâm đến chuyện ai đạp cửa, tiếp tục chuyên tâm xem tranh. Nói gì thì nói, nhìn tấm Bát Mỹ Đồ này, kết hợp với ký ức vài bộ phim "hoạt họa" ngày xưa, tinh thần cũng "phấn chấn" lên hẳn. Xem ra tối nay lại phải tự "giải phóng" một ít. Kể ra, sau lần phong lưu cùng Văn Thành Bích, máy móc Phong ca đã mấy ngày không được "hoạt động".
Không khí có điểm kỳ quái, có người đến quấy, đám huynh đệ lại không ai có phản ứng gì.
Lăng Phong đang nhớ lại em Akiho năm xưa, bỗng nghe một thanh âm nữ vang lên :
- Lăng Phong, ngươi ... hóa ra hạ lưu như vậy? Lại đi xem những thứ ... thứ ... này?
"Ai?"