Trong phòng vẫn một mảnh tối mờ, những tiếng thở dốc dồn dập lúc trước đã không còn tăm tích.
Lăng Phong đã ngủ say như chết, mồm kéo gỗ o o. Hắn đang dang tay dang chân ôm trọn lấy thân thể mềm mại của Thành Bích, tư thế khiếm nhã cùng cực. Một bàn tay to còn không quên đặt trên bộ ngực đầy đặn của nàng. Nơi đó vừa trắng vừa tròn, lại rắn chắc vểnh lên, vô cùng phù hợp để kê tay ngủ.
Vừa rồi giằng co mấy trận đủ tư thế chiến lược, mệt đến rã rời. Bị thương còn ham vận động thật là thảm, vừa ảnh hưởng đến tâm tình lại vừa ảnh hưởng đến phong độ, thể lực hao tổn gấp đôi.
Thành Bích vẫn còn thức. Nàng nằm cuộn trong lòng Lăng Phong, lẳng lặng dựa sát vào bờ ngực rắn chắc cảm nhận từng hơi thở của tình lang. Trong bóng tối đôi mi cong dài vẫn thi thoảng giật giật nhè nhẹ, có lẽ dư triều vẫn còn chưa hết.
Bỗng nàng cảm giác bàn tay Lăng Phong đang đặt trên ngực mình bỗng bóp nhẹ một cái. Nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên cố nhìn tên xấu xa, thầm nghĩ nhất định sắc lang này đang giả vờ ngủ, nhưng lại thấy lông mày hắn cũng đã nhíu hẳn lại. Thành Bích thậm chí nghĩ đến vết thương trên vai Lăng Phong bột phát, nhưng nàng lại không dám động đậy. Rút cục chỉ đành đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.
"Hắn mơ thấy gì không tốt sao?"
Ông bà có câu, ban ngày lao lực thì ban đêm dễ gặp mộng, cấm có sai.
Vừa chìm vào giấc ngủ chưa bao lâu, tâm thức Lăng Phong liền lạc vào một không gian cổ quái. Có điều tình huống kiểu này cũng không phải lần đầu hắn gặp phải.
Không gian này không trên không dưới, bốn bề một màu trắng xóa, ngay cả bản thân đang là hình dạng gì cũng không xác định được.
Là tâm cảnh.
Mãi một lúc mới có dị động ...
Một cái.
Hai cái.
Cả trăm cả ngàn vật thể đủ loại hình thù dần xuất hiện. Chính là những mảnh ký ức Lăng Phong đã thấy qua, trông như những mảnh thủy tinh bay lơ lửng xung quanh. Chúng xuất hiện hỗn loạn, nhưng lại dần sắp xếp vào với nhau theo một quy luật cổ quái nào đó, đến cuối cùng nối liền thành hẳn một khung cảnh rõ ràng.
Đây là một cảnh hoàng hôn, ánh nắng vàng đổ dài trên mặt đất cát, xa xa có thể thấy những cụm cỏ thấp lung lay.
Lăng Phong nhìn thấy từ đường chân trời có hai đốm đen xuất hiện.
Đó là hai bóng người, một nam một nữ, đang cưỡi ngựa chầm chậm lại gần. Người thanh niên da ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh hữu thần, thân hình lực lưỡng. Thiếu nữ lại xinh đẹp mỹ miều như tiên nữ giáng trần, có gì đó mỏng manh cao quý. Cảnh tượng không khác nào Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công chúa đi cạnh nhau.
Lăng Phong thậm chí còn cảm giác, nữ nhân ở kia có gì đó rất giống với Công Tôn Dao, chỉ là nàng này mang vẻ trưởng thành đằm thắm hơn. Nhớ ngày đó dưới ánh chiều tà, hắn và Công Tôn Dao cũng từng thong thả cưỡi ngựa đi như vậy, tuy hai người không tâm sự được nhiều lắm, nhưng tạm xem như một kỷ niệm đẹp.
Khi Lăng Phong muốn di chuyển lại gần để nhìn cho rõ hơn, đột nhiên khung cảnh xuất hiện những vết nứt hình caro, rồi nhanh chómg tan vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ. Sau cùng tất cả lại bay tứ tán vào không trung, không gian lại trở lại một màu trắng xóa như ban đầu.
"Chẳng lẽ nữ nhân này là Vệ hoàng hậu lúc còn trẻ? Vậy thanh niên ở kia là ai?"
Lăng Phong khẳng định không phải là Hoàng đế Triệu Cát.
Lăng Phong dĩ nhiên chưa gặp Triệu Cát bao giờ, nhưng hắn lại tìm hiểu sơ lược về thân thế của Vệ hoàng hậu. Vệ Hoàng hậu nhập cung khi còn rất trẻ, nghe nói từng quen biết Triệu Cát từ trước. Nhưng Triệu Cát từ nhỏ thích cầm kỳ thi hoa, bộ dáng chẳn hẳn phải thư sinh. Vả lại Hoàng đế thời bình sống trong điện đài lầu các, khó có thể có hình thù dọa người như thanh niên vừa rồi.
Đang lúc trầm ngâm, Lăng Phong lại thấy không gian tiếp tục biến chuyển.
Lần này cũng là cảnh hoàng hôn, nhưng lại là hoàng hôn màu máu.
Cũng không phải bởi vì ráng chiều có màu đỏ của máu, mà là chân chính ... máu.
Lại là thanh niên nọ, lần này trên người hắn khoác chiến bào đã rách không thể rách hơn, toàn thân là những vết đao kiếm chém đến tận xương, máu thịt tuy lẫn lộn nhưng đã khô lại. Hắn ta đứng trên một núi xác người, xung quanh trải dài ra xa cũng là la liệt xác người chết. Đôi mắt sâu hoắm đang đăm đăm nhìn về đường chân trời, ở đó có một mảng bụi mù bốc lên.
Lăng Phong không kịp quan sát nhiều hơn, bởi vì hắn bỗng thấy mình như biến thành kẻ nọ, trong lồng ngực xuất hiện một loại cảm giác vô cùng khó diễn tả.
Hào hùng. Căm thù. Thoải mái. Đói khát. Thậm chí, trống rỗng ...
Đủ loại tư vị hỗn tạp lẫn vào nhau.
Đúc kết lại, chính là ... đơn độc.
Hai cảnh tượng đối lập, một cái là song lữ hạnh phúc, một cái là đơn độc tang thương, khiến tâm Lăng Phong như sắp ngộ ra cái gì đó.
Đúng lúc này.
- Lăng Phong ...
Tiếng gọi vang vang từ khắp bốn phương tám hướng dội lại, cảm giác cả không gian cũng bị lung lay, rồi đột ngột tất cả đều vỡ vụn tối sầm. Những tấm thủy tinh mang ký ức kia cũng theo đó vụt mất đi, giống như bị hút vào một hố đen nào đó ở xa thẳm.
Lăng Phong rút cục biết chuyện gì đang xảy ra, hắn cất giọng ngái ngủ nói :
- Trời còn chưa sáng mà, ngủ thêm một lúc nữa đi ...
Nói xong duỗi tay muốn ôm ai đó, nhưng đáng tiếc người trong lòng đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc gối nhỏ.
- Còn ngủ đến bao giờ nữa? Mặt trời chiếu đến mông rồi.
Lăng Phong gắng gượng mở mắt nhìn, chỉ thấy mờ mờ thân ảnh Thành Bích đang lúi cúi ở cái bàn giữa phòng, mặt trời đúng là sắp chiếu đến mông thật. Hóa ra hắn đã đánh một giấc thiên hôn địa ám nguyên một ngày, lần "đại chiến" này đúng là mệt không giống thường.
- Phu nhân, đã dậy rồi sao? Đêm qua trình độ phát huy thất thường, lần sau...
- Còn ... thất thường? Người ta đã... chết đi sống lại mấy lần rồi.
Lăng Phong cười toe toét. Đây là đoạn khách hàng review đánh giá chất lượng, đương nhiên phải tiếp thu cho kỹ càng sau này còn biết mà nâng cấp dịch vụ. Khá tốt, xem chừng review tầm 4 sao rưỡi, lần sau chuẩn bị kỹ càng hơn, 5 sao là chuyện trong tầm tay.
Thành Bích xấu hổ tiến lại gần, ngồi xuống cạnh giường hỏi :
- Không đói sao?
"Rột rột"
Có tiếng bụng kêu réo đáp thay, Lăng Phong vẻ mặt không chút xấu hổ nói :
- Có. Hay là hai ta cùng nhau ăn "điểm tâm" một chút đi.
Vừa nói vừa thò tay muốn cấu véo bộ ngực mềm mại của nàng, chẳng ngờ bị nàng tránh được. Lúc này mới phát hiện, vết thương trên người hình như không còn đau đớn gì mấy nữa, thật kỳ quái.
Thành Bích ngồi tựa lưng vào thành giường, liếc dài nói :
- Ngươi mơ thấy chuyện gì sao? Phản ứng rất dọa người.
- Ta mơ thấy nàng lại quất ngựa truy phong như lần nọ ... Ấy, từ từ. Sao lại xưng hô thành xa lạ như vậy rồi?
Rõ ràng đêm qua còn chàng chàng thiếp thiếp vang cả phòng.
Thành Bích đỏ mặt :
- Lúc đó khác ...
- Sao vậy được. Chẳng phải đêm qua đã đồng ý gọi phu quân rồi sao?
Thành Bích đứng dậy, quay lưng nói :
- Ta nghĩ kỹ rồi. Về chuyện của chúng ta, chỉ nên ... thế này thôi.
Lăng Phong dừng cười đùa. Xem ra Thành Bích vẫn còn khúc mắc tâm lý, hắn liền trầm giọng :
- Thành Bích, nhìn vào mắt ta đi. Ta bình thường không thề thốt bao giờ, nhưng riêng lần này ... Ta muốn lấy nàng làm vợ, Như Ý chính là con gái chúng ta. Có gì không ổn đâu chứ? Chúng ta đều là những người tự do, cũng không phải thiếu gia tiểu thư danh môn, chẳng lẽ còn sợ người khác nói ra nói vào sao?
- Không phải, người khác nói gì ta không để tâm. Ta tuy không tin ngươi thề ...
Lăng Phong bật ngửa, ăn ở thế nào để mất uy tín trầm trọng, nhất định phải cải thiện gấp.
- ... nhưng ta biết tình cảm kia là thật. Ta cũng yêu ngươi, ta và Như Ý sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng ... không nghĩ sẽ gả cho ngươi.
Nếu gặp tên nào không tim không phổi lúc này, tám phần sẽ mở cờ trong bụng. Quá tốt, nàng ấy chấp nhận chỉ làm tình nhân hờ, nam chính quá rộng đường gái gú còn gì?
Lăng Phong lại không ngốc vậy. Hắn tuy không quá thiện giải tâm lý nữ nhân, nhưng trường hợp này hắn lại rõ ràng. Thành Bích đang thử mình, nàng nói thế nhưng không nghĩ thế. Chỉ cần hắn tỏ thái độ kiểu giả lả qua chuyện, không để ý đến tâm tư của nàng, đảm bảo nửa canh giờ sau nàng ấy sẽ lại biến mất như lần trước, lần này chỉ e sẽ là vĩnh viễn.
"Hay nàng ấy lo lắng thân phận cựu đặc vụ Nam phủ?"
- Nàng lo lắng Mật Thám tự? Nàng yên tâm, ta căn bản chỉ làm thuê kiếm tiền thôi, cần thiết có thể bỏ ...
- Không phải chuyện này, ngươi cần phải ở lại mới tốt.
Lăng Phong có chút mất hứng :
- Vậy thì vì sao? Nàng yên tâm, chúng ta làm bí mật, đại khái vài mâm thôi, Mật Thám tự tuyệt đối không mời ai. Để xem nào, Tiểu Vương gia Chân Đán có thể gửi thiếp mời, dù sao ta từng giúp hắn một lần, coi bộ tiền mừng ít nhất cũng vài vạn. Ngoài ra ...
Giả ngu nói chuyện tiền nong cưới hỏi, cải thiện không khí một chút.
Thành Bích sẵng giọng, nhưng cũng có ý cười :
- Ngươi ... nghĩ đi đâu vậy chứ.
Nói rồi nàng lại đổi giọng buồn bã :
- Trước khi biết ngươi, ta đây mấy năm đều ăn nhờ ở đậu, thật sự đã đủ rồi. Ở Nam phủ kỳ thực cũng vì ta muốn đấu tranh cho vị trí của mình mà thôi. Ta không muốn lại bị buộc vào cái vòng lẩn quẩn đó lần nữa, phải nhìn vào người khác để sống.
"Nhìn người khác để sống?"
Lòng nữ nhân khó dò, Lăng Phong nhăn mày không hiểu. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác đoán hai chữ "người khác" kia là chỉ một ... nữ nhân khác. Bởi vì hắn biết tình cảnh của Thành Bích ở phủ Yên Vương.
"Nhưng là ai?"
Dù cho là ai, ý tứ Thành Bích có lẽ chính là, "ta không muốn chia sẻ trượng phu với ai khác".
Lăng Phong không để ý đến quá khứ của Thành Bích, hắn chính là mẫu người hiện đại thực sự. Chính vì thế, hắn đương nhiên cũng lý giải tâm tư của Thành Bích. "Một vợ - một chồng", là yêu cầu chính đáng của bất kỳ ai.
Nhưng cái này lại đi ngược lại ước vọng của nhân dân hiện nay.
Mà chính bản thân Lăng Phong cũng muốn thử một lần được "tam thê tứ thiếp", nói theo châm ngôn chính là "dù sao cũng đã xuyên không".
Cho nên, Phong ca xuyên không là do dân vì dân, đặt ra đường lối là tam thê tứ thiếp, lấy cương lĩnh là trái ôm phải ấp. Chỉ cần hắn đi lệch đường ray này, nhân dân sẽ phản đối hắn, chửi mắng hắn. Bây giờ ngay thử thách đầu tiên coi bộ đã gặp trở ngại lớn, làm sao tiến hành công cuộc đại cách mạng về sau?
Nữ nhân kiểu khác thì còn có thể hy vọng qua loa xong chuyện. Đại khái vận dụng tuyệt kỹ mà các đồng môn xuyên không khác để lại, đó là "gạo nấu thành cơm", cưới về nhà rồi từ từ khuyên bảo sau. Không thì "bất chấp tất cả", cứ cưới tuốt về, theo tình tiết yy phổ biến mà nói, chị em tự khắc hòa thuận.
Nhưng tình huống của Thành Bích bất đồng, nàng căn bản là kiểu nữ nhân "khủng bố", không muốn dựa vào nam nhân, ngược lại còn muốn kiểm soát nam nhân.
Nếu thế thì ... ca này khó.