Hôm trước Thái Nguyên đánh nhau to, nghe nói sứ đoàn ngoại quốc bị du đãng chặn cướp mất bảo vật, đám du đãng đó lại bị một đám du đãng khác chặn cướp. Cướp qua cướp lại nghe đâu có cả án mạng, quan phủ giới nghiêm ba ngày mới dọn dẹp xong.
Sảnh lớn Chu lâu, bên trong đã toàn mùi rượu nồng nặc, kẻ gây ra án mạng đang cười nói vui vẻ.
- Cạn ...
Lăng Phong mặt đỏ bừng, tay ôm chén rượu lảo đảo đi một vòng chúc tụng. Tiêu Thiên Phóng đi bên cạnh, thỉnh thoảng giới thiệu tên tuổi vài người cho hắn.
- Đây là Hạng Đông, huynh đệ tốt của ta ở Bắc đường.
- Hạng đại ca, về sau còn mong huynh giúp đỡ thêm.
Người họ Hạng liếc Tiêu Thiên Phóng một cái, rồi cười ha hả với Lăng Phong :
- Haha, Đại Đương gia tuổi trẻ tài cao, có thể đánh bại cả cao thủ như Bạch Vân Thành, mấy người chúng ta chỉ cần nghe lời Đương gia chỉ đâu đánh đó là được rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy ...
Xung quanh có tiếng vỗ tay ủng hộ.
- Đâu có. Hôm đó đều là Tiêu đại ca ra tay, ta chỉ đứng ra làm bia cho huynh ấy thôi.
- Đại Đương gia khiêm tốn quá rồi.
Hạng Đông, Tiêu Thiên Phóng, Lăng Phong ba người cùng cười, ngửa đầu uống nốt chén rượu.
Hạng Đông, tân đường chủ Chu Tước đường.
Tiêu Thiên Phóng, tân Tổng tiêu đầu.
Còn Lăng Phong là tân Đại Đương gia.
Hôm nay chính thức ra mắt tổ chức mới.
Lăng Phong sau khi bàn bạc với Thành Bích, quyết định án binh bất động vài hôm. Mãi hôm nay tạm thấy gió yên biển lặng, hắn mới bắt tay vào thiết lập thế lực tại Thái Nguyên.
“Phong Vân bang” cần phải xem xét, chữ “bang” mang tính chất quá xã hội đen, tạm bợ thì được, lâu dài không ổn, rất không phù hợp với nếp sống văn hóa của Lăng Phong. Sau nửa ngày suy nghĩ, rút cục giữ lại bốn chữ “Trường Phong tiêu cục”, tiện bề về sau sáp nhập vào Phong Vân đoàn.
Lăng Phong nhảy lên làm Đại Đương gia, liệu có thể phục chúng?
Chắc chắn không dễ dàng ngày một ngày hai. Kẻ không phục lúc nào cũng có. Chỉ là anh em nói cho cùng đều lo kiếm cơm, chỉ cần đừng bị đá mất bát đũa, ai làm Đương gia cũng được cả. Nó giống như ngươi ngày ngày đi làm, đột nhiên có một hôm công ty thông báo công ty mẹ hội đồng quản trị thay ghế chủ tịch, chỉ cần đừng có cắt lương tăng ca, hầu hết đều sẽ tặc lưỡi mặc kệ.
Lăng Phong chia Trườngg Phong tiêu cục làm bốn phân đường.
“Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, trước Chu Tước sau Huyền Vũ”, đúng với tiêu chuẩn hình xăm của Phong Vân bang ngày đó.
Lăng Phong tiền chả còn bao nhiêu, đợt trước lấy được 2 vạn từ tay tiểu Vương gia, còn may không hoang phí. Hôm nay bấm bụng thiết đãi anh em Chu Tước đường một bữa, coi như lễ gặp mặt.
Chu Tước là nòng cốt của tiêu cục mới, phụ trách vận tiêu, do Bắc đường Cái bang đổi tên mà thành.
Bắc đường Cái bang tại Thái Nguyên tuy không phải tổng đà Tế Nam, nhưng trừ bỏ đám ăn mày bên dưới, tính ra chỉ e cũng phải tiệm cận vài trăm hảo thủ. Lăng Phong ban đầu hy vọng có Tiêu Thiên Phóng ra mặt sẽ gọi được cả về dưới trướng. Chỉ là hôm nay chính thức tập hợp mới biết, số huynh đệ thực sự đồng ý thoát ly Cái bang sang Trường Phong tiêu cục kỳ thực lại không nhiều.
Lăng Phong chỉ tiếc rẻ giây lát rồi thôi, cả hắn và Tiêu Thiên Phóng đã dự tính trước điều này.
Cái bang là Thiên hạ Đệ nhất bang, lịch sử trăm năm, nhân lực hùng hậu. So với một Trường Phong tiêu cục non trẻ dĩ nhiên hơn gấp mấy chục lần. Người ta không chịu chuyển sang cũng dễ hiểu.
Trong sảnh không khí đã nóng rực, Lăng Phong bỗng ngà ngà nói :
- Chư vị, anh em tầm thường đều thích vào công ty lớn, có tên tuổi, lương cứng cầm tay, kỳ thực vào rồi công việc vừa nhàm chán lại khó thăng tiến. Ngược lại, người làm việc lớn, ấy là phải tận dụng lúc còn trẻ, thử sức cái mới, trẻ trung năng động. Các vị đồng ý sang Trường Phong, chính là tầm mắt của vĩ nhân cả, ta nói đúng chứ?
Bên dưới nhìn nhau, câu chữ kỳ quái không hiểu ra làm sao, nhưng cũng có vài ánh mắt tinh đời lóe lên.
- Đương gia đang nói cái gì vậy, say rồi sao?
- Ta không có say ... ực ...
- Hahaha.
Tiếng cười vang cả Chu lâu.
Lăng Phong kỳ thực vẫn khá tỉnh táo, vừa rồi chỉ mượn đỏ mặt diễn một bài, dò xét phản ứng.
Hắn tin tưởng đệ tử Cái bang không phải ai cũng tự hào hai chữ “Cái bang”. Đây là nghịch lý chỉ có ở Cái bang.
Con người không ai sinh ra đã muốn đi ăn xin, cực chẳng đã phải đi cũng không muốn cả đời. Nhìn vào trưởng lão Cái bang liền biết, lên đến trưởng lão, liền ăn mặc bảnh bao như thương nhân, luôn sẵn sàng rủ bỏ thân phận.
Chỉ cần nhìn ra điểm này, Lăng Phong liền nghĩ, chắc hẳn có rất nhiều kẻ ở Cái bang đang thầm quan sát, chỉ cần thấy huynh đệ Bắc đường ở Trường Phong khấm khá, dám chắc bọn họ sẽ kéo sang ngay. Đây cũng là vấn đề của Cái bang lâu nay, đệ tử bang này tính về độ trung thành không bằng các tông môn giáo phái khác.
Lại nói, năm đó bang chủ Tiêu Phong lập ra Bắc đường, chính là nơi đào tạo cao thủ cho Cái bang. Chẳng may Tiêu Phong bị sát thủ Như Vân hại chết, không ít đệ tử vẫn giữ mối thù đó.
Năm tháng trôi đi, thế hệ đệ tử này đều dần trưởng thành, phần lớn cũng đã quên thù. Những người đang có mặt ở Chu lâu xem ra đều là đám trọng tình nghĩa còn sót lại của Bắc đường. Bọn họ thất vọng vào trưởng lão Cái bang đã quên thù xưa, vì vậy mới ra đi.
Bọn họ chấp nhận gia nhập Trường Phong, một phần cũng vì Tiêu Thiên Phóng nói Lăng Phong là người giết Bạch Vân Thành.
Những người đang ở đây, tuy ít nhưng chất lượng. Đều là tinh anh trong ưu tú, kinh nghiệm dày dặn. Lăng Phong cũng không thích một đám thanh niên ăn mày hỗn tạp về dưới tay, chỉ e không quản nổi.
Nói đi cũng phải nói lại. Kẻ ưu tú khắc có tâm tư.
Tiêu Thiên Phóng là chân truyền của Tiêu Phong, còn giữ Thần Long Sư Hổ Lệnh. Nếu có một ngày Cái bang sinh biến cố, Tiêu Thiên Phóng hoàn toàn có thể quay về hiệu triệu Cái bang. Bằng vào thực lực của Bắc đường, hoàn toàn có thể tự lập môn hộ.
Lăng Phong biết rõ điều này, vì vậy từ đầu hắn tuy không tỏ ra quá kém thế, nhưng luôn tận lực khiêm tốn, mấy lần nói đến chuyện nhường vị trí Đương gia cho Tiêu Thiên Phóng.
Hắn nhìn ra, nhóm người này xem trọng tình nghĩa ân oán, xem ra Lăng Phong muốn nắm lấy lâu dài phải dùng tình nghĩa. Giang hồ tuy xem trọng nắm đấm, nhưng càng xem trọng ân thù, không phải lúc nào cũng cứ bản lĩnh ai to hơn kẻ khác sẽ đi theo.
Lăng Phong có thể không có võ công cái thế, có thể không có trí tuệ vô song. Nhưng hắn lại có một điểm nổi bật, đó là đường nhân duyên rất vượng, hơn nữa ... sống rất dai.
Quan trọng là, huynh đệ thủ hạ Lăng Phong, cho dù có giỏi hơn hắn, hắn đều không sao cả. Lăng Phong có thể dung hòa bọn họ thành một khối.
...
Ngày kế.
Chu lâu được mở cửa cho khách thuê trở lại, vừa làm khách sạn vừa làm nhà hàng, coi như một phần sinh ý của Trường Phong. Ngay cả vị Chu lão bản cũng được Lăng Phong mời về.
Lăng Phong kỳ thực rất muốn tham gia vào việc buôn bán, đại loại ứng dụng mấy trò tân kỳ vào tửu lâu. Nhưng lúc này không phải lúc để làm mấy chuyện này, hắn đành tạm gác ý tưởng sang một bên.
Chu Tước đường tạm ổn định, vẫn còn ba đường cần phải kiến thiết.
Năm huynh đệ Ngũ Thử tập hợp không ít anh em tại Thái Nguyên, lúc trước chính là cái Phong Vân bang của Lăng Phong, lập thành Thanh Long đường.
Lăng Phong ngay ngày đầu đã nhất quán cho anh em Thanh Long, bảo kê phố phường nhất định phải dựa trên tinh thần “ở đâu nhân dân cần, ở đó có Thanh Long”. Tinh thần quá mức vĩ đại, hôm đó vừa nói xong anh em Thanh Long liền ngơ ngác thấm nhuần, thậm chí quên cả vỗ tay.
Thành Bích lập ra Huyền Vũ đường, nhân thủ đều từ Nam phủ chuyển qua, đóng vai luôn thành đám tiểu nhị Chu lâu. Quán trà tửu lâu như Chu lâu chính là nơi tốt nhất để nghe ngóng tin tức.
Trong số nhân thủ của Huyền Vũ, Lăng Phong cũng quen biết không ít, ví như tên A Tam hắn từng làm chung, hay tên A Bá nhát chết. Lăng Phong biết rõ Thành Bích còn có không ít thủ hạ giấu mặt đâu đó, nhưng hắn tôn trọng nàng, không hỏi đến.
Ngoài ra, còn một nhóm khác, là đám Lý Thành.
Thành Bích lại khuyên Lăng Phong khoan hẵng vội gặp Lý Thành.
Lý Thành quản một đám sơn tặc, nhân thủ không hề ít. Gã này giống Lăng Phong, bị Triệu Hanh truy nã chạy sang Hà Đông tìm đến Cửu Long sơn.
Lần nọ ở Ngô gia trang, Lý Thành bất ngờ gặp phải Thành Bích, vì lo sợ nàng ta do Triệu Hanh phái đến mà phản bội Dương Tái Hưng. Sau hôm đó về núi suy nghĩ kỹ càng, gã cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng dường như bị Thành Bích nói thêm gì đó, Lý Thành cũng không có ý định quay lại Cửu Long sơn, mà tự mình chiếm một địa bàn, hoạt động tự do.
Lăng Phong hiểu ý Thành Bích, dục tốc bất đạt.
Bài học Phong Vân đoàn hắn đã kinh qua một lần, cái gì lớn quá nhanh cũng dễ rạn nứt. Một khi Trường Phong chậm rãi lớn mạnh, tiền vào như nước, nhân mạnh như rồng, không sợ không thu phục được Lý Thành và những nhóm khác.
Tần Quyền, Lăng Hổ được Lăng Phong cấp 1000 lượng từ tiền quỹ, dự định tuyển thêm chục thiếu niên lập ra Bạch Hổ đường, đào tạo hảo thủ đánh đấm, coi như một cái Hắc kỳ thu nhỏ. Lăng Phong cũng tham gia vào. Kể ra thời gian qua bỏ bê luyện tập, võ công tụt thảm.
Bạch Hổ có Thành Bích đánh tiếng, lần này còn có Đại Đao làm võ sư. Kia là hậu duệ Quan Vũ, đao pháp không đùa được.
Ngoài ra, “bomberman” Lôi Trấn cũng được Lăng Phong đặc biệt lôi kéo vào Bạch Hổ, chuyên trị chế đạn dược.
Lăng Phong nhìn ra tiềm năng “bom đạn” ở Lôi Trấn, nhưng hắn vẫn để Lôi Trấn tự ngâm cứu bí phương của Lôi gia trước.
Lăng Phong vừa về cổ đại xong liền chả nhớ tẹo kiến thức bom đạn nào, vì thực tế năm đó hắn cũng không ham hố mấy cái này. Nhưng cũng giống như dạy đàn cho Ngô Oánh Oánh, dạy vẽ cho Lý Minh Nguyệt, Lăng Phong hy vọng hắn nói đại khái ý tưởng, dân trong nghề như Lôi Trấn khắc sẽ nghĩ ra cách. Mỗi người đều có chuyên môn của mình, nhất định không nên đóng quá nhiều vai.
Người cổ đại không hề ngu dốt, chỉ là họ thiếu tầm nhìn. Có những thứ họ thậm chí sáng tạo vượt thời đại, chỉ là không phải thiên thời địa lợi nhân hòa, rút cục không được ghi nhận vào lịch sử.
Gallileo năm đó là nhà thiên văn học, nói trái đất quay quanh mặt trời, đem ra dẫn chứng hẳn hoi, không khéo cũng là dân xuyên không. Rút cục bị phán là “dị giáo đồ”, quản thúc đến chết, 400 năm sau mới trắng án. Nhật Bản cải cách Minh Trị, muốn đem súng ống phương Tây về trước các nước châu Á khác, rút cục chết cả vạn người mới thay máu được.
Lăng Phong ngay từ ngày đầu xuyên không, đã thấm nhuần tư tưởng chiến thuật của các công ty lớn sau này. Đại khái anh sẽ đầu tư ít tiền cho chú, chỉ đường cho chú làm, chú nghiên cứu ra chứng minh nó có lợi nhuận anh sẽ mua, có chuyện chú chịu. Anh chẳng dại tự mình đi làm.
Lỡ như cái dị giới này không được ôn hòa như mấy cái dị giới khác, có ngâm cứu cái gì bị xếp vào “dị giáo đồ” đem đi thiêu cũng là kẻ khác, không phải Lăng Phong.