Mục lục
[Việt Nam] Mật Thám Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người trung niên ở phía trước nhắc nhở :

- Sư Chính, trời sắp tối, đốc thúc mọi người đi nhanh.

- Dạ, sư thúc. - Tên kia đáp.

Tổng giáo đàn Toàn Chân nằm ở lưng chừng núi, là cả một quần thể kiến trúc mới. Gần đây được hoàng đế để tâm mà xây cất càng ngày càng rộng, trong đó đường nối liền giữa Tổng giáo và Thái Hòa điện được đặc biệt quan tâm. Điện Thái Hòa là nơi an tĩnh của hoàng đế ở Chung Nam sơn, cũng là chỗ để chưởng giáo Toàn Chân cùng lão hoàng đế đàm đạo. Thông thường hoàng đế xuất cung rất không đơn giản, nên cả năm cũng chỉ ngự giá ra Thái Hòa một hai lần mà thôi, lấy lý do tĩnh dưỡng gần với thần tiên này nọ. Thành ra Thái Hòa điện chủ yếu là đám cung nữ quét dọn đi lại là nhiều. Chỗ này đối với Toàn Chân giáo là cấm địa, đệ tử tuyệt đối không được bén mảng tới.

Đám Tiểu Uyển theo đường núi đi lên. Nhờ bóng hoàng đế mà con đường lát đá rộng rãi rất đẹp, cứ cách một đoạn lại có trạm lính canh gác.

Vị trung niên sư thúc kia lại lên tiếng nhắc nhở :

- Chỗ đó là đường qua Thái Hòa điện của đương kim hoàng đế bệ hạ, các ngươi nhớ về sau tránh, không phép tắc lai vãng chỉ có tử tội, chưởng giáo chân nhân cũng không cứu được.

- Dạ, đã rõ.

Đám đệ tử đồng thanh, ánh mắt tuy vậy đều nhìn về phía con đường đó. Tuy chả ai thấy cái điện Thái Hòa gì kia, nhưng thâm tâm đều tò mò.

- Chỗ đó hoàng đế từng đến luôn à?

- Sư huynh, không biết điện đó có gì hay?

- Nghe nói cung nữ ở đó đều rất đẹp.

Một vài tên tiểu đạo đồng bàn tán. Không được đi vào, cũng không phải không được nói.

- Hừ, im lặng bớt đi.

Trương Sư Chính nhìn sư thúc đang có ý giận liền lên tiếng nhắc nhớ, hắn là đại sư huynh chỗ này. Thực ra hắn là người hiếu kỳ hơn ai hết. Tìm cơ hội ghé qua một chút, sau đó quay về chém gió với đám sư đệ sư muội, cho chúng há hốc mồm chơi. Dù sao anh đây cũng là sư huynh, bản lĩnh nhất.

Vị sư thúc kia tên Quan Vân Sơn, đây là tên giả của hắn, còn chưa đến 30 tuổi. Hầu hết đệ tử vào giáo đều đổi tên, Quan Vân Sơn là đệ tử hàng chữ "Vân", chữ thứ hai trong tên đều là "Vân". Đệ tử được xếp vào hàng kiểu này tức là đã thành chính thức đệ tử, còn đám Tiểu Uyển vẫn chỉ là tập sự ký danh mà thôi. Trương Sư Chính là đệ tử thuộc hàng tiếp theo, nhập môn muộn hơn, hàng chữ "Sư".

Quan Vân Sơn là đệ tử ruột của Nhị Sư bá, Dương Thanh Phong. Nói Dương Thanh Phong chắc võ lâm không mấy ai biết, nhưng nói Ngọc Dương Tử thì khá nổi danh.

Vương Viễn Tri sau khi "gặp thần tiên", thu bảy người đệ tử, gọi Toàn Chân Thất Tử, Dương Thanh Phong đứng thứ hai. Trong số bảy người, Dương Thanh Phong tên tuổi nhất, giao lưu rộng, mấy năm trước khi người Kim lập quốc, với nhà Tống vẫn hòa hảo, có ý mời Vương Viễn Tri qua, Dương Thanh Phong đi thay, nghe nói đều gặp gỡ tai to mặt lớn triều Kim. Chẳng may gần đây Kim Tống phát sinh xung đột, Dương Thanh Phong mới trở về.

Là đệ tử của vị nổi tiếng như thế, nên Quan Vân Sơn dĩ nhiên lúc nào cũng phơi phới. Đáng ra hắn chỉ hơn bối so với đám chữ "Sư" như tên Sư Chính thôi, gọi sư huynh nghe còn được, chưa đến mức gọi sư thúc. Nhưng mấy tên này cũng rất biết ý, luôn mồm xưng tiền bối sư thúc, Quan Văn Sơn dĩ nhiên ậm ừ, còn thấy tự đắc. Thậm chí đám đệ tử còn xếp hắn vào nhóm "Toàn Chân Thất tú" gì đó, ý nói bảy người ưu tú nhất, tương lai thay thế sư phụ.

Toàn Chân không có quy tắc hạn chế nam nữ đệ tử, tuy vậy nam vẫn chiếm số đông. Năm nay không biết vì lý do gì giáo đột nhiên có ý thu nữ đệ tử ưu tú thành nhóm riêng, giao lại cho đệ tử trẻ lo liệu. Ngoài Quan Vân Sơn, 6 đệ tử hàng chữ "Vân" khác của Thất tử cũng đang đưa nhóm của mình về tổng đàn, nay mai sẽ gặp nhau.

Bên cạnh sư muội vẫn quay qua quay về tò mò nói :

- Uyển tỷ, tỷ thực không lo gặp người xấu tính sao?

- Ta không.

Tiểu Uyển chỉ cười, không quan tâm lắm, cứ tu luyện lên cao là được rồi. Cô bé tính tình thiện lương, không nghĩ chuyện tranh giành, chỉ thích cười ít nói. Có lẽ chỉ có khoảng thời gian với Phong đại ca là cô bé nói nhiều hơn cả.

...

Lăng phủ, trời tối cuối tháng 4. Đã có tiếng ve kêu. Đám này chắc biết có náo nhiệt nên cũng ra góp vui.

Khoảng sân gần cổng vào. Lăng Phong Mặc lão cùng chục thiếu niên một phía, bên kia khoảng chục người mang đồ dạ hành màu đen, mặt đều che lại.

Lăng Phong biết lúc này ra vẻ ngu ngơ cũng vô ích, hắn và Mặc lão rõ ràng trong trạng thái có chuẩn bị. Nếu còn nói kiểu "các vị có lẽ đi nhầm nhà?", thằng ngu cũng nhìn ra nói láo, chỉ khiến chúng thêm bực muốn đánh nhanh.

Bình thường Lăng Phong sẽ nói thế thật, nhưng lần này đối thủ cao cơ hơn quá nhiều, vả lại đến để giết nhau, hết tâm tư muốn đùa cợt.

Thay bằng đùa cợt, ra vẻ thần bí một chút có ích hơn. Giả vờ biết vài chuyện bí mật, quen vài người bí ẩn, như vậy may ra câu giờ được. Liều vậy.

- Mặc lão, nhân lúc ta câu giờ, ngươi phân phó người, châm lửa đốt gian nhà phía Tây. Thật nhanh.

- Đốt? - Mặc lão khó hiểu nói.

- Hy vọng sẽ kéo được người tới. Hạn chế chúng. Cửa phía Tây gần cổng thành nhất, cũng dễ gây động nhất.

- Nhưng làm vậy cũng khiến chúng điên cuồng hơn. - Măc lão nhắc nhở.

- Đánh liều, nếu không làm thế, ta cũng không chắc sống được dài hơn.

Lăng Phong cắn răng. Đám này mang đồ đi đêm, nếu để chúng đánh gọn lẹ, sợ là xong việc Kim Ngô vệ vẫn ngủ ngon không biết gì.

- Đồng thời, dẫn mẫu thân ta về phía đó luôn. Nếu có thế từ đó thoát ra, vậy cứ thoát ra.

Lăng Phong đánh liều chơi bài này. Về cơ bản ai cũng nghĩ nếu có cháy thì chỉ có hạ nhân bị sai chạy ra chữa cháy, chủ nhà thường chạy về phía ngược lại cho an toàn. Nay đem Lâm Nghi Anh chạy về chỗ đó, biết đâu thoát được. Cái gọi là người tính không bằng trời tính, cũng không biết chút mưu kế này của Lăng Phong có thành hay không, cứ tính đại còn hơn ngồi chờ chết.

- Được. Công tử cẩn thận.

- Các vị. Chẳng lẽ không biết chủ nhân tại hạ là ai? - Lăng Phong quay qua nói với đám kia.

Tên đầu lĩnh hừ nhẹ, không muốn nói nhiều, hạng thương nhân tép riu, chủ với cái gì nhân chứ, xử lẹ còn về ngủ.

Gã thực ra cũng đã giảm khinh thường nhiều lắm rồi. Lúc điều tra phát hiện ra nhà này có cả một đội hình thiếu niên, đặc biệt có một lão già không dễ chơi, muốn xử gọn sợ là không được. Vì thế mới phải mất công kéo cả tiểu đội đến đây, giờ này mới bắt đầu được.

Đầu lĩnh ngay lập tức nhún bật lại gần Lăng Phong, muốn giết tên này sớm.

"Di" Hắn bỗng bất ngờ.

Tên chưởng quầy nhỏ bé này, cũng biết bộ pháp, tránh được cú áp sát của hắn.

"Có trò hay." Miệng tên kia nhếch lên.

Chỉ cần nhìn cách đối phương lùi ra sau là hắn biết tên kia có luyện vài thứ. Tên đầu lĩnh không nghĩ tối nay đi dạo chơi còn gặp được một tên thú vị. Lão già kia đã không biết biến mất từ lúc nào, cần phải xử nhanh. Sát ý của hắn bây giờ nổi lên, lúc trước chỉ là muốn đùa đùa, bây giờ nghiêm túc hơn chút.

Lăng Phong nhận ra sát ý đối phương xuất hiện, hắn đột nhiên tung thần thức tối đa, tập trung tất cả vào tên kia.

Lăng Phong hơi vội. Hắn tung át chủ bài sớm. Là đúng hay sai?

Bình thường sẽ có những câu đại loại "hàng xịn phải dành ra sau", ngược lại cũng có câu "ra trận đánh phủ đầu.". Cái quan trọng có lẽ là xác định địch ta mà quyết định. Lăng Phong nghĩ nếu cả chiêu này ra bất ngờ mà cũng vô ích thì thôi dẹp luôn tính toán.

Tên đầu lĩnh bỗng đơ ra một lúc, chỉ tích tắc, nhưng tỉnh táo lại thì đã thấy Lăng Phong áp sát mình từ lúc nào, đưa kiếm uy hiếp tính mạng hắn.

Cơ hội ngàn năm có một, tiếc là thần thức Lăng Phong vẫn yếu, lại không biết kiếm pháp nào. Hắn ra chiêu chém rất đơn giản. Tên kia vì thế tránh được, kiếm sượt qua mặt, lộn người ra sau, ngồi xổm mắt trừng lên.

- Khá lắm, không nghĩ ngươi còn có khả năng gây choáng cho ta. Tiếc là thứ võ công khác quá tệ.

Đầu lĩnh cũng toát mồ hôi nói.

"Gây choáng?" Lăng Phong lần đầu nghe đến.

Mặc dù nói cứng, tên kia cũng âm thầm dè chừng Lăng Phong. Kẻ này hóa ra không hề đơn giả như hắn nghĩ. Vừa rồi chỉ trong tích tắc có thể tung ra ba tuyệt kỹ, đầu tiên là bộ pháp lùi tránh chiêu, sau đó là khả năng gây choáng, cuối cùng là áp sát đối phương.

Gây choáng là một trong những bí kỹ của luyện thần, thuộc cảnh giới thứ hai sau khi hóa hình thành công. Tùy vào mức độ mà trong một khoảng thời gian có thể khiến đối phương như người vô hồn, mất kiểm soát trí óc, mất kiểm soát thân thể, bị khựng lại cái gì cũng không biết. Lăng Phong chỉ mới đạt sơ đẳng nhất, thời gian chỉ trong nháy mắt. Tuy vậy, trong lúc giao tranh, một sát na mất kiểm soát tâm thần cũng là quá đủ.

Khả năng này phát sinh sau lần nhập ma đột phá của Lăng Phong. Hắn cũng chỉ phát hiện ra gần đây, lần nọ dùng trên người A Hổ rất hiệu quả. Tên kia đang phát sát ý mà vẫn bị đòn choáng của Lăng Phong làm khựng lại.

Tên đầu lĩnh đang suy tính.

Có hai thứ bộ pháp? Đệ tử một phái thông thường chỉ luyện một kiểu bộ pháp, luyện đến cao tầng tự nhiên tùy ý ra vào, không nhất thiết cứ phải luyện đủ thứ mới giỏi.

Nhưng bộ pháp kẻ này dùng hoàn toàn không phải cái trình độ xuất thần, ngược lại tốc độ không nhanh, bước chạy không nhẹ nhàng. So ra khuyết thiếu các yếu tố thân pháp cơ bản. Xem ra chỉ là phường trộm cắp, học lỏm được đâu đó.

Thứ khiến đầu lĩnh lo lắng nhất, chính là khả năng làm choáng kia. Hắn cũng chỉ nghe nói tới thứ này, đây là lần đầu đụng phải. Đối phương thần pháp luyện đến khả năng này, tuyệt đối là cao thủ luyện thần, không thể khinh thường.

Lúc này, phía tây phủ vang lên một mảnh ồn ào, lửa bắt đầu bốc lên.

"Không ổn." Tên đầu lĩnh liếc nhìn, cần ra tay ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK