Lăng Phong vừa nghe liền hỏi ngay :
- Họ Công Tôn? Ngươi biết Bão Độc trại không?
- Bão Độc trại? Chưa hề. - Công Tôn Thắng lắc đầu.
Lăng Phong thở ra nhẹ nhõm. Còn may tên này không "dây mơ rễ má" gì với Công Tôn gia, nếu không giữa đường rơi ra một tên "họ hàng nhà vợ" điên khùng thế này, Lăng Phong nửa đời sau thê thảm.
- Vậy cáo từ a, Công Tôn đại gia ...
- Lần sau bần đạo nhất định thu phục được ngươi ...
Nói rồi mặc Lăng Phong mồm méo mó, Công Tôn Thắng quay đầu đi.
Lăng Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, hô lên :
- Chờ chút. Ngươi là Công Tôn Thắng? "Nhập Vân Long" Công Tôn ... Thắng?
- Bần đạo đúng là Công Tôn Thắng, nhưng cái gì "Nhập Vân Long" ...?
"Ài, thiên hạ cả trăm vạn người, chắc trùng tên. Vả lại, Lý Sư Sư còn có thể a, Công Tôn Thắng hình như ... không có thật." Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Công Tôn Thắng, Lăng Phong tự chế giễu.
Đại danh đỉnh đỉnh "Nhập Vân Long" của quân Lương Sơn, "mình cao tám thước, lông mày chữ bát" gì đó. Lăng Phong nhìn kẻ trước mắt, trái phải trên dưới, nhìn thế nào cũng không giống. Nhớ lại mấy lần gặp người này, hết đòi trừ ma thì đòi bốc quẻ, rõ ràng là phường "cuồng dâm sinh hoang tưởng", Lăng Phong càng khẳng định đây chỉ là "ngẫu nhiên".
Công Tôn Thắng thấy Lăng Phong cứ chằm chằm nhìn mình, hết đầu đến chân, thi thoảng còn cười cười, gã không khỏi nổi da gà nhắc :
- Ngươi muốn làm gì? Bần đạo là người tu hành ...
- Haha, ta nhận nhầm người. - Lăng Phong cười lớn.
Công Tôn Thắng chưng hửng, nói :
- Cái "Nhập Vân Long" kia cũng hay đấy, bần đạo không chừng sẽ lấy nó làm đạo hiệu.
Lăng Phong nghe vậy giật thót :
- Ấy đừng, làm ơn. Ta có vị bằng hữu đã dùng nó rồi.
- Thì có sao?
Công Tôn Thắng nói xong quay lưng đi thẳng, đại loại sợ bị Lăng Phong gọi lại lần hai. Lăng Phong mồm miệng giật giật, cái tên đạo sĩ điên này mà lấy hiệu "Nhập Vân Long" thật, quả thật xin lỗi quý huynh đệ trong "Thủy Hử fanclub" toàn thiên hạ.
Lăng Phong đang suy nghĩ vẩn vơ, người trung niên đang đứng cạnh nói :
- Thất lễ. Lần nọ ở hẻm núi, có phải tráng sĩ đã ra tay?
Lăng Phong hơi bất ngờ nhìn lại.
Đi cùng hắn ra thành còn khoảng chục người, kèm theo không ít hàng hóa. Lăng Phong không hề quen những người này, hắn còn đang thắc mắc vì sao bọn họ muốn giúp mình. Lúc đầu hắn nghĩ bọn họ vội vã ra thành, không muốn bị đám Lăng Phong dây dưa ảnh hưởng mới nói giúp.
Người kia tiếp tục :
- Ta là Trương Vĩnh, người Liêu, làm Trưởng sử ở Đức Châu, ...
Tiếng Hán của y không chuẩn lắm.
- ... lần nọ ở hẻm núi gần Hà Gian, may nhờ tráng sĩ tương trợ. Nếu không huynh đệ người thân chúng ta đều không còn.
Nói rồi Trương Vĩnh chắp tay, mấy người ở sau cũng tỏ vẻ biết ơn.
Nhắc đến chuyện hẻm núi, nhìn thái độ của bọn họ và cô bé người Liêu, Lăng Phong đại loại đoán ra thân phận đối phương.
Hắn còn nhớ lần cứu cô bé, phía người Liêu chạy nạn cũng có một nhóm khác chiến đấu với quân Kim, có lẽ chính là những người này. Lần này ngẫu nhiên gặp lại, Lăng Phong vẫn mang tâm lý đề phòng, cũng không khách sáo gì thêm. Lần đó hắn chỉ muốn cứu hai mẹ con cô bé, đám người Liêu kia hắn hoàn toàn không để tâm. Chẳng qua nhờ có hắn phân tán lực lượng, quân Kim không thể rảnh tay tàn sát hết, âu cũng là vô tình giúp đối phương.
Trương Vĩnh vui vẻ, sau đó lại thở dài buồn bã :
- Chỉ tội cho Tạ gia hai vợ chồng, để lại đứa nhỏ này ...
Lăng Phong liếc nhìn cô bé, hỏi lại Trương Vĩnh :
- Nó họ Tạ?
Trương Vĩnh gật đầu, sau đó chậm rãi kể.
Quân Kim vây Tây Kinh Đại Đồng mấy tháng, tướng nhà Liêu thủ Tây Kinh là Trương Giác chịu không nổi áp lực đành đầu hàng Kim, được phong thành Tiết độ sứ Lâm Hải quân kiêm Tri Vân Châu cạnh Tây Kinh. Về sau đại bộ phận quân Kim đuổi theo Hoàng thất nhà Liêu về phía tây, Trương Giác nghe thủ hạ khuyên, bỏ Kim hàng Tống.
Trương Giác mang Vân Châu sang Tống, quân Kim tuy tức nhưng không thể làm gì, vì Tống là đồng minh. Chỉ tiếc đúng lúc Yên Vương tạo phản, người Tống bỏ quên Trương Giác, một nhánh quân Kim quay lại phá Vân Châu, Trương Giác cùng thủ hạ bỏ thành chạy tứ tán. Cả ngàn người Liêu chạy nạn lần đó đều là thân thích quan lại ở Vân Châu, trong đó có đám Trương Vĩnh và gia đình Tạ Đại phu.
Cô bé kia tên Tạ Phi Yến, con gái Tạ Đại phu Tạ Khoan, y thuật nổi danh khắp Vân Châu.
Kể xong, Trương Vĩnh hỏi :
- Không biết tráng sĩ muốn đi đâu?
- Ta dự định về phía nam. - Lăng Phong chần chừ đáp.
- Hiện tại phía nam rất hỗn loạn, tráng sĩ lại không đem theo ngựa ...
Lăng Phong nhíu mày, hắn cũng đang đau đầu chuyện này. Vừa ra khỏi Đại Danh, đồng không mông quạnh, ngay cả chỗ đi vệ sinh cũng khó, nói gì ngựa.
Thấy Lăng Phong lo lắng nhưng không muốn nói, Trương Vĩnh đành gợi ý :
- Vậy đi, chỗ chúng ta có vài thớt ngựa, tráng sĩ nếu không ngại, có thể đi cùng tới đó. Cũng tiện chuẩn bị đồ vật đi xa ...
Lăng Phong nghe vậy tâm động, không khỏi nhìn Tần Quyền Nguyệt Dung hỏi ý kiến.
Tần Quyền lơ đễnh nhìn đâu đó, Nguyệt Dung chỉ chú ý cô bé họ Tạ, giao quyền quyết định cho Lăng Phong.
- Vậy ... được. - Lăng Phong đành gật đầu.
- Rất tốt. Tráng sĩ đến nơi, tộc nhân chúng tôi nhất định đón tiếp chu đáo. Lên đường ...
...
Đông cung Yên Thế tử.
- Vương Tiểu thư đâu?
- Bẩm điện hạ, Tiểu thư đi Đại Phật tự từ sáng ...
- Đại Phật tự? Hừ, mấy cái tượng Phật đó, có cái gì linh thiêng mà bái ...
Tiểu nha hoàn kia run rẩy chờ câu tiếp theo.
Gặp Tiểu Vương gia khác, nha hoàn muốn tìm cách "thân cận" còn không kịp. Riêng Triệu Hanh, đám nha hoàn kẻ nào đụng phải đều sợ hãi. Bất kể có tội hay không, cứ mỗi lần tên kia chửi một câu, đảm bảo sẽ có một đứa bị lôi ra chém, kể cả không liên quan đứng gần cũng bị vạ lây.
Lần này hơi khác, Triệu Hanh vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng chửi mắng xong không hạ lệnh gì khác. Mặt mày gã đang đỏ ửng, hưng phấn tràn trề.
Lúc sáng gã nghe lời Chu Vũ xúi giục, bất chấp đạo lý luân thường, chạy qua phủ Triệu Minh Châu đòi chuyện "đồi bại".
Loại chuyện "loạn luân" này, Hoàng tộc các triều đại không hề ít. Đặc biệt lúc mới thành lập tân triều, Hoàng gia muốn giữ dòng máu "thuần chủng", luôn có đủ loại quan hệ bất chấp đạo lý. Chẳng qua lộ ra ngoài không nhiều, hầu như không được ghi chép lại, hoặc đã bị sửa cho "hợp lý". Thành ra về sau chỉ vài chuyện "động trời" nhất mới được biết đến, còn đâu đều nằm trong bí mật vĩnh viễn.
Nhưng dù "loạn" cỡ nào, thông thường cũng chỉ đường huynh biểu muội gì đó, hoặc như Triệu Diễn đòi "qua lại" với "mẹ kế" Thành Bích trước kia. Còn đến thân huynh muội như Triệu Hanh đã làm, có thể xem như "khủng" nhất trong các loại kinh khủng. Đặc biệt khi gã còn cưỡng hiếp Triệu Minh Châu, trời không dung đất không tha. Cũng không rõ một tên ngồi xe lăn làm thế nào "ép buộc" được nữ tử.
Triệu Hanh đang tuổi cường tráng, đột nhiên bị "liệt" khiến gã trở nên điên cuồng, chẳng quan tâm cái gì loạn cái gì không. Ngay cả huynh trưởng còn giết để cướp ngôi, gian dâm muội muội chẳng tính là gì. Tương lai chỉ e lão cha Yên Vương, Triệu Hanh cũng chả xem vào đâu.
Lấy lại được "bản lĩnh", Triệu Hanh vui vẻ ra mặt, tức tốc đòi gặp Vương Diệu Mai "chia sẻ".
Triệu Hanh quay xe muốn về phòng, Vương Diệu Mai cùng lúc trở về.
- Nàng vừa đi bái Phật về sao?
Nhìn thấy Triệu Hanh vẫn ngồi trên xe lăn, Vương Diệu Mai không khỏi thất lạc. Nàng ta tự phụ thành tính, thấy nam nhân của mình cứ ngồi liệt một chỗ, ngay cả cái "chỗ kia" cũng liệt nốt, nàng ta đâm ra chán nản không ít.
- Thiếp hơi mệt mỏi, không biết Điện hạ ...
- Haha, ta có chuyện vui muốn báo cho nàng biết. - Triệu Hanh chụp lấy tay Vương Diệu Mai hồ hởi.
Vương Diệu Mai im lặng, sau đó rụt tay đi vào trong không nói gì thêm.
Triệu Hanh hơi mất hứng, gã chỉ một nha hoàn đi cùng Vương Diệu Mai :
- Ngươi, lại đây.
- Dạ, Điện ... hạ ... - Nha hoàn lẩy bẩy lại gần, không biết số phận mình sẽ ra sao.
- Vừa rồi Tiểu thư đi đâu, gặp ai, làm gì? Nói, cụ thể.
Nha hoàn run rẩy kể từng chút một, vừa kể vừa liếc thái độ của Triệu Hanh.
Triệu Hanh nghe xong không nói gì, phẩy tay muốn vào theo, đột nhiên khựng lại hỏi, giọng trầm thấp :
- Ngươi nói Tiểu thư đột nhiên để nhóm người kia ra thành?
Thấy Triệu Hanh hôm nay thái độ khác hẳn, tiểu nha hoàn đánh bạo dài dòng :
- Dạ, nô tì cũng không hiểu sao như thế, đám người kia rõ ràng phục dịch cho Liêu tặc, vậy mà ...
- Đủ, ta chỉ hỏi đúng hay không, không cần ngươi nhiều chuyện. Vả miệng.
- A, Điện hạ tha mạng ... - Nha hoàn sụp xuống đất hô lớn, vài tên lính xúm lại.
"Chát ... chát ..."
Mặc kệ tiếng than khóc của nha hoàn kia, Triệu Hanh gọi :
- Tề Duy đâu?
- Có nô tài. - Tên hộ vệ đi cùng Vương Diệu Mai tiến tới.
- Đám người kia, kể chi tiết cho ta.
Hộ vệ tên Tề Duy chậm rãi kể. Kẻ này có biệt tài từ xa quan sát, có thể nhìn khẩu hình đoán ra lời nói, gã được Triệu Hanh đặt bên cạnh Vương Diệu Mai phòng chuyện bất trắc.
Triệu Hanh ánh mắt dần tối sầm lại :
- Ngươi khẳng định?
- Nô tài đảm bảo, lúc chúng bàn kế hoạch, xưng hô với nhau Tứ ca và Lục đệ, kẻ xưng Tứ ca còn có tuyệt kỹ gọi Đoạn Hồn nào đó. - Tề Duy khom người đáp.
Triệu Hanh nghiến răng kèn kẹt :
- Chính là hắn.
Xung quanh tĩnh lặng, đám thủ hạ cầu trời khấn Phật, chưa bao giờ chúng thấy chủ nhân giận dữ thế này.
Triệu Hanh nhớ ra gì đó :
- Đám Như Vân Sát thủ kia, đã mời đến chưa?
- Bẩm, vừa đến hôm qua. Nô tài sắp chúng ở khách điếm gần đây, đang chờ Điện hạ gọi vào tiếp kiến.
Triệu Hanh nóng như lửa đốt, mặt mũi đỏ bừng :
- Không cần gọi nữa, ngay lập tức truyền lệnh. Đuổi theo nhóm người kia, gặp giết hết bất kể, mang đầu về chứng thực là đủ. Các ngươi cũng đi theo, kẻ nào giết được hắn, quan thăng ba cấp, tiền thưởng ngàn lượng.
- Dạ. - Đám thủ hạ nghe vậy hô lớn, chúng biết đây là cơ hội lập công.
Chờ thủ hạ đi cả, Triệu Hanh nắm chặt thành xe lăn, nói :
- Đưa ta vào phòng, gọi Tiểu thư ra, bất kể đang làm gì.
Nói rồi gã lẩm bẩm bực tức :
"Ta làm tất cả vì nàng, nàng lại tha cho hắn? Hay lắm, hay lắm."
Sau đó lại nở nụ cười âm độc :
"Lăng Phong, để xem lần này ngươi thoát đi đâu. Bản cung bị ngươi hại thành thế này mấy tháng qua, cũng may ông trời có mắt, haha."