Thành Bích mỗi khi nói đến chính sự, khẩu khí vẫn luôn lãnh đạm sắc sảo, so với vẻ nhu mì quan tâm vừa rồi hoàn toàn là một người khác. Lăng Phong lập tức thu hồi tươi cười.
- Ý nàng là, đứng sau tất cả là Thiên Sách phủ?
Bạch Vân Thành trúng độc, phút cuối lại lộ ra hai chữ “Đoạn Cân ...”, nhưng Đoạn Cân của lão và Đoạn Cân của Lâm thị có là một hay không?
Cứ cho là một loại, thì kẻ gây ra liệu có phải là một?
Khả năng đều vô cùng thấp.
Đáng ra, nếu là một loại độc tầm thường, đại khái Thiên Độc Tán hay Hàn Độc Phấn gì đó, Lăng Phong đương nhiên sẽ không hồ đồ mà liên kết với nhau. Thái Nguyên Trường An cách xa ngàn dặm, đến ngồi máy bay còn phải mấy cả vài giờ, ở hai nơi có vài người trúng độc, tám chín phần không liên can.
Nhưng Đoạn Cân độc quá ư bí ẩn, hỏi mười người đến chín người không biết, kẻ biết đều là nhân vật phong vân, nạn nhân cũng đều là trâu bò, khiến Lăng Phong không thể không nghĩ đến âm mưu dính líu đến nhau.
Nhưng cả Thiên Sách phủ Kim quốc cũng tham gia vào, vậy thì ngoài tầm với của Lăng Phong.
Nó giống như ngươi trong lúc dạo internet đen, nghe được một cái tư thế hay ho, lên google tìm ra một loạt kết quả mơ hồ, đến trang thứ 10 mới phát hiện một cái blog, nói rằng liên quan đến FBI. Điều đầu tiên sẽ nghĩ ngay đến âm mưu liên quốc gia. Nhưng hiển nhiên, đây là cái ngõ cụt, tài liệu của FBI ngươi căn bản không thể dùng google để đọc.
Chỉ nghe Thành Bích nói :
- Ta đã hỏi qua, ở Thái Nguyên này đúng là có một cái Lâm gia, năm xưa vì trái ý quan phủ mà bị niêm phong gia sản, nhưng Lâm gia đó hoàn toàn không có ai tên là Lâm Hàm Uẩn cả.
- Ta cũng từng nghi ngờ cô ta. Chẳng qua, gia tộc gặp nạn, thay tên đổi họ, dịch dung che mặt cũng là chuyện bình thường.
Thành Bích nhợt nhạt cười, nhưng không có phản bác Lăng Phong.
- Mặc dù Lâm Hàm Uẩn và Mộc Hàm Yên có lẽ không phải là một, nhưng ta tin chắc cô ta là gián điệp Thiên Sách phủ, được nha đầu họ Mộc gửi đến Thái Nguyên làm nhiệm vụ bí mật.
- Nàng tìm ra chứng cứ gì sao?
- Vậy để ta nói từ đầu ...
Thành Bích chầm chậm khoan thai đứng dậy, bắt đầu kể :
- Yên Vương khởi binh, đã từng liên hệ với Mộc gia không ít lần, vì vậy Thiên Sách phủ mới có mặt ở Hà Bắc. Nam phủ lập ra không phải để chống lại Mật Thám tự, mà chính là chống lại Thiên Sách phủ, chỉ tiếc thành lập quá muộn. Mật Thám tự tại Hà Bắc bị phá không phải do Nam phủ gây ra, mà là Thiên Sách phủ làm.
- Ngày Triệu Hanh ra tay giết Triệu Diễn, cả ta và ngươi đều ra khỏi thành, nữ mật thám tên Nguyệt Dung không ngờ cũng xuất hiện đúng lúc, lại “ngẫu nhiên” xem Nam phủ là kẻ thù. Ngươi không thấy kỳ quái sao? Rõ ràng Nam phủ thành lập chưa lâu, hồ sơ Mật Thám tự dám chắc không hề ghi chép, ngay cả ngươi cũng tình cờ mới biết mà gia nhập vào mà thôi, làm sao cô gái Nguyệt Dung kia lại biết? Sau cùng, như ngươi biết, Mộc Hàm Yên lại xuất hiện bao vây chúng ta. Chỉ sợ đều nằm trong kế hoạch của chúng.
Dã tâm của Thiên Sách phủ Lăng Phong biết còn rõ hơn người thời này, người Kim không sớm thì muộn cũng sẽ gây hấn, đánh một cái chiếm nửa giang sơn nhà Tống, cho gián điệp đi trước dò đường là điều đương nhiên phải làm.
Chỉ là, Lăng Phong không có nghĩa vụ với chuyện này. Hắn chỉ cần tìm giải dược cho Lâm thị, tìm ra kẻ thù càng tốt, sau đó nhân biết trước có chiến loạn, kiếm được bao nhiêu thì kiếm, đưa bà chạy về phương nam mua căn nhà lánh nạn là xong. Chuyện quốc gia đại sự, Lăng Phong lúc này không tâm tư đi quản.
Thành Bích làn thu ba lưu chuyển :
- Nói đến Lâm Hàm Uẩn, đầu tiên là việc cô ta xuất hiện trên thuyền cùng ngươi. Ta đoán cô ta không tính đến sự xuất hiện của ngươi, nhưng vì ngươi xuất hiện nên cô ta buộc phải thay đổi kế hoạch. Cô ta trà trộn lên thuyền, mục tiêu ban đầu là Như Ý.
Nếu đã giả thuyết Lâm Hàm Uẩn là gián điệp Kim quốc, Lăng Phong lập tức nghĩ đến :
- Tiếp cận Như Ý? Đem đến U Minh cung để khống chế nàng?
Thành Bích gật đầu.
Lần đó nàng bị U Minh cung bắt giữ dưới hầm ngầm tra khảo, chờ Thiên Sách phủ tới tiếp quản thì gặp Lăng Phong dẫn Lâm Hàm Uẩn đến cứu trước.
- Ngươi đem cô ta tới U Minh cung, lại phá luôn U Minh cung đem ta ra ngoài, làm hỏng kế hoạch của Thiên Sách phủ. Lâm nha đầu đó liền bám luôn theo ngươi, thuận tiện lọt vào phủ Thái Nguyên.
- Chờ một lát, lần đó trên thuyền có Đại Đao cùng không ít thủ hạ Nam phủ. Một thiếu nữ như cô ta cho dù có lại gần dụ dỗ được Như Ý, căn bản không thể làm gì khác.
- Không chỉ có cô ta, còn có ...
Không chờ Thành Bích nói xong câu, Lăng Phong đột nhiên nhớ ra.
- Thổ phỉ?
Thành Bích liền bổ sung :
- Đại Đao kể rằng có một tên dùng chiêu thức Thiên Nhẫn giáo. Hai ta đều biết rõ, bên cạnh nha đầu họ Mộc có cao thủ Thiên Nhẫn hộ vệ, Lâm Hàm Uẩn chẳng phải cũng có một Đoan thúc đó sao? Đại Đao nhờ giao đấu với người này một lần mới khẳng định được thân phận kẻ đêm nọ. Thiên Nhẫn đột nhiên có mặt ở lãnh thổ Đại Tống, ta không nghĩ chỉ vì muốn đi cướp một cái thương thuyền.
Lăng Phong không cần biết Đại Đao đã nói gì, tự hắn cũng biết.
Đêm hôm cướp bảo hạp, Lăng Phong đụng độ cả ba tên Hộ giáo sứ Thiên Nhẫn, còn đi cùng một tên dùng đao. Tên kia chính là tên cầm đầu nhóm thổ phỉ trên thuyền nọ. Lăng Phong còn kỳ quái làm sao trùng hợp như vậy.
Nếu nói đến kẻ này, Lăng Phong còn thắc mắc một chuyện khác.
Gã kia cũng biết Thiên Ma Truy Hồn Đao, lại còn thuần thục hơn cả Lăng Phong. Nếu Lăng Phong nhớ không sai, ba tên Hộ giáo sứ còn từng cười nhạo hắn, nói Lăng Phong chỉ biết một nửa bộ Thiên Ma Truy Hồn, Thiên Nhẫn mới biết đủ sáu chiêu.
- Vẫn không đúng, tên đó khi xuất hiện còn phóng phi đao ra tay với Lâm nha đầu, nếu không có ta cô ta chết chắc rồi.
Thành Bích vội nhắc :
- Ngươi nếu không ra tay, có dám chắc cô ta sẽ chết không?
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
Một đêm nằm trên lưng Lăng Phong dầm mình dưới nước, không hề mắc phong hàn. Tại thôn Mộ Lâm, gặp Bạch Tiểu Thư chỉ phong ghê rợn cũng không hề hoảng loạn. Trong từ đường Lâm gia, chớp mắt là biết có kẻ tấn công Lăng Phong. Hơn nữa, kỹ năng dịch dung thiên hạ vô song, không để lộ chút sơ hở nào.
Lâm Hàm Uẩn không yếu ớt tầm thường như vẻ ngoài.
Lăng Phong đến đây không thể không thừa nhận.
Hắn tuy là người hiện đại, nhưng đôi khi vẫn mang tâm lý khinh thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có vẻ ngoài bình thường.
Đàn bà, đẹp cũng nguy hiểm, xấu vẫn nguy hiểm.
- Lại nói đến chuyện lần này, U Minh cung ngầm phục vụ cho Thiên Sách phủ. Cung chủ của chúng Bạch Tiểu thư và lão Bạch Vân Thành lại là huynh muội ...
- Ý tứ nàng là Bạch Vân Thành thực chất đã theo Kim từ trước, Yên Vương không hề biết lại dùng ông ta làm mưu sĩ?
- Lão ta chân chính phục vụ ai, giờ này chúng ta không thể đoán mò được. Tạm thời giả thuyết, Bạch Vân Thành là tay sai của người Kim, được cử đến bên cạnh Yên Vương, Yên Vương biết rõ nhưng vì giao ước nào đó mà phải chấp nhận. Yên Vương hay bất kỳ ai, chỉ cần là người Tống, muốn phản loạn mà hạ độc tướng lĩnh thì đều là hạ sách cả. Nhưng nếu là Thiên Sách phủ làm ra, vậy thì vô cùng dễ hiểu. Người Kim vì muốn xâm nhập Đại Tống, mới dùng kịch độc Đoạn Cân, thông qua Bạch Vân Thành, lợi dụng kế hoạch của Yên Vương, làm hại đến tướng lĩnh Đại Tống, chuẩn bị cho kế hoạch sau này ...
Xem ra ngay cả Thành Bích cũng không nắm được đầy đủ chứng cứ.
- Chuyện các tướng lĩnh ở Hà Bắc, nàng cũng không chắc?
- Chính vì vậy lúc còn ở Đại Danh, mặc dù là Nam phủ thống lĩnh, ta vẫn phải gặp gỡ những kẻ như Thạch Hải Quân để thăm dò tin tức. Thế nhưng, có ai đó thì vẫn nhẫn tâm nhắc mãi, làm người nào đó đau lòng ...
Giọng nói nàng tràn đầy giận dỗi.
Lăng Phong cười dài, xem ra lúc trước nói mấy câu vô tâm làm người đẹp ấm ức. Mồ hôi nhỏ giọt, gãi gãi đầu vài cái gượng gạo nắm lấy tay nàng an ủi.
Thành Bích cũng không giận lâu, rất nhanh nghiêm chỉnh nói :
- Mấy ngày qua ta vẫn luôn cho người theo dõi Lâm Hàm Uẩn, lần cuối cùng bắt gặp cô ta, ngươi thử đoán xem là ở đâu?
Lăng Phong xòe tay nhún vai, hắn lúc trước có quan tâm đến xú nữ kia đâu mà biết được.
Thành Bích nhẹ nhàng buông hai chữ :
- Dương gia.
Thực ra đêm Lâm Hàm Uẩn đến Dương gia, không chỉ Thành Bích phát hiện còn có Dương Ngọc Nô và Diễm Tuyết Cơ cũng tình cờ bắt gặp.
- Dương gia?
- Dương gia có người của Mộc gia, còn là bà con của Mộc Hàm Yên. Lâm Hàm Uẩn có thể thay mặt thủ lĩnh đến đưa tin.
- Chờ chút ...
Lăng Phong đột nhiên nhớ đến thế hệ Dương gia hiện tại, cùng một cái tên. Người này thậm chí được dựng cả thành phim.
- Không lẽ nàng muốn nói đến Mộc ... Quế Anh?
- Ngươi cũng biết rồi?
- Ta có xem ... à nghe qua.
Theo Lăng Phong nhớ, Mộc Quế Anh là một nhân vật hư cấu. Bà ta là vợ của Dương Tôn Bảo, con dâu của “Lục lang” Dương Diên Chiêu.
Không ngờ đến, Mộc Quế Anh thực sự xuất hiện, lại liên quan đến cả Mộc gia của Mộc Hàm Yên.
Thực ra, có một chuyện Lăng Phong nếu biết sẽ càng thấy thú vị, Mộc Quế Anh này chính là ... mẫu thân của “đồng hương xuyên không” Dương Ngọc Nô.
- Chính vì Mộc Quế Anh làm dâu ở Dương gia, nên khi Mộc gia nổi lên giúp người Nữ Chân lập Kim quốc, Dương gia tại Thái Nguyên cũng bị tước bớt binh quyền, có lẽ Tống đình lo sợ quan hệ thông gia giữa Dương gia và Mộc gia mới làm vậy. Bạch Vân Thành đến Thái Nguyên vì Dương gia, có lẽ không thương thuyết được, cho nên Mộc Hàm Yên phải gửi người khác đến.
- Cho dù Lâm Hàm Uẩn là gián điệp Kim quốc, Thiên Sách phủ là kẻ đứng sau gây chuyện, cũng không chắc tìm ra nàng ta sẽ giải quyết được chuyện gì.
Lâu nay có nhiều chuyện xảy ra, không phải Lăng Phong không biết, mà là hắn đã thấy không liên quan đến mình thì sẽ không để tâm đến.
- Ngươi không phải là mật thám của Tống đình sao?
- Đúng vậy.
- Còn cô ta là Thiên Sách phủ của ... Đại Kim?
Thành Bích nhấn mạnh hai chữ cuối, ý nói kia là đối thủ của Lăng Phong.
Chẳng ngờ lại thấy hắn cười vô tư lự :
- Không sao cả, ta bây giờ không còn là Đô mật sứ. Hề, nàng chẳng phải là Nam phủ Chỉ huy sứ đó sao? Bây giờ cũng thành vợ yêu của bản mật sứ đó thôi?
Vừa nói vừa cười thầm, cũng là cách hay. Nữ gián điệp, phe nào cũng được, cưới hết về nhà là hết mâu thuẫn.
Thành Bích liền nhăn mày :
- Ngươi ... Ta và cô ta ... không giống nhau.
Nhìn thấy người đẹp ghen tức đến đỏ cả mặt, Lăng Phong liền trêu :
- Nàng yên tâm, cô ta xấu như ma, tính tình thì đỏng đảnh khó chiều, phu quân nàng tránh còn không kịp. Vẫn là phải nhờ phu nhân đại nhân giúp một tay đẩy đi đó.
Thành Bích giận dỗi quay lưng đi, Lăng Phong lại nghĩ thầm.
Thành Bích chủ yếu dựa trên suy đoán, tuy các tình tiết nghe có vẻ hợp lý, nhưng cái Lăng Phong cần vẫn là tình tiết về những vụ hạ độc gần đây.
- Có lẽ ta phải gặp Chu Kinh một chuyến.
- Chẳng phải ngươi nói Chu Kinh có ý đồ gì sao?
- Ta chỉ nghi ngờ mà thôi. Bởi vì Bạch Ngọc Đường nói Chu Kinh và Cảnh Dương ở cùng một phe. Nhưng giờ này nghĩ lại, có lẽ Chu Kinh cũng nghi ngờ Lâm Hàm Uẩn, theo nhiệm vụ mới dè chừng ta mà thôi.
- Ngươi quên chuyện của Hoa An rồi sao? Biết đâu Mộc Hàm Yên lại đang làm một cái Bùi Thiệu Huy thứ hai tại Hà Đông. Cô ta giỏi nhất trong chuyện dụ dỗ này.
Nói xong nàng liếc Lăng Phong một cái đầy thâm ý.
“Gì đây? Dụ dỗ? Nghi ngờ nhân phẩm của ta như vậy?”
Lăng Phong giả vờ trầm ngâm. Đại tỷ này cái gì cũng tốt, chỉ là hay ghen, mình càng nói càng bị nghi ngờ. Liền đánh lạc hướng :
- Đúng rồi, quyển võ kinh, nàng có nhìn ra điều gì không?
Thành Bích lắc đầu.
Lăng Phong đã xem qua quyển võ kinh vài lần. Bí mật bên trong vẫn chưa thể tìm ra.
Về bề ngoài, đó là một quyển đao pháp. Chỉ tiếc hắn chỉ đọc qua, chơi đao quan trọng nhất là vai và tay, bả vai thần khí đều chưa hồi phục, không thể luyện được.
Thành Bích đã nghe theo lời Lăng Phong, thử dùng thần lực quan sát, thậm chí cả Khai Thần thuật, nhưng căn bản không nhìn ra điều gì.
- Xem ra vẫn phải chờ thần lực của ta trở lại cái đã.
Nói rồi hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi đi.
Thành Bích sâu kín nhìn theo bóng lưng Lăng Phong.
Vừa rồi cả câu chuyện dài, nàng quả thật kèm theo một chút ghen tuông nho nhỏ. Nữ nhân nào khi yêu đều vậy, đều muốn giữ tình lang cho riêng mình, chỉ cần có nữ nhân thứ hai xuất hiện liền sinh nghi, bất kể đối phương là mỹ nữ hay không.