Đây là lần đầu tiên Lăng Phong đi vào một khuôn viên lớn thế này. Không như cái sân nhà lụp xụp bấy lâu nay vẫn ở.
"Giàu thật." Lăng Phong cũng chỉ có thể bật ra hai chữ này. Hắn chưa đi nhiều biết nhiều, chả thể so sánh bình luận gì được thêm.
Trong sân đã tụ tập khá đông người, hầu hết đều tụm năm tụm ba bàn tán. Để ý chỉ thấy cười nói là nhiều, buồn bã không có mấy. Cái khung cảnh lễ tang kiểu này, nếu không có màu sắc trắng xám, nhìn thế nào cũng giống ăn hỏi sinh nhật gì đấy mới đúng. Lăng Phong nghe nói ngày xưa tang lễ còn thuê người khóc mướn thảm thiết lắm, thế mà giờ này hắn chả nghe thấy cái gì cả, toàn tiếng cười đùa.
Một tên hạ nhân lại gần.
- Không biết các vị là ở đây đưa lễ hay vào trong phúng điếu?
- Chúng ta vào trong.
- Xin mời.
Lâm thị đi trước, ba người Lăng Phong theo sau. Nếu không có Lâm thị ở đây, cả Lăng Phong và Mặc lão đều không muốn đi vào tẹo nào, còn chưa đến phá lễ tang đã là may. Khương tiểu thư còn tệ hơn, nàng căn bản nửa điểm quan hệ với người đã chết cũng không có.
Bước dần vào trong, Lăng Phong nghe tiếng tụng kinh vang lên. Hắn ngẩng đầu quan sát. Viện này càng đi vào trong càng bề thế, cột gỗ chạm khắc tinh mĩ, to cao vô cùng.
Đứng trong nội viện có một nhóm tăng lữ đang làm lễ, xung quanh là một dàn người quấn khăn tang đứng ngồi đủ kiểu. Hắn nói chung chả ấn tượng với ai ở đây, đây là lần đầu hắn gặp những người này. Nhưng đột nhiên con mắt ngắm gái chuyên nghiệp của Lăng Phong để ý đến một người.
Cô gái này đang ngồi, Lăng Phong đoán quan hệ vô cùng gần với Lăng Chiến, bởi nàng ta ngồi ngay cạnh quan tài, không chừng là tỷ muội cùng cha khác mẹ với hắn cũng nên. Tính về huyết thống, Lăng Phong hắn là thiếu gia trong nhà này.
Nữ tử này rất bình tĩnh, đầu hơi cúi nhưng ánh mắt nhìn xa xăm, một kiểu thái độ hờ hững không quan tâm xung quanh. Trái ngược hẳn mấy vị phụ nhân khác, ra vẻ khóc lóc, nhưng mắt láo liên hoặc tỏ vẻ chán chường. Đến lễ tang đáng ra Lăng Phong không nên đi tỉ mỉ nhìn từng người. Chẳng qua nữ nhân này bộ ngực thật tròn đẹp, vòng eo vô cùng tinh tế, đường cong hiển lộ, thu hút vô cùng. Ánh mắt sắc lang của Lăng Phong rất nhạy bén với mấy tín hiệu này.
Đang no mắt thì một tiếng rít khiến Lăng Phong tỉnh lại. Hắn chỉ thấy một cái bóng lao đến trước, chưa kịp phản ứng thì thấy Mặc lão bước ra trước chụp lấy tay người kia.
- Là ngươi ...
Lăng Phong định thần nhìn lại. Bước tới là một phụ nhân, mặt phù thủng trắng rệu rã, giống như bôi bột bánh lên mặt vậy. Bà ta đang nhìn chằm chằm Lâm thị mà nghiến răng nói.
- Ngươi là cái gì mà dám bước vào chỗ này.
- Ta ...
Lâm thị không biết nói gì, Mặc lão thì vẫn giữ nguyên trạng thái bảo hộ, lão không quan tâm điều gì khác ngoài an toàn của hai mẹ con Lăng Phong.
Lăng Phong rất buồn bực, chưa kể bà ta đang chỉ Lâm thị mẫu thân hắn, chỉ riêng cái giọng nói kia cũng khiến hắn muốn đạp vào mồm bà ta một cái. Mặc dù không biết đây là ai, nhưng một chân hắn bước ra trước muốn chắn giữa bà ta và Lâm thị, nói :
- Dù sao cũng là người, tới viếng ông ta một tiếng.
- Người chính là tên tạp chủng kia.
"V*, chửi mình tạp chủng". Lăng Phong suýt bật ngửa, chưa gì đã bị ăn chửi tạp chủng, hắn trừng mắt nhìn phụ nhân kia.
- Nào nào, đại tẩu, dù gì cũng là tang lễ của đại ca, không cần phải thế.
Lần này có một giọng trung khí nói ra từ phía sau. Kẻ này chính là Lăng Hùng. Người này khá mập, tuổi không còn trẻ nhưng khí sắc khá tốt. Lão này thực tế chả có ý tốt gì, chẳng qua đối lập với Mạnh phu nhân trong gia tộc. Mạnh phu nhân ủng hộ con trai trưởng Lăng Minh nắm gia tộc, bị lão chiếm mất. Bây giờ hai bên đang thế giương cung bạt kiếm, nước lửa đối nghịch. Vị đại tẩu này làm chuyện gì, lão chỉ làm ngược lại là được rồi.
Mạnh phu nhân lẫn Lăng Phong đều hừ lạnh một tiếng lui lại. Lăng Hùng đột nhiên quay qua Lâm thị cười giả lả.
- Chẳng phải đây là Lâm muội muội sao?
"V*, còn kêu muội muội?" Lăng Phong chưa kịp lùi ra sau lại trừng mắt bước tới lần hai. Nói đùa, kể cả Lâm thị có danh phận vào cửa nhà này, thì tên Lăng Hùng này phải gọi tẩu tẩu mới phải, quả bá đạo.
Lăng Hùng kịp nhận ra vẫn còn một tảng đá đang trừng mắt ở đây, hắn đành quay sang nhìn Lăng Phong nói :
- Haha, tiểu tử, Lăng Phong thiếu gia đúng không?
- Thiếu gia nào ở đây? - Mạnh phu nhân liền nói.
- Phong con. - Một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lăng Phong lại.
- Lâm Nghi Anh lần này tới để phúng điếu cho Lăng Chiến, dù sao chúng ta cũng có một đoạn tình cảm.
Bà cố chọn câu chữ để nói. Đến lúc này Lăng Phong mới biết hóa ra mẫu thân mình có tên đầy đủ là Lâm Nghi Anh, làm con như hắn đến thất bại.
- Một đoạn tình cảm? Haha, một đoạn lang chạ bên đường mà thôi. Còn không biết xấu hổ đem mặt tới đây. Nhanh cút. - Mụ kia lại rít lên.
"D* ông không đạp vào mồm con mụ này một phát thề không làm người." Lăng Phong thực sự nóng máu nghĩ thầm, chửi Lâm thị lang chạ tức là gián tiếp chửi hắn tạp chủng như hồi nãy lần nữa rồi. Nhưng hắn chưa kịp bước lên thì lại bị bàn tay ôn nhu kia kéo lại.
- Nương, cần gì phải nhịn?
- Phong, không nên làm bậy.
- Hừ.
- Ài, dù sao đại ca cũng đã đi rồi, chuyện này có làm căng thì cũng được gì đâu. Lâm muội cũng chỉ có ý tốt, muốn trả chút nhân tình cho đại ca thôi. Đại tẩu cần gì khó chịu chứ?
Lăng Hùng vẫn cái bài "Lâm muội" không bỏ chen vào nói tiếp.
- Vậy được, đã nói xong thì mời đi. - Mạnh phu nhân quay mặt đi nói.
- Nương, chúng ta đi.
Lăng Phong thấy đây cũng là cách tốt nhất. Hắn tuy chán ghét bà già kia nhưng vẫn còn lý trí. Có muốn đạp vào mồm ai thì cũng từ từ đã, ở đây quá đông và lộ liễu, hắn cũng không có tuyệt kỹ đạp mồm nào.
Lâm thị ngập ngừng, vào đến đây rồi, dễ dàng gì đi ra. Lần này không như lần trước, là lần cuối bà có thể dùng Lăng Chiến ra để kéo Lăng Phong vào cái gia tộc này. Để vài hôm nữa, người chết xuống mồ, tất cả đều xong, hy vọng thân phận của Lăng Phong vĩnh viễn thành bọt nước.
- Ta thấy Lâm muội kinh thành đường xa tới đây, nói đi là đi sao được, Lăng gia ta cũng không phải hạng vô nhân tính như thế.
Lăng Hùng đằng trước "Lâm muội" hai chữ làm Lăng Phong chưa hết tức, phía sau lại "Lăng gia ta" khiến Mạnh phu nhân không yên. Một câu đắc tội hai phương thế lực, đủ âm hiểm.
- Ta còn có chuyện muốn nói.
- Lâm muội, có gì cứ nói.
- Lăng Phong, quỳ xuống để tang cho phụ thân.
Không khí đột ngột tĩnh lặng.
Lăng Phong chết cứng. Hắn thậm chí không hiểu sao lại thế này.
- Haha, tạp chủng muốn ăn chia? Năm mơ đi. - Mạnh đại phu nhân cười lớn.
Lăng Phong nhìn Lâm thị, hắn vẫn đang ngơ ngác, cả người căng lên, nhưng rồi hắn trùng xuống. Hắn không đủ khả năng nhìn vào đôi mắt của mẫu thân. Lâu nay hắn vẫn luôn cố ý tránh nó.
"Được rồi, quỳ thì quỳ, m** nó, kiếp trước sống cả chục năm chưa quỳ bao giờ, mới gần đây chưa gì bị quỳ hai lần. Dù sao cũng chỉ là cái quan tài, cố đi". Lăng Phong tự an ủi. Lần quỳ trước của hắn là ở điện Chuyển Luân.
Có điều, đôi khi người ta muốn đứng không được, nhưng muốn quỳ cũng chưa chắc đã xong.
- Tạp chủng không được quỳ. - Tiếng mụ kia hét lên.
- Từ từ đã Phong thiếu gia. - Lăng Hùng cũng lên tiếng ngăn.
Lăng Phong khó hiểu ngước lên nhìn. Từ đầu lão này đều chống đối mụ kia, bây giờ lại cùng một ý?
- Không cần đa nghi, ta chỉ nghĩ cho mẫu thân ngươi, nàng có vẻ mỏi mệt, cần nghỉ ngơi, phía sau còn người đến viếng nữa. - Lăng Hùng có vẻ chính khí nói ra.
- Được thôi, không quỳ so với quỳ vẫn tốt hơn.
- Lâm muội cứ bình tĩnh đã, mọi chuyện đâu sẽ có đó. Phương lão, chuẩn bị phòng nhỏ. - Lăng Hùng liên tiếp phân phó.
Mặc dù không nhìn ra lão già này nghĩ cái chủ ý quỷ quái nào, chẳc chả có gì tốt, nhưng không quỳ vẫn hợp ý Lăng Phong hơn cả.
"Ài." Lâm Nghi Anh thở dài, bà biết chuyện lần này cũng chỉ mỗi bà cưỡng cầu hy vọng. Làm gì dễ dàng như thế, dù Lăng Phong có quỳ xuống cũng không hẳn đã xong chuyện.
- Hừ, tiện nhân. - Lại là tiếng mụ họ Mạnh kia không bỏ.
Lăng Phong rất muốn có khẩu súng ở đây, quay lại cho mụ ta một viên rồi nói gì thì nói. Mụ già này, cứ thi thoảng lại bắn ra một câu "tiện nhân", "tạp chủng" này nọ rất ngứa tai.
Trong lúc giương cung bạt kiếm vừa rồi, nữ nhân hắn để ý cũng không có nhiều phản ứng, nàng ta có vẻ không quan tâm nhiều lắm.
"Chuẩn bị cho nàng ở Tây viện."
Đột nhiên Lăng Phong nghe một giọng nói thầm trong não, cảm giác rất kỳ lạ.
"Cái giọng nói này, nghe như ... của Lăng Hùng?" Lăng Phong hơi khựng lại. Không phải là hắn khựng lại vì câu nói kia, mà vì cách hắn cảm nhận được câu nói thầm kia.
Lăng Phong hoàn toàn cảm giác được, vừa rồi không phải là tình cờ nghe được từ sau lưng, mà giống như Lăng Hùng nói vào tai hắn vậy. Hắn thậm chí "nhìn thấy cảnh" Lăng Hùng đưa tay trái lên che miệng nói thầm với lão quản gia. Cái ảo cảnh đó có chút méo mó, như kiểu trong mơ, nhưng trình tự đúng như thế.
"Đúng rồi? Còn có chiếc nhẫn." Lăng Phong quay lại, hắn ngạc nhiên. Tay trái Lăng Hùng có một chiếc nhẫn, chính xác như những gì hắn nhìn thấy trong ảo cảnh kia.
"Chuyện gì xảy ra? Deja vu."