Lăng Phong đứng ở cổng chờ người được dẫn ra. Vài thiếu niên được mua đều đã đứng sau lưng Mặc lão, Trương Bảo đã nhận tiền về từ lúc trước.
Sở dĩ Lăng Phong có thể tiêu xài thế này, là vì có 32 vạn của Thiên Địa đổ phường. Lần trước lá thư và tín vật của Diễm Tuyết Cơ thế mà vẫn có tác dụng, anh Phong thành người có tiền, còn quỹ đen hẳn hoi.
Kẻ đầu tiên đi ra là tên bù xù kia, thậm chí hai chân còn có cả xích sắt. Nhìn thật thảm, giống như giữ thú dữ vậy. Kể cả tên giúp việc của chợ đấu giá cũng giao cho xong việc nhanh chóng rút vào trong, như kiểu vừa phải hộ tống một con thú đi ra.
Lăng Phong nhìn kẻ như ăn mày trước mặt hỏi :
- Ngươi tên gì?.
"..."
- Ngươi không nói, vậy tùy đi, từ nay gọi ngươi là Hổ, Lăng Hổ.
Lăng Phong lấy chìa khóa xích sắt được bàn giao, cúi xuống tháo xích sắt chân A Hổ ra.
"Gừừ"
Xích sắt vừa tháo ra, tên thiếu niên liền gầm nhẹ, giống như một con hổ được tháo khỏi gông cùm, muốn gầm lên giải tỏa.
Lăng Phong đứng dậy nhìn thẳng vào cái đầu tóc kia nói :
- Ta không biết ngươi trước kia là có chuyện gì? Tuy nhiên, từ nay về sau, ngươi là trợ thủ của ta, cũng không phải đồ chơi gì đó.
"Ào"
Đột nhiên, A Hổ lại gầm lên vung hai tay. Hai bàn tay cong hình dạng như hổ trảo, phóng rất nhanh tới chỗ Lăng Phong.
Mặc lão cũng biến sắc mặt, phản ứng chậm một nhịp. Lão không ngờ tên này nhanh như vậy.
Tuy nhiên, Lăng Phong bây giờ đã khác xưa, hắn ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra. Mặc dù vậy, Lăng Phong cũng toát mồ hôi vì bất ngờ.
Vừa thoát khỏi tầm công kích của A Hổ, ngay lập tức Lăng Phong thi triển thần thức của mình, tập trung tất cả lên người A Hổ, nhằm chèn ép sát ý của hắn. A Hổ trong một khoảnh khắc cứng đơ người ra, sau đó ánh mắt nhìn Lăng Phong cũng biến đổi, không khinh thường như trước, bước chân cũng dừng lại.
- Ngươi lúc này phục hay không phục ta không quan tâm. Chỉ là nếu không theo ta, ngươi cũng chỉ là một thứ đồ vật tiêu khiển không hơn không kém.
A Hổ chỉ hừ nhẹ, xem như tạm thời phục tùng.
Lăng Phong đoán kẻ này tâm trí quá cực đoan vì thời gian dài bị đem ra làm trò, nhưng trí lực không phải là không có, nhìn ánh mắt của hắn lúc toát ra sát ý là thấy, có mục đích và suy tính.
Lát sau, hai tỷ muội kia đi ra. Muội muội đang đi, vừa thấy A Hổ, khuôn mặt thế mà cười tươi lên, giống như quen biết. Lăng Phong đoán có thể cùng một phủ, từng gặp qua.
Tỷ tỷ vẫn cái dạng bất cần kia, đại loại ra sao thì ra, mắt không có trọng điểm, chỉ có tay thì đặt sau lưng muội muội không rời.
Nàng cung thân, sau đó cất giọng nói :
- Nô tì và tiểu muội ra mắt công tử gia.
- Vừa đi vừa nói đi.
Lăng Phong cũng không muốn đứng một chỗ giữa trời thế này hỏi chuyện, đằng nào cũng mua rồi, về nhà tính sau.
Trên đường về, Lăng Phong nhận ra tiểu muội kia thi thoảng nhìn qua A Hổ, còn làm mặt quỷ chọc hắn. Tên A Hổ thế nhưng không hề phản ứng thái quá, giống như đã quen. Lăng Phong còn cảm giác, tên điên này hình như hiền hẳn ra.
- Hai tỷ muội ngươi tên gì?
- Ta ... nô tì tên ... Tiểu Mai, muội muội Tiểu Hiên. - Tỷ tỷ trả lời.
Giọng nói giống như nàng ta mới là chủ nhân. Ngoài ra, còn có chút sẳng giọng, khinh thường, chán ghét nữa.
Lăng Phong nhận ra thái độ nàng ta không tốt, chỉ nói bâng quơ :
- Ta không quan tâm trước kia xảy ra chuyện gì? Ngươi bây giờ là hạ nhân phủ của ta. Cố gắng làm lại từ đầu.
Đối với Lăng Phong, trước kia hai tỷ muội này có là gì đi nữa bây giờ số phận cũng đổi thay rồi. Chẳng qua Lăng Phong hiện đại tới, hắn sẽ không đối xử với hạ nhân như người cổ. Lăng Phong biết bây giờ vài câu nói chả thay đổi được gì, thời gian sẽ trả lời, coi như đánh cái chào hỏi là đủ.
Mặc lão bỗng nói.
- Công tử, có kẻ theo dõi.
- Ta biết, từ lúc rời chợ.
Về đến phủ, Lăng Phong giao A Hổ cho Mặc lão, hắn sẽ sắp xếp sau với tên này, sau đó dẫn hai tỷ muội Tiểu Mai Tiểu Hiên vào phòng Lâm thị.
Lăng Hiểu Đình đầy tò mò chạy ra, cô bé này hắn cũng ít gặp.
- Ý, hai đứa ăn mày.
- Trẻ con, đi vào. - Lăng Phong ra vẻ người lớn.
- Ta không phải trẻ con.
Lăng Hiểu Đình không vui, nhưng thái độ không phải trẻ con hờn dỗi, mà là nghiêm túc. Lăng Phong đang vội, không để ý tiểu tiết.
- Nương, con đã tìm được nha hoàn.
- Từ nay ngươi là nha hoàn của mẹ ta, còn muội muội ngươi, chốc nữa sẽ giao việc. Hiểu Đình, đi mời Tô cô nương ra đây.
- Không làm.
Lâm Nghi Anh đi ra cười nói :
- Hiểu Đình tiểu thư, giúp đại nương một chút.
Lăng Hiểu Đình không tình nguyện chạy đi.
"Chuyện này là sao?" Tiểu Mai bỗng thì thào. Trong mắt nàng một mảnh khó hiểu, giọng nói không hề cung kính.
Tô Đóa Nhi đi từ ngoài vào.
- Huynh gọi muội chuyện gì vậy?
Tô Đóa Nhi bây giờ đã biết thân phận kỳ quái của mình. Nàng đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Không thể phủ nhận, có những lúc nàng vẫn hy vọng vào tương lai sẽ đổi đời này nọ, còn trẻ, dù bị chuyện gì cũng không thể lúc nào cũng bi quan. Chỉ là mãi vẫn không thấy hoàng tử tới, Tô Đóa Nhi ngày nào cũng trong trạng thời thấp thỏm lo lắng.
Đối với Lăng Phong, Tô Đóa Nhi xưng thành huynh muội cho dễ gọi, vì nàng và hắn cũng thật không biết nên gọi thế nào. Gọi tiểu thư cũng không phải, phu nhân cũng không xong, lại khó giải thích với người ngoài, đành như huynh muội kết nghĩa đi. Lăng Phong tất nhiên đồng ý, hắn cầu còn không được. Nếu có thể bước lên cái cây quan hệ mập mờ này, giả như về sau Tô Đóa Nhi được sủng ái, hắn được lợi cũng không chừng. Nếu là không, vậy cũng không hại gì. Lăng Phong quá hiểu cái trò đổi đời rồi thì rũ bõ hết quan hệ cũ, vì thế hắn không thực sự đầu tư thân thiết gì với Tô Đóa Nhi.
- Biểu muội, ta hôm nay ra ngoài chọn ít hạ nhân, thấy nàng không có nha hoàn tùy thân, nên chọn lấy một cho nàng.
- Tiểu Hiên, từ nay vị cô nương này là chủ nhân của ngươi. - Lăng Phong quay sang nói với Tiểu Hiên.
- Ta ...
- Tiểu Hiên. - Tỷ tỷ Tiểu Mai nhắc nhở muội muội, hình như sợ muội muội lại nói ra gì đó không đúng.
- ... Nô ... tì ra mắt tiểu thư. - Tiểu Hiên vẻ mặt thì vẫn nhăn nhó khó chịu.
Tô Đóa Nhi cũng nhanh chóng làm quen :
- Tiểu muội, làm sao mặt mũi lấm lem thế này?
Tô Đóa Nhi thân phận không phải khuê các gì, nhưng lúc trước còn làm tài nữ thuyền hoa, cũng đều có nha hoàn riêng hầu hạ. Nay ở đây thân phận loạn xạ, không tiện mở miệng nói với Lăng Phong. Có điều, nhìn vị Tiểu Hiên muội muội này, không biết ai mới là người hầu hạ cho ai đây.
...
- Khương chưởng quỹ, buổi sáng tốt chứ?
- Mấy thứ tính toán này, có cần ta giúp một tay không, cái gì không nói, riêng tính toán ta rành nhất ...
- Khương cô nương, hình như sắc mặt không được như ý, tại hạ có bài thuốc này ...
- Hừ, các ngươi lo mà nhìn. Nếu ai cũng chăm chỉ như Khương chưởng quỹ đây, năng suất chắc chắn đại tăng nha.
"..."
Đám người làm trong tiệm chỉ khúc khích cười.
Ai cũng biết Lăng chưởng quầy gần đây tấn công tượng đài mỹ nữ của Phong Vân tơ lụa, Khương Vũ Y. Chỉ có điều không cách nào đả động dù chỉ một chút. Khương Vũ Y thái độ như ni cô, bài nào cũng không ăn, báo hại lão Lăng sầu tư khổ kiểm. Đời trước cứ tưởng đi xin việc khó nhất, hóa ra còn có cái khó gấp vạn lần, ngay cả hy vọng cũng không thấy. Tên Quyền bên cạnh được thể trêu chọc không thôi, mấy lần còn bảo Lăng Phong bỏ cuộc để lão Quyền thay thế, đảm bảo thành công.
Lăng Phong ra ngoài cửa ngồi, buôn bán không lo, võ công không lo, lo chuyện tán gái. A Quyền là kẻ đàm đạo, tiếc là không có trà không có rượu ở đây.
- Ta nói, Phong ca, loại nữ nhân này, đừng có chỉ nói, mà phải hành động?
- Hành động? Ý gì?
- Cứ tưởng Phong ca chỉ có võ công kém, hóa ra chuyện nữ nhân cũng tệ hại.
- Nói ít thôi. Ngươi thì hơn gì ta?
- Hêhê. Giả như quà tặng, phải có quà tặng nha.
- Được. Cái này nghe ngươi.
- Ngoài ra, phải có cả thuốc.
- Thuốc? Nàng ta đâu có bị bệnh.
- Ặc, Phong ca, là thứ thuốc kia.
- Thuốc kia? ... Ngươi, con m* nó xúi bậy.
- Ấy ấy, Phong ca à. Đàn bà thôi, xong một lần khắc có tình cảm, lúc đó dễ hơn nhiều.
- Nói nhảm. Ta đang tìm vợ, không phải giải khuây. Cút.
- Hôhô.
- Nói cho ngươi biết, lão Lăng ta, riêng lý thuyết tán gái nghiên cứu đã mấy chục năm, chỉ thiếu chút kinh nghiệm thôi.
- Quá khủng, từ khi sinh ra?
- Đùa, trước cả khi sinh ra đã có.
Vài tên hạ nhân tuy mắt khinh thường nhưng cũng ghé lại, nghe anh Phong đang ngồi nổ giải buồn.
- Tán gái quan trọng phải có phong cách. Phong cách là gì? A Quyền ngươi là phong cách vô lại, còn ngươi, phong cách tiểu nhân. Đại khái không đủ hiểu biết thì đừng có bày đặt đi thử cái gì tân phong cách, sĩ tử thiếu gia này nọ, làm không ổn thành trò cười mà thôi.
- Không biết Phong ca phong cách là gì?
- Ta? Đa phong cách.
- Haha ... - Một đám cười rộ lên.
- Thứ hai, phải có cử chỉ đẹp, nụ cười đẹp, lời nói điêu luyện, ... nói chung cái gì cũng phải đẹp. Ngươi xem, ta đầy đủ các yếu tố đó.
- Ngưu, rất ngưu. - Cả đám giơ ngón giữa.
- Thứ ba, mặt dày, túi tiền phải to. Có cái gì cũng phải to và dày. Cái này, ta tạm thời đáp ứng được.
"..."
Xung quanh, triệt để im lặng, vì Khương Vũ Y đã tiến tới sau lưng Lăng Phong từ lúc nào.