Mục lục
[Việt Nam] Mật Thám Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đang ngồi ở gian ngoài chờ Thành Bích là Thạch Hải Quân, Thừa Tuyên sứ Hà Bắc. Ông ta chỉ mặc thường phục, trung niên tuổi tầm trên 40, bụng hơi phệ ra.

Mỗi đạo ở Nam Tống có ba cơ quan quản lý, gọi "Tam Ty", gồm Thừa Tuyên Bố Chính sứ ty lo hành chính, Đề Hình Án Sát sứ ty lo thi hành luật và Đô Chỉ Huy sứ ty lo quân bị. Mỗi ty do một sứ đứng đầu.

Thừa Tuyên Bố Chính sứ, quan văn chính tam phẩm, ngang cả Thượng Thư một Bộ. Đem về hiện đại tương đương chức tỉnh trưởng, thậm chí lớn hơn, bởi một đạo của Nam Tống quy mô bằng hai ba tỉnh sau này.

Lúc bình thường, Thừa Tuyên sứ có quyền lực cao hơn một chút so với hai người Án Sát sứ và Đô Chỉ Huy sứ.

Không phải đạo nào cũng có Vương gia. Nhưng nếu có, Vương gia ít nhiều cũng gây trở ngại cho Thừa tuyên sứ. Dù hai bên "nước sông không phạm nước giếng", nhưng Vương gia là thể loại siêu cấp "con ông cháu cha", rất khó quản lý.

Tiếc là vị Thạch đại nhân này lại rơi ngay đất của Yên Vương. Yên Vương là kẻ làm việc lớn, hoạch định chuyện làm phản chắc chắn không phải ngày một ngày hai, kế hoạch có thể bí mật, nhưng quân lương vũ khí, thu hồi nhân sự, Thừa Tuyên sứ lẫn Đô Chỉ Huy sứ của Hà Bắc không thể nào không biết gì.

Thành ra, Thừa Tuyên sứ Hà Bắc như lão Thạch chẳng qua bù nhìn, chắc chắn đã bị Yên Vương mua từ lâu, chỉ lo ăn chơi bụng phệ.

Có điều, lão Thạch hình như ăn hơi nhiều, mắt kèm nhèm tay chân bốc loạn. Ngay cả "tình nhân ngầm" của Yên Vương cũng muốn "bốc".

Thành Bích phu nhân vừa bước ra ngoài vừa cười nói như hoa :

- Đại nhân, tiểu nữ có lễ.

- Thành Bích, ta và nàng còn cái gì đại nhân nữa. - Thạch Hải Quân hớn hở đứng lên, vuốt nhẹ đôi tay nàng ta, sợ rằng bên dưới đã dựng lên cả.

- Đại nhân thì lúc nào cũng là đại nhân thôi.

Thành Bích vẫn treo điệu cười chết người kia. Nàng ta vừa nói, tay ngọc nhanh nhẹn rút ra khỏi bàn tay của Thạch Hải Quân.

- Haha, cũng phải, ta trên người chỗ nào cũng "đại" cả. - Thạch Hải Quân râu dê vểnh lên.

Thành Bích cười cười, ngồi xuống nói :

- Không biết đại nhân tới có chuyện gì?

Thạch Hải Quân vẫn không rời mắt nổi, nói :

- Ta không phải tới thăm nàng sao.

- Đại nhân bận rộn mà vẫn để tâm. Tiểu nữ gần đây công vụ trong người, sức khỏe quả thật không tốt. - Thành Bích đáp.

Lăng Phong ở ngoài không khỏi bội phục. Cái câu kia nghe giọng điệu, vừa có trách móc, vừa giống đuổi khách, lại giống đang làm nũng, yêu mị tận xương, vô cùng khó đoán.

- Nàng là nữ nhân, cần gì đi lo công vụ nữa. Ta biết nàng mệt mỏi, đặc biệt đến thăm, còn mang theo thứ này, nàng xem đi.

Nói rồi Thạch Hải Quân đưa ra hộp gì đó, Lăng Phong nhìn không rõ.

Lão Thạch tay chân không yên, muốn sờ sờ chạm chạm, thiếu điều nhảy bổ vào ôm người đẹp.

Thành Bích thì uốn éo qua lại cười nói, nhìn như vô tình, lần nào cũng tránh được lão ta.

Lăng Phong quan sát càng khẳng định, nữ nhân này là dân chuyên nghiệp. Những chiêu thức này, dùng cho đám háo sắc, bách phát bách trúng, cứ giả vờ qua lại như thế, sợ là lão Thạch đã chịu hết nổi. Phong ca còn suýt hỏng nữa là lão kia. Cái lúc này, tinh trùng thượng não, bị hỏi gì đảm bảo đều phun ra hết.

- Nghe nói đại nhân vừa từ tiền phương về?

"Quả nhiên đến." Lăng Phong cũng chăm chú, rút cục cũng đến đoạn đáng nghe.

Thực ra, hắn hơi bất ngờ với câu này. Thành Bích là thủ lĩnh Nam phủ, cần gì phải hỏi tin tức chiến trường từ một kẻ bị giam lỏng như Thạch Hải Quân? Hay tin tức trong doanh trướng Yên Vương, nàng ta vẫn chưa cài được người vào? Cũng không đúng, nàng ta là tình nhân của Yên Vương, cần gì cài vào, hỏi thẳng là được?

Đúng lúc quan trọng, Lăng Phong bị người làm phiền.

Tên Bá buồn chán ra ngoài, thấy Lăng Phong nhìn chăm chăm vào một hướng, cũng ngồi bắt chuyện :

- Thập Nhất, làm gì đấy?

- Uống trà ăn bánh.

- Ta thấy ngươi hình như sức khỏe không tốt a, mồ hôi đổ ...

- Bá huynh, huynh khát thì uống một chén đi ha. Đa tạ.

- Để ta kể cho ngươi nghe, vừa rồi ta thấy Như Ý tiểu thư ... - Tên Bá bắt đầu nói loạn gì đó.

"Ôi, m*, thằng nhãi này, thích loli gì đó thì biến đi, làm phiền ông quá." Lăng Phong trong lòng chửi loạn lên, giả vờ lắng nghe, lại thi triển thần thức.

Có điều, hình như đã mất một nửa đoạn quan trọng.

Chỉ nghe Thành Bích hỏi :

- Là hắn?

- Chính hắn.

- Người này nghe nói không kém Dương lão là mấy. - Thành Bích suy tư gì đó.

"M*, "hắn" là thằng nào? Chả hiểu quái gì." Lăng Phong đến buồn bực, quay sang nhìn tên Bá.

"Thằng chết tiệt này, ra lúc nào không ra, làm hỏng đại sự. Ra sớm chút có phải tốt không? Cũng không đúng, ra sớm thì ông không xem phim được. Tốt nhất đừng ra."

Lăng Phong hỏi :

- Lão Bá, có con chưa?

- Ài, ngươi hỏi đúng nỗi buồn của ta. Cưới vợ mấy năm, không sinh nổi.

Lăng Phong ngoài mặt thông cảm, bên trong nghĩ thầm, "Lão huynh "ra" không đúng lúc như thế, có con thế quái nào được."

Trong phòng, Thạch Hải Quân đã chuyển qua đoạn tán gái, đoạn tin tức quan trọng đã xong. Lăng Phong công cốc.

- Mấy chuyện kia nàng nghĩ làm gì? Nghĩ chuyện của chúng ta vẫn hơn. - Thạch Hải Quân cười dâm dật.

- Chuyện gì ... của chúng ta?

Thành Bích ra vẻ yểu điệu ngập ngừng, còn cúi đầu e lệ, khiến Thạch Hải Quân thú huyết sôi trào, tay chân đảo loạn.

"M*, diễn viên hạng A, chắc chắn từng học qua lớp diễn xuất." Lăng Phong nhận xét.

Thành Bích cố gắng đẩy khuôn mặt đã phì phò của Thạch Hải Quân ra :

- Đại nhân, hôm nay ... không tiện?

- Cái gì không tiện? - Thạch Hải Quân nóng ruột.

- Thân thể ... không tiện. - Thành Bích ra vẻ khó chịu đáp.

- Thân thể? ... Ài, thật mất hứng. Lần nào cũng vậy, không chuyện này cũng chuyện khác. - Thạch Hải Quân mặt nhăn nhó nói ra.

Xem ra chốc nữa lão Thạch lại phải tìm chỗ nào giải quyết rồi, để thế này tổn thọ chứ chả chơi được.

- Nhưng ... làm nóng một chút có sao đâu? - Lão Thạch vẫn không chịu từ bỏ.

- Đại nhân, thời gian còn dài mà, đại nhân cần gì phải vội.

- Thôi được rồi. Ta cũng vì nhớ nàng mà bỏ việc chạy về a, tối nay lại phải đi. - Thạch Hải Quân "khổ sở" trình bày.

- Đại nhân khổ cực rồi. Còn chuyện sắp xếp thủ hạ kia ...?

- Rồi rồi, sẽ sắp xếp.

Lăng Phong nghe vẫn chả hiểu gì, chỉ đoán Thành Bích dùng "mỹ nhân kế" gì đó với lão này.

Thạch Hải Quân buồn bực ra về. Thành Bích quay lại phòng khách ngồi xuống uống trà tiếp, cũng không có ý định vào phòng ngủ.

Thành Bích lại nói vào trống không :

- Nghe đủ rồi chứ? Có muốn vào đây với ta không?

Lăng Phong biết nàng ta đang nói mình. Hắn đoán nàng ta cũng có khả năng như mình, nhưng hắn tiếp tục trêu ngươi không nói gì. Vả lại, nàng ta trong phòng, hắn ở ngoài với tên Bá, hắn không thể nói vào không trung như người điên được.

Thành Bích bắt chéo chân bày tư thế, khinh thường nói :

- Có gan nhìn không có gan sờ. Nam nhân kém cỏi.

"Gì? Dám chửi ông không có gan sờ?" Lăng Phong bực dọc, cái gì cũng được, để đàn bà khinh thường nam tính là không được.

Lăng Phong đứng lên đi thẳng về chính viện, tên Bá mồm há hốc chả hiểu gì gọi với theo.

- Thập Nhất, làm gì đó?

Cùng lúc, gã mặt sẹo mang đao từ đâu hiện ra chặn Lăng Phong lại :

- Ngươi, làm gì?

Lăng Phong chột dạ, tên này xuất hiện hắn không hề cảm nhận được gì, nếu đối phương kèm theo một đao chém xuống, Lăng Phong chết không kịp ngáp. Kẻ trước mắt Lăng Phong có cảm giác giống Tần Quyền, không nhìn thấu.

Xem ra chuyến này khinh thường đối thủ hơi nhiều, bị bề ngoài lả lơi của Thành Bích đánh lừa.

Từ trong phòng có tiếng của Thành Bích :

- Đại Đao, cho hắn vào đi.

Lăng Phong chậm rãi đi vào, cười nói :

- Phu nhân quả thật thần thông a.

Thành Bích nhìn thấy Lăng Phong, nói một câu :

- Hóa ra là ngươi?

"Gì? M* bị nàng ta lừa?" Lăng Phong lại giật mình. Hắn còn tưởng người ta cũng có thể "nhìn lén" như mình, hóa ra nàng ta biết có người nhìn, chứ không hề biết là ai.

Lăng Phong gượng gạo, lấy bình tĩnh :

- Thế nào, ta vào đây rồi, muốn sờ ở đâu cũng được đúng không?

- Ta đẹp không?

Thành Bích phu nhân hỏi ngược lại, còn đổi chéo chân. Nàng ta đang mặc váy lụa dài, nếu váy ngắn công sở, tám phần có thể xem nội khố màu gì.

- Đẹp ... nhưng không phải thứ nhất.

- Vậy thứ mấy? - Thành Bích tò mò.

Lăng Phong ra vẻ tính toán, làm như đang sắp xếp xem Thành Bích thứ bao nhiêu, Thành Bích mặt mày khó chịu hẳn.

"Dám ra vẻ thế trên với ông? Đẹp có thể quyến rũ ta, nhưng cũng bị cái đẹp làm khó thôi." Lăng Phong cười thầm.

Thành Bích cũng luyện thần pháp. Nếu tầng hai của Lăng Phong là gây choáng, thì tầng hai của Thành Bích có tên Khai Thần Thuật. Thứ này sát thương tuy thấp, nhưng lại tính toán được tu vi thần lực của đối phương, kể cả đối phương đạt đến tầng ba "thu liễm". Nói đơn giản, kể cả siêu cao thủ bật "tàng hình" cũng bị Thành Bích soi ra được. Chẳng qua Thành Bích không dư thừa thần thức đi "đốt loạn" như Lăng Phong.

Lăng Hổ hình như cũng có một thứ tương tự, nhưng dùng để phân tích tu vi của "khí".

Có điều, luyện Khai Thần Thuật cũng khá phiền. Thà rằng không biết gì cả như người thường, còn hơn biết có kẻ soi xuyên tường ở gần cạnh, lúc nào cũng lo sợ bị hắn nhìn hết cả vào.

Vừa rồi Thành Bích nhìn ra, tu vi thần lực của Lăng Phong rất nhiều, khiến nàng vừa tức vừa sợ. Nàng cũng thông minh, chỉ dùng vài chiêu đã lôi được Lăng Phong ra.

Phong ca, đầu óc bình thường cũng tàm tạm, chỉ mỗi tội máu gái.

Thành Bích tay xoay tách trà, ra vẻ bất mãn :

- Nếu ngươi muốn, vậy cứ thế này mà ngắm, cần gì phải lén lút.

- Ta không lén lút, chẳng qua không tiện.

- Bây giờ trở đi là tiện rồi đấy.

- Haha.

"M*, thật mệt mà." Lăng Phong cố cười, nhưng trong lòng rất nản, chơi bài "bóng gió" với nữ nhân khó nắm bắt như Thành Bích, rất đau đầu. Nói một hồi chả có trọng tâm câu chuyện gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK