Dương Thanh Phong trực tiếp nhận nhóm Tiểu Uyển làm nội tu đệ tử, khiến đám đệ tử Toàn Chân giáo chả hiểu ra sao.
Toàn Chân giáo rất lớn, con đường làm đệ tử bởi vậy cũng rất "mệt mỏi", nó cũng không kém hậu cung quan trường mấy. Nếu trong hậu cung đấu đá dùng mưu mô lời nói gài bẫy đối phương, thì trong môn phái giang hồ, lúc quyết liệt đem nhau trực tiếp chém chết.
Vào bang phái giang hồ, cũng không chỉ cứ luyện võ giỏi là được. Bất kỳ một cái tổ chức nào trong xã hội đều có lắm chuyện đằng sau, nếu không đã không có chuyện đệ tử phản bội, tranh giành này nọ.
Đệ tử sau khi nhập môn, sẽ được chia rất nhiều việc lặt vặt. Có đệ tử làm tạp dịch, nấu ăn, chế thuốc, tuần tra, thủ vệ, đưa tin đủ các thể loại, thời gian luyện tập không bao nhiêu. Giống như nhân viên ngày đầu vào cơ quan bị bắt đi hủy tài liệu rót trà. Đệ tử làm tốt những công đoạn này, tự mình cố gắng thành quản kho, quản thư cũng có thể. Nếu gặp cơ may sư thúc sư bá để ý, hoặc đại hội sư môn thể hiện bản lĩnh, mới có thể nhập bối, nhập điện. Thế nhưng, kể cả thành đệ tử bối chữ gì đó, đệ tử điện nào đó, cũng vẫn còn là đệ tử ngoại tu.
Ngoại tu, võ công được học bị hạn chế. Những tuyệt kỹ thực sự của Toàn Chân, chỉ có thể truyền cho nội tu. Trở thành nội tu tám phần do trưởng lão quyết định. Một khi đã vượt qua kiểm tra thành đệ tử nội tu, gần như chắc chắn tương lai trụ cột của giáo, võ công hơn hẳn người khác.
Dương Thanh Phong không dưng đem một nhóm nam nữ đệ tử thăng thẳng từ tân nhập thành nội tu, bàn tán xôn xao không ít, nhưng hắn cũng chả quan tâm, xem chừng đã có kế hoạch gì đó.
Đỗ Thanh Xương vẫn đang dưỡng thương. Dương Thanh Phong đã gửi tin cho chưởng giáo Vương chân nhân, cũng không biết lúc nào lão sư phụ mới về. Vương Viễn Tri "đắc đạo" xong vân du khắp nơi, hầu như một năm về giáo chỉ vài lần, lần nào cũng để tiếp chuyện đương kim hoàng đế là hết, sự vụ trong giáo từ mấy năm trước đều giao cả cho Thất tử và các trưởng lão.
Lần này Dương Thanh Phong quyết định đem đám đệ tử ruột tới địa điểm giao chiến lần nọ, xem xem có gì hay ho sót lại không.
Cung chủ Thần Cung và Ma Môn giao chiến, đây đều là đỉnh cấp cao thủ toàn thiên hạ. Vị cung chủ kia tuổi tác nghe nói kém Dương Thanh Phong, nhưng chỉ e mạnh hơn hắn, bởi hắn từng nghe sư phụ nhắc tới nàng ta, còn tỏ vẻ e ngại.
- Các ngươi tỏa ra, từng ngọn cỏ cũng quan sát. Chỗ này cao thủ từng quyết chiến, học được cái gì thì học.
- Dạ, sư phụ.
Tiểu Uyển khá chăm chú đi lại, chỗ này cây cỏ đều nát bươm, có bãi thậm chí bị cắt bằng.
Tiểu Bích chu miệng :
- Uyển sư tỷ, đánh cũng đánh xong rồi, có cái gì đáng học chứ?
- Đừng nói bậy, cứ xem đi.
Trương Quân Bảo ở cạnh nói :
- Sư phụ muốn chúng ta xem sức mạnh của kiếm khí.
- Kiếm khí? - Một đám khác nghe vậy châu lại.
Tôn Tuyết Kha cũng có trong đó nói :
- Nhìn chỗ cỏ này, bị cắt ngang rất đều, chục trượng mới yếu dần, thật kinh khủng.
- Muội nghe nói, Đại sư huynh Vân Sơn cũng chỉ có thể xuất kiếm khí bay chưa đến một xích. - Nữ đệ tử Ngô Bích Quyết chen nói.
Đại đệ tử Quan Vân Sơn, lần trước là người dẫn ký danh đệ tử lên Chung Nam. Hắn là đệ tử ruột của Dương Thanh Phong. Thực ra trong chữ "Vân", trên hắn còn một đệ tử nữa, chính Doãn Vân Phương giao tranh cùng Đỗ Thanh Xương, ở chính bãi cỏ này. Trong Toàn Chân kẻ này là phản đồ cần thanh trừng. Xem chừng quyết định phản của gã không sai, bây giờ trình độ thậm chí ngang ngửa sư thúc của gã, trong khi Quan Vân Sơn ngay sau hắn vẫn đang bò chậm chạp.
Trương Sư Chính khoanh tay đứng phía sau, tỏ vẻ không phục :
- Vân Sơn sư huynh làm sao so với cao thủ hàng đầu võ lâm được chứ? Huynh ấy chẳng qua vào giáo hơn chúng ta vài năm.
- Chúng ta giờ là nội tu, vài năm nữa cũng có thể xuất kiếm khí vài trượng thôi, có gì đâu. - Dương Sư Phong a dua theo.
Trước kia Trương Sư Chính còn chạy theo Quan Vân Sơn vâng dạ. Đùng một cái Trương Sư Chính được vào nội tu, trong khi tên Vân Sơn kia vẫn ở ngòai. Mặc dù bối thua, nhưng hiện tại Trương Sư Chính là đại sư huynh bối chữ "Sư", lại thành nội tu đệ tử, tương lai sáng lạng, không còn phục Quan Vân Sơn như trước.
Chỉ chưa đến 20 người đã chia thành vài nhóm. Nhóm đại sư tỷ Tôn Tuyết Kha, đại sư huynh Trương Sư Chính, "tiểu nha đầu" Sở Linh, "tiểu đẹp trai" Trương Quân Bảo. Tiểu Uyển không theo ai, tạm xếp vào nhóm Tôn Tuyết Kha.
Dù sao tất cả đều còn trẻ, thích tranh chấp thể hiện lặt vặt.
...
Cách đó vài dặm. Những kẻ trưởng thành hơn cũng đang tranh chấp.
Nghỉ giải lao được một lúc, Lăng Phong hít một hơi rồi quay vào lều chính.
Vừa vào đã nghe Phương Hùng nói :
- Tứ đệ, mấy huynh đệ vừa thảo luận sơ qua, Phong Vân chúng ta kết thông gia với Công Tôn gia, biện pháp này lưỡng toàn kỳ mỹ.
"Thông gia?" Lăng Phong nhìn Công Tôn Dao, thấy tiểu mỹ nữ đang cúi gằm mặt, hai tai đỏ bừng, xem chừng đang xấu hổ.
Hắn trong lòng cười khổ, đến lúc này dù không muốn hắn cũng xác định, Phương Hùng đang tỏ thế đại ca mười phần, không để hai chữ "thủ lĩnh" vào đâu. Cái này rõ ràng nói, Lăng Phong hắn quyết hay không cũng vậy, huynh đệ đều thảo luận xong rồi.
Gia Cát Vinh có vẻ không thích biện pháp này, nói :
- Kể cả làm thông gia, cũng phải phân rõ từ bây giờ đi.
- Phu thê với nhau, chia đôi là được rồi. - Phương Hùng vẫn nhìn thẳng nói.
Xem ra, Phương Hùng và Gia Cát Vinh, cũng không hợp nhau cho lắm.
Lăng Phong trái lại vẫn chưa nói được câu nào. Hắn không biết mở miệng thế nào, cái này ảnh hưởng đến hòa khí, huynh đệ đáng ra càng phải khách khí, có những thứ phải ngầm hiểu không nói ra, đỡ dồn nhau vào thế khó.
"Chia đôi? Làm sao nói dễ như vậy." Lăng Phong nghĩ thầm muốn cười.
Tiền ban đầu xây dựng đoàn, mấy chục vạn bạc đều do hắn bỏ ra, người do hắn kiếm về. Bấy lâu, lợi nhuận tiêu cục kiếm được bao nhiêu gần như chỉ lo mỗi tiêu cục. Mỏ đá đào được bao nhiêu lại dùng mở rộng mỏ đá. Nhìn lại, ba kỳ đội như kiểu tách riêng nhau. Bởi lúc này mới thành lập, Lăng Phong cũng không để tâm. Nhưng hóa ra đây là một cái lỗ hổng vô cùng lớn. Lăng Phong hắn để cả hai cái cần câu tiền ở ngoài tầm với, đến lúc này hắn mới nhận ra mình không có gì.
Hai chữ "thủ lĩnh" thực chất không có ý nghĩa, ai cầm tiền người đó mới làm vua.
Đạo lý đơn giản, nhưng có dính vào mới biết.
Tần Quyền thấy không khí chùng xuống, trái lại nói một câu trọng yếu không kém :
- Công Tôn muội muội quốc sắc thiên hương, có điều bảy huynh đệ chúng ta đều xuất sắc cả nha.
Ánh mắt tất cả đều thay đổi. Công Tôn Dao nghe đến câu này cũng run lên.
Lăng Phong từ đầu cũng quên mất tiêu vấn đề này, hắn bị chuyện huynh đệ khiến cho đầu óc hỗn tạp.
Phương Hùng đột nhiên đứng lên, chắp tay nói với Công Tôn Tán :
- Tán thúc. Hôm nay Kỳ bá không có ở đây, thúc cũng bậc cha chú. Phương Hùng ta ăn thô nói ngay, ta yêu thích Công Tôn muội muội, muốn lấy muội ấy làm vợ, cầu Tán thúc đồng ý.
Không khí cứng hẳn lại.
Tần Quyền như đã đoán trước điều này, liếc nhìn Lăng Phong.
Công Tôn Dao không dám tin ngẩng đầu nhìn Phương Hùng, sau đó cũng quay qua nhìn Lăng Phong. Nàng từ đầu cứ nghĩ hôn ước sẽ với Lăng Phong.
Công Tôn Tán không đáp, cũng nhìn Lăng Phong.
Câu chuyện tưởng chừng không liên quan, hóa ra phải do Lăng Phong gỡ. Có vẻ mọi người đều nhận ra hảo cảm Công Tôn Dao dành cho Lăng Phong, đều chờ câu nói của hắn.
Lăng Phong biết nói gì?
Nói cho cùng, hắn có chút yêu thích Công Tôn Dao, nhưng vẫn chưa đến mức xé da mặt giành hôn ước.
Lăng Phong đầu óc rối mù, vẫn lẩn quẩn chuyện phân chia, quên mất tình cảm của thiếu nữ, nói một câu ngay sau đó hối hận :
- Đại ca tâm ý như vậy, tiểu đệ xin chúc mừng. Còn chuyện ...
Công Tôn Dao nghe vậy như sét đánh, tim nhói lại, nước mắt chảy ra, nói :
- Ta gả cho ai, không đến lượt các ngươi nhường nhau. - Nói rồi bụm miệng khóc chạy ra ngoài.
- Dao Dao, từ từ đã. - Công Tôn Tán vội vã đuổi theo.
Mặc lão lúc này mới lên tiếng :
- Chuyện này khá trọng đại. Vậy đi, báo tin cho Long phó lĩnh trở về, chúng ta lại bàn bạc tiếp.
Mọi người thở ra, tạm thời cũng chỉ có thể trì hoãn thêm.
Phương Hùng không nói, cùng vài người ra khỏi lều.
Lăng Phong ngồi xuống ghế, lòng nặng trĩu. Tần Quyền bước tới vỗ vai rồi đi ra. Cũng không rõ thằng này vỗ vai có ý gì.
Mặc lão bên cạnh nói :
- Công tử, có chuyện này lão phải nhắc. Long Bác Khôn cũng có thể đã biết chuyện này.
Lăng Phong giật mình, không loại trừ khả năng này. Thái độ Phương Hùng khá quyết liệt, giống như nắm tất cả trong tay, kể cả Long Bác Khôn. Nếu Long Bác Khôn đã biết, vờ vắng mặt hôm nay chẳng qua để tránh mặt Lăng Phong, sau lưng đã ngầm liên hệ với Phương Hùng. Lăng Phong sẽ hoàn toàn trắng tay, làm lại từ đầu.
"M*, làm lại thì làm lại." Hắn nghĩ thầm.
Lăng Phong nhắm mắt. Hắn đang tự hỏi, từ đâu xảy ra thế cục này.
"Tại sao Công Tôn gia phải gia nhập vào. Tại sao Công Tôn Dao phải kết hôn. Nếu như tất cả đều không xảy ra, huynh đệ vẫn như cũ có phải tốt hơn không? Hoặc giả, cùng lắm như ý tưởng ban đầu, liên minh gì đó, Phong Vân giúp Công Tôn gia, chia vài phần lợi nhuận là hết chuyện, vậy không hơn sao? Ai chèo chống câu chuyện thành như bây giờ? Ông trời? Phương Hùng? Hay chính bản thân mình? Ai là kẻ xấu? Ai là người tốt?"
Thực ra xấu tốt không quan trọng nữa.
Mặc lão như đoán được suy nghĩ của Lăng Phong, nói :
- Công tử, có những chuyện, đến sớm vẫn hơn đến muộn. - Nói rồi lão đi ra.
Có những vết nhọt, tránh mãi cũng vô ích, không sớm thì muộn cũng bị bung ra.
Lăng Phong trở về phòng riêng, ánh mắt u oán của Công Tôn Dao, thái độ của Phương Hùng, khiến đầu óc Lăng Phong ngổn ngang.
Bỗng hắn ngửi được một hương thơm thoang thoảng, giật mình ngước lên nhìn.
Một ánh kiếm chói sáng vụt qua, Lăng Phong chỉ thấy mát lạnh ở cổ.
"Ài, lại rắc rối."