Kinh thành, một góc khác.
Phòng này khá tối, nhìn qua còn tưởng đám nào đang đổ cược trái phép.
- Điện hạ, thực sự để như vậy?
- Lão già kia nhúng tay vào, như vậy không cần thiết phải đi che dấu nữa.
- Vậy còn người của phủ Hưng Nhân vương?
- Để một thời gian lắng xuống ta sẽ tìm cách đưa nàng ta đi. Nàng ta không muốn đi thì .. Hừ. Đồ của ta, đã không dùng cũng không ai có thể đụng vào.
Người kia là Triệu Hanh. Bên cạnh có vài thủ hạ đứng, trong đó có mặt nạ bạc, tên đầu lĩnh lần trước không thấy. Xem ra hỏng việc bị phạt đi đâu đó cũng nên.
Yên Vương thực sự chuẩn bị tạo phản, làm vương gia mãi chán quá, nên âm thầm làm một cú thật to cho đỡ chán. Vương gia chơi phải chơi lớn, giành là giành cả thiên hạ, không như mấy tên khác phá phách ba vụ cỏn con đã tưởng mình anh hùng.
Triệu Hanh là tiểu vương gia, con thứ hai của Yên Vương, cha hắn xưng điện hạ còn được, hắn chỉ có thể xưng công tử. Nhưng hai cha con sắp làm phản, cha làm hoàng đế, con thành hoàng tử sắp tới rồi, ngay cả đồ đạc cũng chuẩn bị sẵn cả. Đám thủ hạ cũng biết ý lâu nay đều dùng điện hạ xưng hô.
Người ở đây đều đứng im nghe chuyện, chỉ riêng một người nói chuyện với Triệu Hanh. Kẻ này mang áo bào màu xám rộng thùng thình, áo liền mũ trùm đầu, mặt không lộ rõ, chỉ thấy bộ râu điểm bạc, tuổi xem ra đã lớn. Phong cách rất giống các vị pháp sư bá đạo trong truyền thuyết.
- Lần tới không làm trong tối thì làm ngoài sáng. Chẳng qua một đám dân tầm thường giữ cổng thôi.
Nói rồi Triệu Hanh liếc qua chỗ mặt nạ bạc, ánh mắt chưa hết tức giận. Nuôi một đám sát thủ, xử lý chuyện nhỏ nhặt cũng không xong. Đã vậy còn kéo theo lão già kia vào, chưa kể để Kim Ngô vệ cũng đánh hơi thấy. Kinh thành có hoàng đế, mấy chuyện ám sát ban đêm rất nhạy cảm.
Lão già che mặt không nói thêm, nhưng lão khá thất vọng với tiểu chủ nhân này. Lão ta được Yên Vương cử tới đây làm trợ tá cho Triệu Hanh, phụ giúp sắp xếp quan hệ ở kinh thành, chờ ngày làm việc lớn. Rút cục tiểu vương gia lại dành đầu óc đi lo chuyện nữ nhân. Mấy lần nói bóng gió nhưng Triệu Hanh đều phớt lờ, lão đành bỏ qua, cố gắng bọc hậu giúp hắn, đỡ phát sinh chuyện gì Yên Vương trách tội.
Yên Vương đại sự, quân sư quốc sư chắc chắn không thiếu người tranh giành. Vị trí này vô cùng béo bở, lão ta lại thất bại vào tay kẻ khác, kẻ kia bây giờ đang bên cạnh Yên Vương bày mưu lớn, lão ta lại bị đẩy vào kinh thành với Triệu Hanh. Tuy vậy, Yên Vương năm nay đã ngũ tuần, xem ra cũng không còn lâu. Yên Vương đánh xuống sự nghiệp, nói không chừng khi mọi sự an ổn, Triệu Hanh mới là kẻ đăng cơ hưởng hết. Những kẻ làm quân sư như lão, thông minh hơn nhau bao nhiêu chưa biết, nhưng thờ đúng chủ mới quan trọng. Giúp sai người, có bản lĩnh thông thiên cũng kết cục thảm.
Có điều, một thời gian ở đây, lão nghĩ mình chọn sai người.
...
Lăng Phong thấy lão nhân cứ nhìn mình cười tủm tỉm, không khỏi nổi da gà. Hắn rót chén trà đưa qua.
Từ đầu Lăng Phong đã thấy có gì không đúng ở Kha lão, lúc này tới gần mới nhận ra.
Người này ngồi ở đây mà như không hề có ở đây. Hơi thở không nghe thấy, thân nhiệt không tỏa ra. Vô cùng quỷ dị.
Kha lão ánh mắt thú vị nhìn Lăng Phong :
- Ngươi thực sự không có võ công phòng thân nào?
- Không hề có. Vãn bối là thương nhân.
- Haha, thương nhân. - Kha lão cười lớn.
Làm buôn bán mà thần thức cỡ như Lăng Phong, võ lâm sắp loạn đến nơi.
Thực ra Mặc lão từng đưa cho hắn một quyển thương pháp cũ kỹ không tên, nhưng Lăng Phong mãi vẫn chưa luyện. Hắn không thích thương là một, thời gian không có là hai. Ngoài ra, Lăng Phong có hiểu biết từ kiếp trước về võ hỗn hợp MMA, hắn thu nạp thiếu niên, đem về Lăng Hổ dự định bắt đầu luyện tập nghiêm túc thì đám kia đã tới rồi.
- Vậy đi, vào tổ chức cũng nên biết một chút cơ bản. Ở đây ta có một phần ám khí bí kíp, coi như đầu tư cho thủ hạ. Ta nghĩ ngươi thích hợp tu luyện. Thời gian sau gặp lại ta sẽ chỉ điểm thêm.
- Đa tạ tiền bối. - Lăng Phong vội vàng tiếp nhận.
Hắn quá vui mừng, gì chứ được tặng bí kíp không nên khách sáo. Lăng Phong là loại nhà nghèo không tiền không thầy. Mấy cái kỹ năng bí kíp gì này, trong phim toàn phải rớt xuống vực mới lượm được.
Nhìn Lăng Phong chăm chú, Kha lão dặn dò qua loa rồi rời đi.
Lăng Phong bắt đầu nhìn vào bìa quyển trục, nhìn thấy năm chữ "Thiên Ma Truy Hồn Đao", tim cũng nhảy lên. Đây là lần đầu hắn cầm trong tay một quyển trục đúng nghĩa, không giống quyển thương pháp chép tay của Mặc lão, thứ kia giống như bản ghi chép trộm của lão vậy, khá hỗn loạn.
"Hêhê, tên khủng đấy. Ta thích." Lăng Phong không kìm được mở ra xem bên trong.
"Ám khí, nói cho cùng, chỉ có hai trọng điểm, bất tri bất giác, khéo léo khôn cùng ..."
"Có người nói năm tầng Thiên Ma không bằng bảy tầng Mê Hồn. Đều là lời nhảm nhí. Đó là vì thiên hạ luyện thành năm tầng Thiên Ma có mấy người đây? Chỉ cần thành ba tầng đã có thể tung hoành ngang dọc không cố kỵ ..."
"Thiên Ma Truy Hồn, ở đâu còn hồn, ở đó còn truy, thiên lý không dừng ..."
Lăng Phong đọc đoạn này hơi cười, chém gió hơi quá rồi. Một lý khoảng 500m, thiên lý là ngàn dặm tức 500km, ám khí nào bay cho nổi, trừ khi tên lửa thời của hắn. Còn Mê Hồn bảy tầng gì kia, xem ra là một loại ám khí khác trong võ lâm.
Bộ Thiên Ma Truy Hồn này thuộc về ngoại công, có tất cả sáu chiêu chính. Trong đó ba thực chiêu, một giá chiêu, một hư chiêu, một nộ chiêu. Quyển bí kíp này chỉ là quyển thượng, ghi hết ba chiêu đầu thì dừng, đều là thực chiêu.
Đọc đến đây Lăng Phong mới biết thêm vài thứ.
Chiêu, về cơ bản chia làm bốn loại : thực - hư - giá - nộ.
Thực chiêu để tấn công, giá chiêu để phòng thủ, hư chiêu giả vờ tấn công để phá phòng thủ đối phương, nộ chiêu dùng lúc dứt điểm. Trong bốn loại chiêu này, ngoài nộ chiêu, ba thứ kia khắc chế lẫn nhau theo vòng, thực khắc hư, hư khắc giá, giá khắc thực. Một số võ công chuyên về tấn công thậm chí không cần dùng giá chiêu, thực chiêu hư chiêu cùng lúc đánh đối phương bất kể, trái lại cũng có những bộ chỉ chuyên về thủ và phá.
Thức là bao hàm của nhiều chiêu. Kẻ học võ từ đầu sư phụ đều chỉ chiêu theo thứ tự, ngày này qua ngày nọ luyện tới luyện lui. Nhưng lúc ra trận dùng thế nào? Đó là thức.
Bình thường trong một thức sẽ có một chiêu trọng tâm, còn lại đều là phụ chiêu. Nếu thức đó lấy hư chiêu làm chính để phá phòng thủ, vậy các chiêu khác thậm chí có thực chiêu đều uy lực giảm sút. Thức bởi vậy không cố định, một cao thủ luyện đến nhuần nhuyễn đều có thể tùy hoàn cảnh mà phối hợp chiêu theo ý mình sinh ra thức khác nhau. Bởi vậy đừng nghĩ rằng nếu hai người cùng biết một bộ bí kíp thì giao chiến bất phân thắng bại gì đó. Hoàn toàn ngược lại, nếu hai kẻ cùng biết chiêu như nhau, rất dễ vì luyện tập lâu ngày sinh ra tự kỷ ám thị, cứ nghĩ đối phương ra thức như mình mà dẫn đến sai lầm. Bởi vậy đôi khi ra trận tính toán quá nhiều cũng không tốt, cứ cắm đầu đánh lại thắng.
Võ hỗn hợp hiện đại vì sao đánh đồng chiêu và thức? Lý do võ học về sau chú trọng thực dụng, bỏ hết phụ chiêu, bởi vậy gần như phân chia chiêu thức không quan trọng nữa. Có thể nói một kiểu biến thể của võ công chuyên về tấn công phát triển mà thành.
Chiêu thức khắc chế đòi hỏi người xuất chiêu phải có khả năng tính toán chuẩn xác. "Biết địch biết ta", nhìn ra địch dùng cái gì để khắc chế lại, như vậy sẽ tốn ít nhất mà đạt hiệu quả cao nhất. Học thuộc đánh bừa không đúng lúc chỉ tổ tổn hại mình. Cao thủ ngang cơ giao đấu hơn nhau cũng ở chỗ này, nhiều khi không hẳn cứ võ công cao là thắng. Giao chiến nhiều cũng sẽ sinh kinh nghiệm, gặp non tơ có thể đoán ra tiếp theo đối phương sẽ thủ hay công. Đối với người theo ám khí, điều này vô cùng quan trọng.
Ám khí hơn thua ở chỗ bất ngờ, chiêu đầu tiên quan trọng nhất, nếu để địch đón đoán thì đã mất đi nửa phần thắng. Bởi vậy xác định đối phương ra sao để xuất chiêu chế ngự rất quan trọng, tâm lý thuật của Kha lão cũng là một thứ cần học.
Thứ hai, khéo léo âm thầm, Kha lão vừa rồi tồn tại như không tồn tại, nếu xuất hiện cạnh ai đó ra tay, rõ ràng có thể chết cũng không biết vì sao. Ngoài ra, giác quan phải linh mẫn, để phản xạ kịp thời. Chung quy thân pháp phải đỉnh cao.
Thứ ba, Lăng Phong thấy ngay khi đọc chiêu đầu tiên, đã nhắc đến một thứ hắn vẫn khinh thường.
Khí.
Lần trước Lăng Phong từng nghĩ không cần luyện khí, hắn cho rằng võ công đi theo con đường thực dụng hiện đại mới là chuẩn, tinh hoa nhân loại ngàn năm đúc rút ra còn gì?
Hắn không giải thích được khí là cái quái gì? Khí có hay không?
Lăng Phong dĩ nhiên xem phim nhiều, nội công nghe qua, nhưng đều không tin. Hắn đã từng xem mấy vị tự xưng cao thủ khí công gì đó múa may loạn bị dân UFC đấm cho hộc máu, đâm ra mất tin tưởng trầm trọng. Còn mấy trò da cứng thịt chắc, Lăng Phong quy về luyện tập lâu ngày mà thành thôi. Hắn cho rằng cái đám luyện khí gì kia chẳng qua bốc phét ra vẻ cao thâm, phim ảnh làm màu nói quá, thực chất đều chút tiểu xảo.
Nhưng nay xem lại, hình như không thể cố chấp mãi, có lẽ thời đại khác nhau, hắn chưa biết hàng thật giá thật. Lần trước lão đùi gà di chuyển vèo vèo trước mắt, đã khiến Lăng Phong tỉnh ra nhiều.
Lăng Phong thở ra, xem ra chỉ một cái bí kíp ném phi đao lại kéo theo cả đống thứ khác cần luyện trước, chưa kể khả năng hắn có đủ không? Lăng Phong tự tin thông minh đệ nhất thiên hạ, hiện tại được đến đâu hay đến đó đã. Con đường thành cao thủ là vô cùng khó khăn, nhiều thứ chi phối. Cái kiểu giấc mơ một đêm đọc bí kíp thành cao thủ, e rằng chỉ có trong truyền thuyết.
"Được rồi, chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán, bắt đầu. Còn khí gì đó, từ từ đã."