- Chắn chắn có đường hầm hay cửa xoay gì đó thôi.
Với tư cách là người hiện đại, Phong ca luôn lấy khoa học làm chuẩn mực, bởi vậy hắn tuyệt đối không tin có ma quỷ hay pháp thuật gì trong màn "hô biến" vừa rồi.
Đám người A Tam cũng gật gù đồng ý, tỏa ra khắp phòng kiểm tra từng ngõ ngách một.
Lăng Phong có cách riêng, hắn dùng thần thức muốn soi xuyên tường. Nhớ khi xưa Phong ca từng ngồi tận ngoài sân, đường đường chính chính phóng "thiên nhãn" vào tận khuê phòng mỹ nữ xem 18+, xài thần lực không thèm đếm. Loại chuyện dò mật thất này đối với Phong ca chỉ là muỗi.
Chỉ là, mãi một lúc, khi hai thái dương thậm chí nổi gân xanh, Lăng Phong vẫn không thấy gì hay ho, thầm nghĩ mà kỳ quái. Gian phòng này, trái phải trên dưới đều là đất đá, tên họ Bạch kia đã chui đi đâu?
Cố lão dường như đoán ra ý đồ của hắn, dùng Truyền Âm Nhập Mật cười nói :
"Vô ích, ta đã thử qua. Tên nam nữ kia kỳ thực thần pháp không tệ đâu, hắn tám phần đã làm gì đó đề phòng người như chúng ta. Vả lại, nếu ta đoán không sai, hắn ta cũng dùng thần pháp thôi miên ép kẻ khác phục vụ mình."
"Thần pháp cũng có khả năng này?"
Cố lão ngả lưng nhâm nhi trà, giải thích :
"Dĩ nhiên, trong võ lâm, luyện thần là môn cao thâm, làm được rất nhiều chuyện kỳ quái. Thuật thôi miên, thuật sưu hồn, thậm chí thuật Huệ nhãn của đám đầu trọc, kỳ thực đều từ luyện thần mà ra."
"Ài. Biết vậy từ đầu luyện thôi miên a, không thì luyện đọc tâm cũng không tệ."
Lăng Phong thầm hô đáng tiếc, hóa ra cái choáng thuật hắn có xem ra tệ nhất. Phong ca bắt đầu mơ màng, nghĩ đến cảnh thôi miên mỹ nữ, 10 người trên giường phục vụ hắn. Được như vậy mới đáng một kiếp xuyên không nha?
"Phụt"
Cố lão phun cả trà ra ngoài, tay chỉ Lăng Phong ôm bụng cười không ngừng.
"Bốc phét. Cho ngươi chọn lại, ngươi biết luyện thôi miên thế nào mới sợ đó?"
Lăng Phong mặt mày đỏ bừng.
Cố lão bỗng nghiêm túc hẳn lại.
"E hèm. Luyện thần không dễ, Choáng thuật của ngươi cũng là thành tựu mơ ước của bao người. Ngươi đã theo con đường này, vậy thì phải kiên trì. Cái gì đến tận cùng cũng có đỉnh cao của nó, đừng để tâm tính không vững mà nửa đường hỏng việc. Nói cho cùng, tâm pháp của ngươi cũng đang rất hỗn loạn đấy thôi."
Lăng Phong gật đầu đồng ý, nhìn Cố lão bộ dạng vô hại.
"Hê. Lão tổ tông sống mấy trăm năm, làm trò với ta vô ích. Tâm pháp là do bản thân tự ngộ ra, đến của ta còn chưa lo xong, chả hơi đâu mà đi quản giùm ngươi. Còn những thứ khác thì ... hê hê, phải xem tên cháu chắt nhà ngươi đối xử với lão tổ tông ra sao. Người làm tổ tông vui, không khéo hứng lên ta chỉ cho một chiêu, lại chả thiên hạ vô địch."
Lăng Phong ngoài mặt bĩu môi không tin, trong lòng lại mong chờ. Lão già này xem ra bản lĩnh rất sâu, chỉ bực tâm tính rất bất thường, chả biết đường nào mà lần.
Đúng lúc này.
- Chờ chút, nhìn kìa. - A Tam hô lên.
Cả đám quay lại nhìn.
Hóa ra, chỗ trà mà Cố lão vừa phun ra, lại vô tình làm ướt một góc bức "thời thiếu nữ của Bạch Tiểu Thư" đang nằm dưới đất. Nước trà thấm qua giấy loang lổ, không ngờ dần lộ ra vài đường nét kỳ quái.
Đại Đao đang vô cùng lo lắng cho Văn Như Ý, vội vàng giật lấy bình trà, cứ thế đổ hết lên bức tranh.
- Không biết chừng đây chính là bản đồ mật đạo.
Một tên thủ hạ Nam phủ ra vẻ hiểu biết, phán câu xanh rờn.
Cả đám chụm lại, bắt đầu bình phẩm. Riêng Đại Đao dường như ghét mấy chuyện hao tổn trí óc, gã tiếp tục đi vòng vòng gõ gõ xuống đất.
"Gì đây? Chữ không ra chữ, địa đồ không ra địa đồ."
Lăng Phong vừa thò đầu vào, không khỏi nhíu mày chịu thua.
Nét vẽ bên dưới hiện ra, nhưng nét vẽ gốc không hề bị xóa đi, cả hai cứ thế chồng chéo lên nhau. Đã thế, dù Lăng Phong từng nhìn qua đủ loại văn tự, từ chữ Hy Lạp cổ, chữ Latin chữ Arab, cho đến các hình thù kỳ quái trong phim viễn tưởng, hắn khẳng định đều không giống cái này. Trái lại, những nét vẽ kia còn khá nguệch ngoạc, như thể tên nào đó tiện tay vẽ bừa vào, hoàn toàn không cất giấu bí mật gì, đừng nói là "bản đồ mật thất".
Bỗng Cố lão điên cất giọng già nua :
- Mau tránh, mau tránh. Đúng là không thể tin vào đám trẻ tuổi các ngươi, quá vô dụng. Mỗi một bức tranh mà nhìn mãi cũng không ra.
Đám A Tam tuy muốn mở mồm phản đối, nhưng nhớ ra bản thân là dân mật thám, đáng ra giải mã là chuyên môn của chún. "Há miệng mắc quai", cả đám đành hậm hực nhường chỗ cho lão.
Cố lão lại gần, nhíu mày vuốt râu, đăm chiêu một lúc mới thốt lên :
- Kỳ quái, kỳ quái.
- Làm sao?
- Nha đầu trong tranh này bị dị tật bẩm sinh sao? Ngực trái ngực phải không đều lắm.
Cả đám bật ngửa, tuy vậy đều đưa mắt nhìn lại, trong lòng quả thật sâu sắc tán thành.
Lại qua một lúc. Lăng Phong nóng ruột :
- Thế nào, lão nhìn ra cái gì chưa?
Cố lão giọng trầm ổn :
- Mấy nét vẽ này, nhìn qua thì thấy vô nghĩa, nhưng nếu nghiền ngẫm một chút ...
- Có gì đặc biệt?
Anh em nín thở chờ đợi, đều nghĩ quả nhiên "gừng càng già càng cay", sống càng lâu hiểu biết càng nhiều, đám trẻ tuổi bọn họ thua là phải.
Cố lão giọng chắc nịch :
- ... thì đúng là chả có nghĩa quái gì cả.
Cả đám suýt chút tắt thở.
Cố lão nói xong quay lưng đi ra, mồm còn chửi um lên :
- Tên tiểu bối nào rõ rỗi hơi đi vẽ bậy. Lão tổ tông đi nghỉ, các ngươi cứ thong thả mà nghiên cứu.
Lăng Phong lắc đầu chịu thua, đã già còn nhạt thếch.
"Theo ta ra đây."
Bỗng Lăng Phong nhận được tín hiệu mật, xem ra lão già này nhìn ra gì đó thật, lại giấu không muốn nói.
Lăng Phong tách khỏi đám đông, âm thầm đi ra ngoài.
- Có chuyện gì?
- Bọn kia cần tìm tiểu thư của chúng mới phải sốt sắng, chứ ngươi ở lại làm gì? - Cố lão mắt hình tam giác liếc Lăng Phong.
- Ta ...? - Lăng Phong á khẩu.
Cố lão cố nhịn cười, giọng giảo hoạt :
- Làm sao? Muốn cứu nha đầu kia?
- Vớ vẩn, lão có thể đánh giá thấp bản lĩnh của ta, hạ nhục nhân cách của ta, nhưng nhất định không được khinh thường mắt thẩm mỹ của ta. - Lăng Phong bĩu môi.
Cố lão liếc nhìn đám Đại Đao, thản nhiên nói :
- Vậy thì rời đi thôi, cái mật thất kia ta nhìn ra từ đầu, không sớm thì muộn bọn chúng cũng tìm ra, cứ để chúng hành động là được.
Lăng Phong nghĩ nghĩ, rồi vỗ ngực chính khí lẫm liệt nói :
- Không được. Hành tẩu giang hồ a, có xông pha biển lửa mới thành tài được. Lần này gặp cơ hội thử sức, có lý nào bổn hiệp khách lại bỏ chạy. Lão nói có đúng không?
- Chắc chắn? - Cố lão cười cười.
- Chắc chắn. - Lăng Phong gật đầu.
- Vậy được, vào thôi, ta chỉ cửa vào mật thất.
Chờ Lăng Phong bước ra trước, Cố lão cố ý tụt lại đằng sau, vừa nhìn bóng lưng Lăng Phong vừa lẩm bẩm :
- Đã nói rồi, tất cả đều là số mệnh, ngươi không tin cũng phải ...
"Khục"
Nói chưa hết câu lão ta bỗng ho khan, một tay vỗ vỗ ngực.
- Hừm, cái thân thể chết tiệt này, một chiêu Cửu U Âm Phong tầm thường cũng chịu không nổi, sau này gặp mấy tên biến thái khác ... Ài, cái tên này, ta khổ cực mới sống lại được, hắn thì cứ cứng đầu muốn đi vào con đường này ...
...
Phía tây Phủ Giang Ninh, Bảo Thuyền Xưởng.
Nơi này là xưởng đóng tàu của Giang Ninh, ở ngay cạnh bến tàu lớn, mọi giao dịch đường thủy đến Giang Ninh đều qua chỗ này. Lúc này khắp nơi là cảnh phu khuân vác hối hả bốc dỡ hàng, đâu đó còn có tiếng gõ búa đóng đinh, xem ra lại sắp có tàu khai thủy, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ở cổng vào Bảo Thuyền Xưởng, một nhóm người đang trò chuyện.
- Lão Cao, chúng ta cứ thế này đi? Không cần gặp Lăng Đại Tiểu thư nữa sao?
Người họ Cao kia chưa trả lời, một thiếu niên khác đã nói :
- Cô ta bây giờ quá nửa đã thành người Từ gia, tin tức của thủ lĩnh xem ra cũng không thèm để ý nữa.
- Cũng không hẳn, hình như đến rồi kìa.
Một thiếu niên khác chỉ tay về phía cổng, ở đó có một chiếc xe ngựa đang đỗ lại. Một nữ nhân mang váy dài đang từ từ xuống xe, ánh mắt lại dáo dác nhìn quanh như muốn tìm kiếm ai đó.
Nhóm thanh thiếu niên chậm rãi tiến lại gần. Người dẫn đầu chắp tay :
- Lăng Đại Tiểu thư, tại hạ Cao Diệp.
Lăng Vân vừa nhìn đã nhận ra người này.
Trong chuyến đi Hà Bắc, Lăng Phong, Tần Quyền, Cao Diệp và hơn chục huynh đệ Hắc kỳ luôn ở cạnh nhau, đi cùng đoàn Từ Nguyên Lăng Vân. Chẳng qua vì rào cản thân phận, ngoài Lăng Phong Lăng Vân rất ít tiếp xúc với người khác. Tuy nhiên, khuôn mặt hai người Tần - Cao nàng vẫn biết, nàng còn biết bọn họ là huynh đệ kết nghĩa.
Lăng Vân không tìm thấy Lăng Phong, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẫn ôm hy vọng hỏi :
- Cao Đại ca, Lăng Phong đâu? Sao không đi cùng mọi người?
- Cái này phải hỏi hắn.
Cao Diệp chỉ tên thiếu niên bên cạnh, sau đó cau mày nhìn Từ Tử Lăng sau lưng Lăng Vân.
Thiếu niên này Lăng Vân cũng biết mặt, chính là Chu Tiểu Xuyên, từng đi theo hộ vệ cho nàng ở phủ Đại Danh. Chu Tiểu Xuyên, Lưu Bá Huy thậm chí đi theo Lăng Phong đến tận lúc hắn dưỡng thương ở Triều gia trang, không hiểu sao có mặt ở đây.
Chu Tiểu Xuyên chần chừ rồi nói :
- Lăng Tiểu thư, thủ lĩnh ... bị trọng thương, sau đó mất tích, đến giờ không rõ ở đâu.
Lăng Vân như bị cái gì đánh vào đầu, choáng váng suýt ngã, may có Tiểu Tinh đỡ lấy mới đứng vững được. Nàng hỏi dồn dập :
- Trọng thương? Hắn bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Còn nữa, Tần Quyền Lăng Hổ đâu? Sao các ngươi không đi tìm hắn còn tới đây làm gì?
Cao Diệp không nóng không lạnh nói :
- Kỳ thực nhóm của ta ngay từ đầu đã tách nhau ra, Tiểu Xuyên và Bá Huy tìm đến báo tin ta mới biết được. Tứ đệ nếu còn sống nhất định sẽ tìm cách về kinh, cũng chỉ có hai con đường để đi. Một là trực tiếp băng qua Hà Đông về Trường An, hai là vòng xuống Hoài Nam hoặc Giang Nam trước. Tần Quyền Lăng Hổ đang đi về phía tây, bọn ta đang lần theo hướng nam. Tình cờ đến Giang Ninh biết Đại Tiểu thư cũng ở đây, mới tìm đến báo tin mà thôi.
Lăng Vân biết mình vừa thất thố, nàng thái độ tự trách nói :
- Xin lỗi, ta hơi nóng vội. Các ngươi dự định tiếp theo ra sao?
Cao Diệp không có thái độ đặc biệt, riêng đám thiếu niên Hắc kỳ không khỏi tròn mắt. Dù Hắc kỳ bản lĩnh cao đến đâu, xuất thân đều là trẻ nghèo lang thang. Trong cái xã hội này, Đại Tiểu thư nhà giàu như Lăng Vân, bình thường đều một kiểu cao vời vợi, tránh người nghèo như tránh ôn dịch, không chửi mắng khinh bỉ họ đã là may, thế nhưng Lăng Vân lại hạ mình nói xin lỗi rất nhẹ nhàng.
Cao Diệp chưa nói gì, Lăng Vân đã nghĩ ra gì đó nói :
- Hay ... để ta đi cùng các ngươi? Hắn không biết chừng không về kinh thành, mà là đi Tô Châu cũng nên, ở đó ta có quen biết, không chừng có thể lấy được tin tức.
- Không được. - Có ai đó ngăn lại.
Là Từ Nguyên, gã đuổi theo mới đến nơi, mặt mày đang vô cùng nhăn nhó khó chịu.