Có điều, năm trước Triệu Hanh vì là con trai Yên Vương, bị đưa đến kinh thành giam lỏng. Hoàng đế tuy là bác ruột của hắn, nhưng bác là bác, thiên hạ là thiên hạ. Hoàng đế lo lắng thân vương âm thầm làm bậy, lấy lý do muốn thân thiết với con cháu, thực ra cố ý giam lỏng các con trai của thân vương ở kinh thành để kiềm chế. Vì vậy, sau khi đến kinh thành, Triệu Hanh sống tuy sung sướng không thiếu thốn gì, nhưng địa vị là con tin.
Trong tử tù, nhìn thái độ của cai ngục đối với Triệu Hanh, Vương Diệu Mai lờ mờ đoán ra một ít. Lý do vì sao mấy hôm nay tỷ muội nàng lại được đối xử đặc biệt, xem ra nhờ gã. Tuy mang tiếng bị giam lỏng ở kinh thành, Triệu Hanh cũng không phải con hổ giấy, nói đúng hơn là lão cha Yên Vương của hắn bàn tay thò rộng, nhờ thế Triệu Hanh vẫn có các mối quan hệ của riêng mình, tử tù cũng có thể thò vào.
Triệu Hanh đến thông báo cho nàng, hắn sẽ cứu tỷ muội nàng ra, có điều hai nàng phải phối hợp với hắn một chút, mọi chuyện còn lại hắn sẽ lo.
Vương Diệu Mai dĩ nhiên mừng không kể xiết, khi hỏi đến phụ vương và mẫu phi, thì Triệu Hanh lại ậm ừ qua chuyện, nói rằng còn đang điều tra.
Mãi đến một buổi, khi thức dậy Vương Diệu Mai mới nhận ra mình và muội muội nằm trong một phòng khác cùng nhiều nữ hạ nhân nàng không rõ là ai? Đoán đây là kế hoạch Triệu Hanh đã nói trước, cũng không nói gì âm thầm ôm muội muội chờ đón những ngày tiếp theo. Sau cùng ra chợ đấu giá, gặp lại Triệu Hanh mua mình như kế hoạch, tự nhiên đâm ra một tên khác mua được mình. Nàng lúc đầu còn tưởng là kế hoạch của Triệu Hanh như thế, về sau dần dà hiểu ra, tên này về cơ bản chả là cái gì kế hoạch, mà đang phá kế hoạch của Triệu Hanh mới đúng.
Lăng Phong lắng nghe, càng nghe càng nhíu mày. Hắn chả buồn quan tâm mấy mối quan hệ gì đó của vị quận chúa này. Hắn đang kết nối với những câu nói nghe lén được từ tên Triệu Hanh giao phó hạ nhân hôm nọ. Lăng Phong thấy rõ, phiền phức tới.
Trương Bảo hôm đó thấy Triệu Hanh quen, nhất thời không nhận ra, về phủ nhớ ra nhưng không đi nhắc nhở Lăng Phong. Trong mắt Trương Bảo, có gì phải nhắc? Triệu Hanh thì sao, kim bài của Hoàng tử đã đưa ra, Hanh hay hành gì cũng như nhau thôi.
Theo những gì Lăng Phong thấy, Triệu Hanh đang đánh bạc, một ván cực lớn. Dám tráo con gái tội phản đem về làm của riêng, đây là quá liều lĩnh, liên lụy cả nhà hắn. Đồng thời, Lăng Phong cũng thấy sợ kẻ kia. Chuyện như vậy ngay cả hoàng đế làm cũng thấy vướng víu. Nên biết, để có thể sắp xếp như vậy, Triệu Hanh phải làm sao đó che mắt Đại lý tự - Ngự sử đài - Hình hộ ba chỗ, móc ngoặc được với Tư ngục ti, Đô quan ti, Hình bộ ti ba ti, đánh tráo tử tội, quả thật quá khủng bố. Và cũng cho thấy hắn ta vì gái mà liều cỡ nào. Đáng mặt phong lưu.
Vậy tại sao Triệu Hanh còn để Lăng Phong thọc tay vào?
Vì Nhị Hoàng tử.
Lần trước vì vướng Nhị hoàng tử Triệu Khánh, Triệu Hanh không dám ra tay cướp người hay làm bậy ngay. Lúc đó hắn không biết cân lượng của Lăng Phong ở phủ Hoàng tử ra sao. Giả dụ nếu hắn gây hấn, Nhị hoàng tử có vì Lăng Phong chơi lại hắn không? Nhìn thấy Trương Bảo, Triệu Hanh tạm thời nhịn lại.
Chuyện này về sau không còn là tranh cướp người nữa, mà là sợ bại lộ kế hoạch. Chỉ cần bị moi ra một mối, sẽ kéo theo cả đống chuyện khác. Chính vì thế Triệu Hanh mới ráo riết theo dõi. Ngày hôm nay, Triệu Hanh từ thủ hạ xác nhận được, Lăng Phong thậm chí còn chưa có tư cách khách khanh trong phủ Nhị hoàng tử, vì vậy quyết định ra tay.
Nói đến khách khanh, nên biết đi theo Nhị hoàng tử không phải cứ khơi khơi không chút lợi nhuận gì cả. Lăng Phong vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm, nên việc hắn cứ than thở mình thua thiệt là chưa đúng lúc mà thôi.
Thái tử ở Đông cung cũng thu khách khanh, nếu có bản lĩnh sẽ thăng Thái tử tân khách, quan phẩm có thể thăng đến chính tam phẩm, Đông cung đại thần, không đùa được.
Các Hoàng tử khác, tuy không thể như Thái tử, nhưng lấy cái bát cửu phẩm quan cho đám khách khanh không có gì khó.
Trở lại chuyện lần này. Triệu Hanh lần trước phân phó hạ nhân, Lăng Phong nghe lén được vài ý. Tên kia ý tứ nếu không thể cướp được về, vậy giết luôn hai nàng, và phải giết cả nhà "hắn", làm sạch sẽ. Lúc đó Lăng Phong còn không biết Triệu Hanh là thần thánh phương nào, xem thường gã. Đại loại đi cá độ bị thua thì chửi tục đòi giết nhau chuyện thường thôi. Nhưng bây giờ biết thân phận người ta là tiểu vương gia, còn biết người kia nhiều khả năng muốn diệt khẩu. Vậy chuyện này rất nghiêm trọng rồi.
Điều Lăng Phong cảm thấy khó hiểu. Triệu Hanh thực sự vì một nữ nhân mà liều như vậy? Chuyện này liên quan quá nhiều người, phong phanh dù chỉ một tiểu tiết cũng dễ bị móc ra. Yên Vương bị hoàng đế theo dõi sát không phải chuyện ngày một ngày hai, mọi cử động của Triệu Hanh ở kinh đều có người quan sát kia mà.
"Trừ khi ..." Lăng Phong bỗng nghĩ đến một khả năng.
Hắn trong suy nghĩ chợt nhớ đến cái tên Yến Vương Chu Lệ thời Minh, Yến và Yên, gần lắm. Ngoài ra còn một kẻ nữa, An Lộc Sơn, người này cũng có con trai bị giam lỏng ở kinh thành. Mặc dù lịch sử khác nhau, nhưng xem như mấy vị đây là tham khảo đi.
Nếu đúng như cái suy nghĩ này, vậy thì sẽ mở được khá nhiều nút thắt.
Một là, người này về cơ bản không sợ bị lộ, hay còn nói mạng lưới của Yên Vương tại kinh thành đủ tin cậy để tiểu vương gia muốn che là che.
Hai là, Yên Vương không sợ dính líu đến tội phản, vì lão ta cũng sắp làm phản.
Triệu Hanh muốn giết người diệt khẩu, không phải vì sợ lộ, mà vì thời gian để lộ vẫn chưa tới. Thời điểm càng gần, cẩn thận càng phải cao.
"M* nó." Tự nhiên trên trời rơi xuống chuyện không đâu, Lăng Phong không khỏi muốn chửi tục.
Nhìn bộ dáng tự tin của Vương Diệu Mai, Lăng Phong không khỏi khó chịu phun ra một câu :
- Phụ mẫu ngươi đã bị xử tử.
- Ta biết. - Vương Diệu Mai đáp.
Nàng ta biết, nhưng chưa nói cho muội muội.
Lăng Phong rất không muốn dính vào cái mớ bòng bong này, hắn thấy không đáng tẹo nào. Điều trước mắt là làm sao thoát khỏi cái đích ngắm của Triệu Hanh.
Lăng Phong nhăn mặt suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, cố gắng tìm một cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, rút lui khỏi cái họa trên trời rơi xuống.
Nếu bây giờ hắn thả hai tỷ muội ra, sẽ dẫn họa sát thân.
Lý do?
Như vậy chả phải nói cho Triệu Hanh biết, Lăng Phong đã biết nội tình rồi. Vì không đâu tự nhiên có Nhị hoàng tử kề bên còn thả người vô cớ. Bất kể bao nhiêu phần trăm nội tình, người ta nói "giết nhầm còn hơn bỏ sót", Triệu Hanh sẽ không bỏ qua dù chỉ một chút. Làm thế hơn nữa khác gì tỏ rõ sự sợ hãi. Như vậy, mặc kệ Lăng Phong thả người theo kiểu nào, cũng chết chắc. Kể cả chạy sang nịnh hót xin tha, tuyệt đối giữ bí mật, vậy càng chết nhanh. Lăng Phong trong mắt đối thủ chả là cái gì, không có tác dụng, chưa kể Triệu Hanh không ngán Nhị hoàng tử, đến ngai vàng của lão hoàng đế còn dám lật, con hắn là cái gì chứ?
Giả vờ vô tình thả ra? Tại sao không thả sớm, chờ bọn ta vây phủ mới thả, thả xong ngay cả giá trị giữ người trong tay cũng mất, Triệu Hanh xử còn chả nhanh hơn?
Thẳng mặt đối chiến, Lăng Phong nghĩ cũng không buồn nghĩ tiếp, hắn bây giờ cái gì cũng không có, chiến thế quái nào?
Nếu không thể thả ra, vậy chỉ có thể giữ lại, tiếp tục cái tuồng này, đặc biệt làm ra vẻ mình không biết gì, đi mua nha hoàn tình cờ vì háo sắc mà mua được mà thôi. Kéo dài thời gian đến lúc cái trò phản nghịch kia của Yên Vương lộ ra, lúc đó cũng không cần lo lắng Triệu Hanh theo sát đòi giết nữa, vả lại lúc đó chắc hẳn cha con hắn cũng không rảnh mà lo chưởng quầy như hắn.
Nhưng, có kịp không?
Hơn nữa, đây cũng chỉ là dự đoán, nếu là đoán sai, vẫn không thóat.
Phải tìm cách liên hệ Triệu Khánh, có lẽ chỉ có lão Nhị hiện ra lúc này mới cứu được. Nói mới nhớ, vứt nữ nhân ở đây cả mấy tuần vẫn không thèm tới, Nhị hoàng tử này có khi nào quên mất rồi không?
Chỉ có điều. Tính tới tính lui, quên mất diễn viên chính.
Vương Diệu Mai sẽ không phối hợp với hắn diễn tuồng này, nàng ta rõ ràng tin tưởng toàn bộ vào Triệu Hanh. Người kia lập cái kế hoạch này từ đầu, ngoài ra có thế lực, có mạng lưới, cái gì cũng có, đảm bảo giữ mạng cho tỷ muội nàng, nhìn thế nào cũng hơn vạn lần tên chưởng quầy nhảm nhí này. Vương Diệu Mai tình nguyện quay sang phía Triệu Hanh, chứ không thể ở lại làm cái gì nha hoàn vớ vẩn cho chưởng quầy Lăng Phong, nàng ta dù sao cũng quận chúa, về với tiểu vương gia nghe kiểu gì cũng hợp lý hơn hẳn. Nhìn thế nào Triệu Hanh cũng như hoàng tử cưỡi bạch mã đến cứu. Còn tên Lăng Phong này, lúc này lại có vẻ giống quái vật đang muốn hại mình. Càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Vương Diệu Mai không biết Triệu Hanh đã chuyển mục đích từ cướp người sang giết sạch, thậm chí cả mình và muội muội.
Nàng đang suy nghĩ, mặc dù phụ mẫu đã chết, nhưng nếu vẫn còn đường sống, vậy phải sống cho tốt, phụ mẫu trên trời nhìn xuống cũng sẽ cổ vũ. Vương Diệu Mai không phải nữ nhân có chuyện thì lăn ra đòi sống đòi chết, khóc lóc cũng đã khóc đủ trong tù rồi.
Trời tối dần.
Lăng Phong tiến thoái lưỡng nan.