"Phập"
"Áá ..."
Một thân người bay từ ngoài vào, mấy người phụ nhân lại sợ hãi hét lên.
Mọi người nhìn kỹ lại, thì ra một tên thổ phỉ. Gã nằm sóng xoài trên sàn, giật giật hai cái rồi im lìm. Tên này bị một vết đao lớn từ trán đến tận ngực, máu thịt mơ hồ, thậm chí thấy rõ đôi chỗ màu trắng, cũng không biết là xương hay thứ gì khác, trông vô cùng thê thảm. Gã có lẽ muốn cường mãnh đột phá vào trong, xui xẻo thế nào bị Đại Đao chém trúng.
Đại Đao vẫn đứng ở cửa, vòng vây thổ phỉ đã thu hẹp lại dần, trên mặt chúng đều có vệt máu, cũng không rõ máu của ai.
Đại Đao mạnh, nhưng dù mạnh hơn nữa cũng không thể một địch mấy chục, nhất là khi đối phương đều không tầm thường, đặc biệt là tên trùm chơi phi đao đang còn trong đó.
Đại Đao xoay người nâng đao, mũi đao chỉ về tên trùm, lạnh lùng nói :
- Các ngươi rút cục là ai?
- Thổ phỉ. - Tên trùm đáp gọn lỏn.
- Thối lắm! Coi ta là người ngu? Tàu này đều là nạn dân, có bao nhiêu tiền để các người nhọc công liều mạng đến vậy?
Đại Đao nói cũng không sai. Bình thường, đi cướp đêm đụng phải cỡ Đại Đao hay Lăng Phong phiền phức kiểu này, thổ phỉ gì cũng rút lui từ lâu, không hơi đâu cố sống cố chết mãi.
Lăng Phong nghĩ ra gì đó, đưa mắt tìm kiếm tên chủ thuyền họ Trần, chỉ tiếc không thấy bóng dáng lão ta đâu. Nói không chừng, chính gã kia buôn lậu thứ gì đó quan trọng, kéo đám thổ phỉ này tới cướp.
Lại nói, Phong ca là người yêu pháp luật, chủ trương sống trên đời kiếm ăn phải "trung thực", đồng tiền phải "trong sạch". Loại chuyện buôn lậu này Phong ca cực lực lên án, không rảnh đi đánh đấm giúp chúng, khoanh tay xem hai bên cướp qua cướp lại mới là chính đạo.
Dĩ nhiên, nếu mấy anh em buôn lậu chịu chia cho Phong ca một ít, chuyện này vẫn có thể giải quyết. Lúc đó Phong ca là dân làm công ăn lương, đứng ra làm trung gian "hộ tiêu", kiếm đồng tiền hoàn toàn "trong sạch", được pháp luật cho phép.
Lúc này, A Tam bước tới sau lưng Đại Đao, nói thầm gì đó.
Đại Đao nghe xong lộ vẻ giận dữ, nói :
- Các ngươi muốn bắt Như Ý làm con tin để khống chế sư muội?
Đám thổ phỉ im lặng không đáp, có lẽ đã bị Đại Đao đoán trúng.
Đại Đao tiếp tục gằn giọng :
- Các ngươi là người Kim, hay là thủ hạ Triệu Hanh?
Lăng Phong nhíu mày, cứ tưởng chuyện vớ vẩn trên đường, xem ra bắt đầu liên quan đến hắn. "Sư muội" Đại Đao, cũng chính là Thành Bích phu nhân.
Tên trùm lách qua đám lâu la, đứng đối diện Đại Đao nói :
- Nếu ta không nhầm, ngươi chính là hậu duệ của Võ Thánh. Ta đã rất nể mặt Võ Thánh mới để ngươi sống đến giờ. Ngươi nếu khôn ngoan tự bỏ đao xuống, có thể thay tổ tiên giữ lại chút huyết mạch.
Cố lão điên lâm vào suy tư :
- Tên bịt mặt kia, thân pháp của hắn, ta rất quen a.
- Người quen 600 năm? - Lăng Phong châm chọc.
- Không phải.
Lăng Phong quá quen với câu này, nhưng nhớ lại kẻ kia cũng biết "Thiên Ma Truy Hồn Đao" như mình, lòng hiếu thắng nổi lên hỏi Cố lão :
- Hắn là ai tính sau đi. Lão nói xem ta và hắn nếu đánh tiếp ai sẽ thắng?
- Dựa vào kinh nghiệm của lão tổ tông mà dự đoán, thì kết quả sẽ rất ... khó dự đoán.
Lăng Phong bật ngửa, hai mắt suýt trắng dã.
Ở ngoài boong, Đại Đao cuồng loạn cười :
- Haha, rất tốt. Đã biết ta họ Quan, vậy ngươi cũng phải biết, dòng họ chúng ta cả đời đều sống trên đao. Bắt Đại Đao ta buông đao, trừ khi ngươi giết được ta.
Tên trùm cười lớn :
- Tưởng ta sợ ngươi?
- Ngươi nếu có gan, thì xưng tên ra, đơn đả độc đấu. - Quan Thắng cắt lời.
- Được.
Tên trùm đột nhiên đáp ứng, đồng thời giơ hai tay lên, điệu bộ như chắp tay chuẩn bị quyết đấu. Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy, đây là thủ tục thường thấy khi giao đấu trong võ lâm, chỉ trừ Lăng Phong.
Cũng không phải vì Lăng Phong đến từ hiện đại nên không quen mấy thủ tục cổ đại này. Mà vì Lăng Phong nhờ thần thức phát hiện ra, tên trùm chỉ câu giờ cho đám thủ hạ. Ngay khi tên kia nói chữ "được", từ phía cửa sổ Lăng Phong vừa phi vào, vài tên thổ phỉ cũng đã xuất hiện.
Thêm vào đó, chỉ nhìn tư thế của tên trùm, Lăng Phong liền biết có chuyện. Cái tư thế đưa tay kia không phải để chắp tay cho vui, mà là mở "vũ khí" dưới cổ tay để ... phóng phi đao.
Quả nhiên.
"Viu viu"
Ngay sau tiếng phi đao, cả khoang thuyền cũng hỗn loạn.
Lăng Phong là người phản ứng đầu tiên, hắn không biết Đại Đao ở cự ly gần có tránh được phi đao như hắn không, nhưng ít nhất có ba cây phi đao đã "lọt khe" bay vào trong khoang, không hiểu cố ý hay vô tình đều nhằm đúng cô gái đang đối diện Lăng Phong.
Cô gái hoảng hốt, có lẽ nàng ta cũng nhìn thấy kẻ địch sau lưng Lăng Phong, nhưng vẫn hoàn toàn không biết còn có ba cây phi đao kia.
Nàng ta đầu tiên thấy Lăng Phong lao tới, còn chưa kịp đưa tay che ngực hô to "phi lễ" gì cả, từ cánh tay đã có cảm giác bị một lực hút mạnh, cả người bị Lăng Phong kéo đi.
"Ài, cứu người thì cứu cho trót." Lăng Phong nghĩ thầm, dù sao sau lưng hắn cũng đang có một đám thổ phỉ xông vào.
Cả hai cùng lao về phía cửa số đối diện.
Trong sát na lao ra cửa sổ, Lăng Phong chợt nghĩ đến một chuyện kỳ quái.
"Hừm, bên trái bên phải khoang đều có cửa sổ, đám kia lại chỉ vào từ một bên, bên còn lại có vấn đề gì?"
Lăng Phong cả người trên không, đến lúc thò được đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy cảnh gì đó, không khỏi tím mặt chửi :
- M*, tiên sư cái thằng đóng tàu ...
Cô gái kia bị kéo đi, đang tư thế nhìn sang ngang, nghe Lăng Phong chửi bậy không khỏi giật mình. Nàng ta nghĩ đến điều gì, đánh liều xoay đầu nhìn xuống dưới, vừa nhìn mặt mày cũng méo xệch.
Lúc mới gia nhập Mật Thám tự, trong bản "quy tắc làm mật thám" mà Kha lão bắt Lăng Phong phải thuộc, có một đoạn đại khái "trước khi làm nhiệm vụ, phải nắm rõ bản đồ". Phong ca dạo này xa rời tổ chức, quy tắc công việc cũng xao nhãng ít nhiều.
Con tàu này, thì ra chỉ mạn trái có boong tàu, mạn phải không có, ngay cả lan can cũng không. Thảo nào đám thổ phỉ không vào được bên này.
Nói cho nhanh gọn, Phong ca bay người ra ngoài cũng đồng nghĩa với bay luôn xuống sông.
Giữa màn đêm lạnh lẽo, bên hông một con tàu chở khách khá lớn, người ta nhìn thấy hai vật thể hình người đang rơi xuống nước.
Còn cách mặt nước vài sải chân, một trong hai "vật thể" cất tiếng :
- Này, cô biết bơi không?
- Ta ... không.
- Ừm, hỏi chơi vậy thôi, cô không cần để tâm.
- Ngươi ...
- Kỳ thực, nếu mũi cô cao một chút, mắt nhỏ một chút, môi mỏng một chút, da trắng một chút, ta có thể miễn cưỡng xả ...
"Ùm"
...
Lưỡng Chiết, Tô Châu.
Từ xưa đến nay, Tô Châu vốn được coi là địa danh đẹp bậc nhất Trung Nguyên. Trong ngoài thành khắp nơi đều phong cảnh hữu tình, kể cả những chỗ lầu các nguy nga vẫn giữ được nét trang nhã vốn có.
Khí hậu Tô Châu cũng rất ôn hòa. Cuối tháng 7, Lăng Phong ở miền bắc đang chịu cảnh "ban ngày trên lò than ban đêm trong tủ lạnh", Tô Châu lại dịu mát hơn hẳn, chẳng khác nào thiên đường hạ giới.
Dân Tô Châu cũng rất thích chưng diện, đã không mặc thì thôi, một khi mặc đều phải lụa là gấm vóc. Bởi vậy, ở đất Tô Châu này, nghề "hot" nhất chính là buôn bán tơ lụa.
Có điều, nếu cứ chiếu theo nghề "hot" mà nói, dân Trường An xem ra khá nhạt nhẽo, bởi ở Trường An hot nhất là buôn muối. Nhưng này vẫn chưa là gì, nghe đâu ở miền nam có thành chỉ buôn mỗi ... dưa chuột, thật không biết ai dùng làm gì lắm vậy, đến mức cả thành đều buôn.
Lăng phủ.
Lăng gia giờ đây đã không còn địa vị gì trong giới buôn bán Tô Châu, phủ đệ cũng thu nhỏ hẳn lại, nghe nói gia chủ Lăng Minh để bù lỗ phải đem vài gian phòng ra cầm cố. Cả Lăng gia hiện tại chỉ còn trông chờ vào Lão Nhị Lăng Hải, đang là học sinh Quốc Tử Giám tại Trường An, tên kia chỉ cần ra làm quan liền có thể vực dậy gia tộc. Có điều, nếu có vị trưởng lão nào chịu khó lên kinh gặp Lăng Hải, chỉ e vừa đến nơi sẽ tự sát chết, cũng đỡ mất công cả tộc thoi thóp hy vọng.
"Khụ khụ"
Trong sân lớn, Lăng Minh tiều tụy thấy rõ đang đi đi lại lại. Bên cạnh là Trâu Nhị nương, vừa là "mẹ kế" vừa là "tình nhân ngầm" của gã. Đi phía sau còn một người chừng 50 - Phương quản gia - cũng là "tình nhân" của Trâu Nhị nương, lão này nhìn qua thấy già, nhưng đi lại còn khỏe mạnh chán, ít ra đỡ hơn Lăng Minh rất nhiều.
Kể ra, chị "Trâu" đang tuổi 40 khỏe như trâu, trên giường một mình cân hai người cũng là chuyện thường.
"Hí hí"
Có tiếng ngựa dừng trước cổng, Lăng Minh vội vàng đi ra.
Tên gia đinh vừa xuống ngựa còn chưa kịp chào hỏi, Lăng Minh đã chụp lấy tay, còn thân thiết hơn cả anh em trong nhà :
- Sao rồi, bọn họ nói sao?
- Bẩm Lão gia, bọn họ nói ... Phong Vân đoàn là Phong Vân đoàn, Lăng gia là Lăng gia, hai bên chẳng liên quan gì nhau, không thể giúp.
- Gì? Khụ khụ ... - Lăng Minh mắt trợn ngược, lại ho sù sụ.
Trâu Nhị nương mặt mũi lòe loẹt phấn, một tay vỗ vỗ lưng Lăng Minh, một tay chống nạnh, giọng đay nghiến :
- Ta biết ngay, chúng là phường trộm cướp lật mật. Phong Vân đoàn? Chẳng phải chữ Vân từ Lăng Vân mà ra cả sao? Đã vậy thì một nửa tài sản của chúng cũng phải của Lăng gia chúng ta, chúng còn dám nói không liên quan ... Hừ, khế ước của thằng nhãi kia còn trong tay chúng ta, thậm chí cả cái Phong Vân đoàn đấy cũng là của Lăng gia mới đúng.
- Nhị Phu nhân bớt giận.
Phương quản gia chen vào, quay sang hỏi tên kia :
- Ngươi gặp ai? Lăng Phong? Hay Lăng Vân?
- Tiểu nhân không gặp được Đại Tiểu thư, cũng không gặp Lăng Phong.
- Ngươi ... đi cả tháng trời, không gặp chúng còn về đây làm gì?
Trâu Nhị nương bực dọc quát, đưa tay lên muốn tát. Tên gia đinh dường như không sợ hãi lắm, lùi ra sau tránh được.
Trâu Nhị nương tát hụt nhưng lại kịp thời nhịn lại, nhìn Phương quản gia lạnh giọng :
- Ngươi dạy con trai đi, hừ ...
Phương quản gia mặt già cười trừ, liếc tên kia. Hóa ra kẻ này tên Phương Căn, con trai lớn của lão ta.
- Đại Tiểu thư và Lăng Phong cùng đi Hà Bắc, tiểu nhân chờ mãi nhưng không có thêm tin tức gì cả.
Tin tức thời này khá bế tắc, chuyện Lăng Vân Lăng Phong đi Hà Bắc, đã mấy tháng nhưng ở Tô Châu không hề biết. Nói trắng ra, hai bên lâu nay cũng không hề quan tâm nhau. Nếu không phải Lăng gia ở Tô Châu túng thiếu tiền bạc, lại nghe nói Phong Vân đoàn giàu có, muốn kiếm chút tiền mới tìm tới.
Chỉ là, không có Lăng Phong ở đoàn, mấy người Mặc lão Lục Chính Kỳ chịu ra tiếp chuyện người họ Lăng mới lạ. Kể cả Lăng Phong có mặt ở Vĩnh Lạc, chỉ sợ hắn cũng đích thân đem phi đao ra đuổi khách.
Lăng Minh đã ho xong, không khỏi hỏi :
- Đi Hà Bắc? Vậy việc buôn bán ở kinh để cho ai?
- Đại tiểu thư ... hình như chuyển hết cho Phong Vân đoàn quản lý.
- Cái gì? - Lăng Minh bất tỉnh.