Vĩnh Lạc trấn.
Phong Vân đoàn, Nghị sự đường.
Nói là Nghị sự đường, kỳ thực cũng chỉ một căn phòng gỗ đơn giản, từ cửa sổ có thể phóng mắt nhìn thấy lôi đài lần trước.
Trong phòng đang có chừng chục người đứng ngồi làm hai dãy. Dãy trái Phương Hùng ngồi đầu, dãy phải là Long Bác Khôn, nhìn qua như hai cực âm dương. Mặc lão cùng Lục Chính Kỳ đứng sau ghế thủ tọa, riêng cái ghế thủ tọa lại trống trơn, chỗ đó để dành cho Lăng Phong.
"Rầm"
- Một tháng rồi, một chút tin tức cũng không có.
Phương Hùng đập mạnh xuống bàn, cũng không biết gã đang muốn mắng ai.
Long Bác Khôn từ đầu không bày tỏ thái độ, chỉ thong thả ngồi xem.
Công Tôn Dao bị mang đi, Lâm Nghi Anh cũng bị mang đi. Đối phương ra tay nhanh gọn hoàn toàn không để lại manh mối nào, xong xuôi cũng không hề đưa ra yêu cầu, khiến cho việc tìm kiếm hoàn toàn bế tắc.
Mặc lão là số ít người dám mở miệng lúc này, lão nói :
- Chỉ e bọn chúng là tổ chức bắt cóc chuyên nghiệp, lại nhắm đến Công Tôn cô nương từ lâu. Một khi chúng đã tính toán kỹ lưỡng, chúng ta đi tìm bằng cách thông thường chỉ e mò kim đáy bể.
- Nhưng đây là kinh thành. Hai con người, cứ như vậy bị mang đi không chút dấu vết, làm sao có chuyện vô lý vậy được?
Người nói là A Vỹ. Nói xong, hắn nhìn Phương Hùng góp ý :
- Phương thủ lĩnh, chúng ta có thể liên hệ quan phủ. Bọn họ canh gác tuần tra, người ra vào thành chắc chắn có ghi chép, không biết chừng ...
Phương Hùng hừ lạnh ngắt lời A Vỹ.
A Vỹ là thân tín của Long Bác Khôn. Thái độ của Phương Hùng không khác nào đang bất mãn với Long Bác Khôn. Mặc dù trong chuyện này Long Bác Khôn chả có tí trách nhiệm nghĩa vụ nào.
Ngay lập tức có người lên tiếng :
- Vỹ huynh nói cũng có lý. Nhưng kinh thành rộng như vậy, đi đến quan sai lấy một cái tin tức mơ hồ sẽ tốn biết bao nhiêu tiền a.
Người này là A Trình, bạn cũ của Lăng Phong.
A Trình có thể quan sát sắc mặt Phương Hùng mà ứng biến thay lão đại, không trách được Phương Hùng tin tưởng giao Hoàng kỳ cho hắn.
Phương Hùng lúc này mới lạnh lẽo nói :
- Hừ, vấn đề không chỉ ở tiền. Đám quan sai đó đều là lũ vô dụng mà thôi, ta không muốn dính đến chúng.
Trong đây ai cũng biết Phương Hùng căm ghét nhất là quan binh. Tất cả chỉ biết nhìn nhau, cũng không ai bàn bạc gì thêm.
Mãi đến lúc này, Long Bác Khôn mới lên tiếng, đại khái giải vây cho A Vỹ :
- Nếu có Tứ đệ ở đây, không biết chừng có thể hỏi được. Tứ đệ quen với người của phủ Hiến Vương, không biết chừng không tốn kém gì vẫn lấy được tin có ích.
Lão Long cũng rất "cáo già", ném hòn đá vào tay một người không có mặt ở đây, lại là thủ lĩnh về mặt danh nghĩa. Này coi như có ai đó muốn đấm cũng chỉ như đấm vào không khí.
Chỉ là, Phương Hùng thái độ không hề dịu đi chút nào :
- Hắn? Đi một mạch mấy tháng trời, quen biết cũng đều thành xa lạ cả.
Mấy anh em nghe câu này đều liếc mắt nhìn nhau.
Lâu nay Phương Hùng hiếm khi nhắc đến Lăng Phong, không nghĩ vừa nói đã ý tứ nhạy cảm như vậy. Có điều gã nói cũng đúng lắm. Quả thật đã lâu không thấy bóng dáng Lăng Phong, phần đông cũng thấy phai nhạt dần. Ước chừng Lăng Phong có trở về bây giờ, sợ rằng không mấy người thực lòng vui vẻ đi ra chào hỏi.
Phương Hùng đưa mắt nhìn về cuối dãy, ở đó là mấy người của Công Tôn gia tộc.
- Kỳ thúc, thúc nghĩ kỹ lại xem, trước nay có đắc tội với ai khác?
Phương Hùng đột ngột xưng hô thân thiết, khiến không khí kỳ quái hẳn ra.
Nếu nói đến người nóng ruột, ngoài Phương Hùng ra còn ai khác ngoài Công Tôn Kỳ. Con gái bị bắt đi mất, người làm cha không lo lắng sốt vó mới kỳ quái.
Thế nhưng lại kỳ quái, Công Tôn Kỳ suốt thời gian qua đối với chuyện này khá trầm lặng. Hôm nay cũng thế, lão chỉ đứng một chỗ im lặng, không tỏ bất kỳ thái độ nào. Công Tôn Kỳ như một lão tăng nhập định, thi thoảng nhìn ra cửa suy nghĩ vẩn vơ gì đó, như thể chuyện của Công Tôn Dao không hề liên quan đến mình.
- Kỳ thúc? - Phương Hùng hắng giọng.
Công Tôn Kỳ hơi giật mình, quay đầu lại thấy cả sảnh đang nhìn mình, ngập ngừng nói :
- Chuyện tìm kiếm này tốn kém thời gian công sức của cả đoàn. Ta nghĩ hay là ... bỏ đi. Dao nhi cát nhân thiên tướng, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
- Kỳ thúc ... sao lại nói vậy? Huynh đệ ở đây đều thực lòng vì Dao Dao lo lắng, không tìm được muội ấy ngày nào, làm sao có thể nói chữ "bỏ" đơn giản vậy.
Không riêng gì Phương Hùng, tất cả đều há mồm ngạc nhiên. Người này, có phải là cha của Công Tôn Dao không đây?
Cũng chỉ vài trưởng lão bên Công Tôn gia tỏ vẻ bình thản, dường như họ đã đoán trước được ý tứ của Công Tôn Kỳ.
Có lẽ cảm thấy ngồi thêm không giải quyết được gì, Phương Hùng bực dọc vung tay :
- Bất kể giá nào, ta muốn toàn lực tìm tung tích của Dao Dao.
Nói rồi hắn bỏ ra ngoài.
Long Bác Khôn vội vã đứng dậy đuổi theo :
- Lão Phương, còn chuyện lăng mộ lần trước ...
- Làm sao? Không phải đã nói đình chỉ lại, chờ ta tìm được Dao Dao rồi sao?
Long Bác Khôn bị thái độ gay gắt của Phương Hùng làm cho ngạc nhiên, nhưng vẫn cố kiềm chế nói :
- Tháng rồi mấy anh em ngày đêm thay phiên canh gác. Chẳng qua, chúng ta cho người bảo vệ một nơi lâu như vậy, lại không làm gì, mấy kẻ mũi thính sẽ để ý ngay. Nếu cứ kéo thêm một thời gian nữa không hành động, chỉ e sẽ có khách "không mời mà đến". Đến lúc đó ...
Phương Hùng giọng khô khan, nói với A Trình đi phía sau :
- Cử mấy võ sĩ sang giúp lão Long một tay. Phương Hùng ta, nếu không tìm được Dao Dao, kho báu cũng chả ý nghĩa gì ...
Phương Hùng tính tình cục cằn, thế nhưng câu cuối của hắn lại nói rất hay.
...
Cả đám rời đi, bên trong Nghị Sự đường lúc này chỉ còn hai người, một lão già và một trung niên.
- Chính Kỳ, ngươi có thấy Công Tôn Kỳ kỳ lạ?
Lục Chính Kỳ một thân đồ xanh thư sinh, gõ gõ cây sáo sắt lên tay, cười đáp :
- Lão Mặc, già rồi, để ý nhiều như vậy làm gì a?
Mặc lão khuôn mặt già nua nheo hẳn lại :
- Ta đang lo cho Phong Vân đoàn mà thôi. Công Tôn gia trước nay trung lập, nếu lần này bọn họ vì chuyện này mà ngả theo ai, như vậy chúng ta cũng khó lòng chỉnh đốn ...
- Năm xưa lão trong quân bị người hại. Nói không chừng cũng vì cái tính khí này đi. Không dưng muốn đi sắp xếp người khác, người ta không muốn phản cũng phải phản.
Mặc lão chỉ cười gượng.
Lục Chính Kỳ đưa cây sáo chỉ vào không trung như thể đang viết chữ gì đó, nói :
- Công Tôn Kỳ tỏ vẻ không quan tâm, chỉ có hai khả năng. Một là biết ai đứng sau chuyện này. Hai là không biết ai làm, nhưng ít nhất đã biết nguyên nhân. Nói tới nói lui, Công Tôn Kỳ, hoặc giả cả Công Tôn gia có chuyện bí mật đang giấu diếm.
Nói rồi lại nhếch mép :
- Dĩ nhiên còn cả khả năng thứ ba, bọn họ là loại người vô tâm. Cái này có thể bỏ đi.
Mặc lão thận trọng gật đầu.
Lục Chính Kỳ liếc mắt nói :
- Lão lo lắng cho Lâm phu nhân?
Mặc lão không có ý phản đối. Quả thật quá nửa sự lo lắng của Mặc lão đều nằm ở Lâm Nghi Anh, chí ít Công Tôn Dao còn tỉnh táo, lại có chút võ công, Lâm Nghi lai khác. Nói cho cùng, hai mươi năm Mặc lão bảo hộ hai mẹ con không phát sinh chuyện gì. Bây giờ người đông thế mạnh lại để xảy ra chuyện.
Lục Chính Kỳ chậm rãi nói :
- Lâm phu nhân trước khi bị bắt cũng là trúng độc liệt giường không dậy nổi. Lần này bị ai đó đem đi, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu đâu. Có điều, lão để ý đến Công Tôn gia, thế nhưng lại chỉ chú ý đến tình hình hiện tại, bỏ sót mất vài điểm quan trọng.
- Điểm nào? - Mặc lão khó hiểu hỏi.
- Kỹ thuật rèn sắt của Công Tôn Kỳ.
Lục Chính Kỳ vừa nói vừa vuốt vuốt tay lên cây sáo của mình.
- Công Tôn Kỳ không chỉ là thợ rèn thông thường, chỉ e có liên quan đến Cơ quan thuật ...
Chữ "thuật" vừa ra khỏi miệng, cây sáo trên tay Công Tôn Kỳ cũng đột nhiên thay đổi. Từ phía đầu thanh sáo, đột ngột xuất hiện một thanh hình bán nguyệt, khiến cây sao nhìn qua như thể một cây nỏ nhỏ. Nhưng rất nhanh, cây sáo lại trở lại hình thù ban đầu.
Mặc lão hình như đã biết sự kỳ quái của cây sáo kia. Lão không để ý lắm, chỉ nói :
- Ngươi nói, Công Tôn này và Công Tôn gia kia ... có liên quan.
- Sáu phần. Gia tộc thay chi đổi họ rất hiếm khi xảy ra, trừ khi có biến cố thực lớn. Mấy trăm năm qua, còn chưa nghe biến cố nào có họ Công Tôn tham gia vào.
- Trùng hợp như vậy? - Mặc lão vẻ mặt bất khả tư nghị, đưa tay vuốt râu.
- Chúng ta có thể chờ đến ngày này, những kẻ khác dĩ nhiên cũng có thể chờ được. Bắc Tề năm xưa, chính là hậu duệ Cao Tiệm Ly đó thôi. Cao Tiệm Ly một kẻ nhu nhược có thể làm được, không lý nào ...
Mặc lão ngẫm nghĩ chốc lát, bước ra cửa sổ, mắt nhìn về đường chân trời thở dài :
- Có điều, ta lại già rồi ...
- Lão tưởng nhớ tuổi trẻ? - Lục Chính Kỳ cười hỏi.
Mặc lão trên khuôn mặt bỗng hiện ra vẻ tang thương, ánh mắt như sâu hẳn lại, cảm thán nói :
- Đến tuổi của ta, ngươi cũng sẽ rất nhớ nó.
- Chỉ có những kẻ còn nuối tiếc mới sinh ra nhớ nhung. - Lục Chính Kỳ không cho là đúng.
- Xem như ngươi nói đúng đi.
Lục Chính Kỳ thay đổi đề tài :
- Lão quyết định tin tưởng Lăng Phong?
- Ta tin vào trực giác của mình. Ngươi thấy có vấn đề gì sao?
Lục Chính Kỳ cười thản nhiên :
- Ta chỉ sợ lão bị tình cảm chi phối mà thôi. Một thời gian ở đây, chỗ này thế nhưng không tệ, ta phát hiện ít nhất có vài kẻ tướng mạo đặc biệt, sau này có thể làm nên đại sự.
Mặc lão nhíu mày suy nghĩ một lát, cất giọng già nua :
- Ngươi nói Phương Hùng?
Lục Chính Kỳ xoay tròn cây sáo một vòng trên tay, thâm thúy nói :
- Hắn ta sao? Còn thiếu một chút, nhưng cũng coi như đúng đi ...
Không để cho Mặc lão kịp đưa lời nhận xét, Lục Chính Kỳ lại nói :
- Lão cất công thuyết phục ta đến đây, thế nhưng cái tên họ Lăng kia thì mãi không chịu xuất hiện. Nghĩ lại, Lục Chính Kỳ ta có điểm bị mất giá a. Năm xưa Lưu Bị "tam cố thảo lư", tự thân đi mời Gia Cát Khổng Minh phải đi đi lại lại đến ba lần. Đằng này Lục mỗ tự mang thân đến, còn kẻ đáng ra làm "Lưu Bị" thì chẳng thấy đâu.
- Haha, ngươi lại đi ví mình với Gia Cát? Không thấy hơi tự cao sao? - Mặc lão bật cười.
Lục Chính Kỳ không bị câu này làm cho tự ái, vẫn tỏ ra bình thản :
- Cũng không biết được. Nói cho cùng, Gia Cát năm đó thông thiên triệt địa ra sao ta không thấy, nhưng kết cục của ông ta thì rõ ràng ra đó đấy thôi.
Nói xong câu, ánh mắt Lục Chính Kỳ bỗng trở nên sắc bén lạ thường, tràn ngập khát vọng.