Lăng Vân vừa lên kinh thành đã phải bận rộn khuếch trương thương nghiệp. Lăng Phong dĩ nhiên cũng phải tham gia vào, mặc dù vị thế của hắn rất thấp kém, xem như thư kí đi theo Lăng đại tỷ thôi. Dù lúc bàn bạc với đám trưởng lão khác, có nhiều chỗ hắn cũng có chính kiến cách nhìn riêng, nhưng đều bảo trì im lặng. Hắn có kinh nghiệm marketing, thậm chí mảng quảng cáo hắn rất có khả năng. Nhưng Lăng Phong đều biết thân biết phận làm thinh không đóng góp, đơn giản hắn biết lúc này cân lượng của mình quá kém, nói cũng như không, còn bị khinh bỉ.
Trái lại, cô nàng Khương Vũ Y kia hóa ra ý kiến khá nhiều, chủ yếu nói bừa, nhưng hầu như không ai tỏ vẻ gì. Đám lão già kia đều nhìn ra Lăng Vân có ý bồi dưỡng cô gái này. Vả lại, một mỹ nữ như Khương Vũ Y, ở đây toàn nam nhân, chả lẽ còn mất phong độ đi so đo với nàng ta?
Lăng Hải vừa đến nơi đã quá bận rộn, mỹ nữ kinh thành đang chờ hắn.
Lăng Hiểu Đình thì cứ quấn lấy Lâm Nghi Anh không rời, thiếu điều gọi mẫu thân nữa là đủ. Lăng Phong cũng cười vui, dù sao để Lâm thị có thêm người ở bên vui vẻ cũng tốt. Chỉ là cô bé vẫn một mực ấn tượng xấu với hắn, quả thật không biết hắn đắc tội lúc nào, từ lúc gặp tới giờ mấy ngày hắn cũng chỉ nói được vài câu lúc đầu.
Hôm nay chính thức khai trương Lăng gia lụa điếm ở kinh thành. Nói khai trương cũng không chuẩn, vì nó có từ trước rồi, gọi là làm mới đi. Đồng thời công bố đồng chí trưởng phòng tài vụ Lăng Phong.
Lăng Phong đại nhân vật của chúng ta, hôm nay xem ra bước lên con đường mới.
...
Trường An, Tây thành, xóm ăn mày.
Lăng Phong tìm được đến chỗ này thì nhận ra, nơi này đã có rất nhiều thay đổi. Cái chủ yếu nhất là không còn vẻ đổ nát trước kia nữa, đang có một nhóm đang dựng nhà ở đây. Lăng Phong không quá lo lắng. Ăn mày, ở đâu chả là nhà, xem ra cô bé chắc chuyển đi chỗ khác.
Có điều, đi lại một lúc, Lăng Phong bàng hoàng nhận ra, không có bóng dáng bất kỳ kẻ ăn mày nào cả. Chuyện gì xảy ra?
- Đại thẩm, tại sao không thấy khất cái ở đây? Trước kia nhiều lắm mà.
- Đám rách rưới đó? Bị đuổi đi hết rồi. Cũng tốt, chỗ này sạch sẽ hẳn ra. - Vị thẩm thẩm này có vẻ ấn tượng không tốt.
Thời này ăn xin quá nhiều, dễ sinh ra vơ đũa cả nắm. Dù sao, cả chục kẻ ăn xin mới có một người lương thiện như Tiểu Hoa tồn tại.
Cùng đường mới phải đi ăn xin, vẫn có người tốt người xấu? Điều này đúng một phần thôi. Đã làm nghề này, bản chất ngươi tốt thế nào, đạp ra đường nhịn đói vài hôm, ăn đánh vài lần, thì cũng thành xấu hết, trò gì cũng dám làm. Nếu vẫn còn muốn thanh cao chính trực, chỉ sợ chết đói. Không phải chỉ lúc xin, mà ngay cả giữa ăn xin với nhau cũng phức tạp, vậy mới sống tiếp được. Hơn nữa thân thể bẩn thỉu, người khác không thích là chuyện thường.
Tiểu Hoa là một trong những số ít, vô cùng ít ăn xin lương thiện. Một phần vì nàng là tiểu cô nương, lại có ánh mắt biêt nói, dễ được người thông cảm.
Kiểu huynh muội làm thuê - ăn xin như Lăng Phong và Tiểu Hoa, tưởng chừng bình thường, thực ra không dể có tẹo nào. Đám người làm thuê, dù là mạt hạng xã hội, nhưng vẫn rất khinh ăn mày, coi đám kia là phường vô dụng, sức có đó không chịu kiếm ăn, phải ngửa tay xin. Ngược lại, ăn mày cũng chả ưa gì dân làm thuê, ăn mày căn bản chả ưa tầng lớp nào hết.
Lăng Phong phải hỏi cả nửa ngày khắp khu này, lần mò mãi mới tới một nơi tập trung mới của đám ăn mày, nhưng quy mô thật lớn, nếu Lăng Phong không hỏi trước, còn tưởng lạc vào Cái Bang đại hội. Chỗ này, giống y cái trại tị nạn.
"Giữa đám này tìm ra Tiểu Hoa, chà, mệt đây." Lăng Phong toát mồ hôi.
Lúc đến đây hắn mới biết nguyên do vì sao ăn mày bị dọn đi khỏi Tây thành về phía Nam cả.
Hóa ra sắp có sứ thần các nước vào kinh thành Nam Tống gửi lời chúc năm mới. Nam Tống ở phía Đông Nam, các đoàn sứ thần sẽ chủ yếu đi từ cổng Bắc và cổng Tây vào nội thành, cho nên để làm đẹp hình ảnh của vương triều Nam Tống phồn thịnh, ăn mày bị dọn đi hết, nhà cửa đổ nát bị chỉnh lại, cũng không biết có ở được không, hay hết chuyến ngoại giao kia thì sập cả. Xem ra thời nào cũng vậy, bộ mặt quốc gia, còn thiếu diễu hành tập trận nữa là đủ. Còn nhớ thời trước của hắn, cả cái thủ đô đều rác rưởi khắp nơi, chỉ riêng khu phố các Đại sứ quán là sạch như trong nhà.
Lăng Phong nhìn nứt mắt, kể cả dùng khả năng đặc biệt cũng không tài nào tìm ra cô bé trong đây, còn hoa mắt chóng mặt. Tiểu Hoa thường thích yên tĩnh một mình, sợ là không ở đây.
Đang tính bỏ đi thì có người gọi giật lại.
- Tên điên, ngươi đến tìm tiểu ăn mày? - Một thiếu niên tò mò hỏi.
- Ngươi gọi ta?
- Ngươi tên điên còn gì?
"M*, ông là phong trong phong lưu, không phải phong tử." Lăng Phong vỗ đầu, Tiểu Hoa thường gọi Phong ca, đám này nghe thành "điên ca" cũng nên.
- Ngươi biết Tiểu Hoa ở đâu?
- Nó bị bắt đi rồi.
- Bị bắt? Ai bắt? Lúc nào? - Lăng Phong dồn dập hỏi.
Cô bé dễ thương này, đụng đến chuyện gì đây, để bị bắt đi. Làm sao tiểu cô nương đáng yêu thì tối ngày gặp chuyện, mấy đám lấc cấc này thì cứ nhởn nhơ.
- Ta không biết là ai? Vào tháng trước.
- Ngươi nhìn thấy?
- Ta không nhìn thấy, chỉ nghe kể.
- Ai kể? Kể ra sao?
Lăng Phong thấy tên kia nhăn nhó, bèn cho hắn vài đồng bạc, xem như mua tin tức. Tên thiếu niên kia nhận tiền mặt mày cũng hớn hở hơn, liền chạy đi tìm người.
Cả một đám dồn lại, rốt cục tin tức thu lại cũng không khác gì lúc đầu. Tiểu Hoa bị bắt ở góc đường tòa nhà đổ nát kia, một nhóm người mặc đồ gia nhân bắt đi, cho lên xe ngựa rồi biến mất. Còn cụ thể xe ngựa thế nào, gia nhân có đặc điểm gì đặc biệt, mấy tên ăn mày cơ bản không nhớ, lúc đó chúng cũng không quan tâm lắm.
Lăng Phong loay hoay mãi biết không thể có tin gì thêm, liền rời đi. Hắn cũng chỉ cầu mong cho tiểu muội kia gặp may mắn, hiện tại muốn đi tìm xem ra vô vọng. Lúc trước, hắn thực sự xem cô bé là muội muội của mình, dễ thương lương thiện như vậy, ông trời chắc cũng không nỡ để xảy ra chuyện gì mới phải.
Nghĩ vậy, hắn liền rảo bước đi tìm đám người tên Quyền. Tuy nhiên, không tìm ra, mấy kẻ làm thuê này không có địa chỉ cố đỉnh, ở đâu có việc thì tới đó, Lăng Phong bèn ra về. Lăng Phong muốn gặp A Quyền chất vấn, rõ ràng mình đã ủy thác lại Tiểu Hoa, vậy mà tên Quyền lại để xảy ra chuyện.
Lần này về kinh, tuy nói là nhà cũ của hắn, nhưng cũng chỉ quen những người này. Cuộc sống trước kia của Lăng Phong thật thảm hại. Sống 20 năm mà mối quan hệ còn không bằng hắn sống nửa năm ở Tô Châu.
Trở về lại Lăng gia lụa điếm, tuy hơi buồn, nhưng Lăng Phong cũng vẫn tin tưởng, Tiểu Hoa sẽ không sao. Hắn thậm chí cảm nhận một tia ý thức kỳ lạ, giống như thấy Tiểu Hoa sống vẫn tốt nhiều lắm.
...
Lăng Phong tiếp quản công việc cũng được một thời gian.
Làm chưởng qũy rồi, vậy nên cách ăn mặc của Lăng Phong "lão bản" cũng sẽ khác, tiếc là hắn hơi nhỏ gầy, bụng không được phệ ra.
Lăng gia kinh doanh ở kinh thành không chỉ đơn thuần vải vóc tơ lụa, còn có cả lá trà, lương thực từ Giang Nam lên kinh thành. Thương nhân làm ăn càng lớn thì càng muốn làm nhiều thứ. Nhưng nhìn chung Lăng gia cũng chỉ vận chuyển cung cấp vật phẩm, còn kiểu dịch vụ tửu lầu, khách điếm không hề có. Chính vì vậy mà ở kinh thành, Lăng gia vẫn chỉ là cái tên vô cùng nhỏ bé. Ở đâu cũng vậy, kinh doanh dịch vụ luôn là thứ ăn nên làm ra nhất. Thời này không có công nghệ cao, còn bất động sản thì triều đình nắm cả.
Trước mắt, Lăng Phong làm chưởng quỹ, công việc nhẹ nhàng. Lúc đầu hắn còn tưởng mình làm phòng tài chính nắm tiền trong tay, hóa ra về sau mới biết, phòng của hắn là phòng kế toán thì đúng hơn, cũng chỉ có tính toán. Món này Lăng Phong xem như ăn uống, quá dễ dàng. Người hiện đại như hắn, so với người ở đây chữ số phép toán có thể nói là vô đối. Bàn tính gì kia, đụng hắn cũng chả thèm đụng.
Công việc nhàn tản, người giúp việc không có. Cũng may lúc khai trương Lăng Vân vẫn để cho vị lão bản này chút mặt mũi, nếu không chả khác gì đám canh cổng. Lăng Vân phải lo nhiều cửa tiệm khác, thành ra Lăng Phong gần như thành người quản lý ở đây.
Hắn đặt tên là Phong Vân tơ lụa, thậm chí hoành phi đi làm cũng không thèm báo cho Lăng Vân. Khiến Lăng Vân trở về biết được, trừng mắt mắng hắn không biết bao nhiêu lần. Phong Vân? Nghe chả phải như tên hai người hợp lại còn gì? Lăng Phong vô tội, hắn chỉ ngẫu hứng lấy thôi, không ngờ lại trùng hợp thế. Hắn phải gãy lưỡi giải thích cái gì tên như vậy thì giang hồ võ lâm, màu sắc mới lạ, khách hàng dễ lưu tâm gì đấy. Mãi mới qua được cửa của bà cô Lăng Vân này.
Lăng Vân rất không ưa hắn, cũng không hiểu sao như thế, nàng nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn thật giảo hoạt tiểu nhân, cứ cười cười giả lả rất đáng ghét. Cả một thời gian làm việc chung hầu hết đều chỉ có việc thì giao, không việc thì thôi. Lăng Phong có nịnh nọt thế nào cũng vô ích, chỉ khiến Lăng Vân thêm phản cảm.
Có điều, dần dần Lăng Vân cũng cảm giác được người này không vô dụng như nàng tưởng.