"Quạ, quạ ..."
Có tiếng quạ kêu đâu đó.
Dưới mặt đất, toàn thể anh em đều oán hận nhìn kẻ chủ mưu. "Một phút bốc đồng cả đời bốc c*t", đằng này còn thảm hơn, một thằng bốc đồng bắt cả đám đi hốt.
"Bomberman" Lôi Trấn khí khái hiên ngang. Chỉ là, đại khái chơi với hỏa dược nhiều quá, mặt mày lão Lôi như từ ống khói chui ra, sần sùi đen nhẻm, không cách nào phân biệt được đang đùa hay đang giỡn.
"Xì xì"
Lại là tiếng xì xì này, mở màn cho cảnh rộn rã ngay sau đó :
- Tụi mày bị thiểu năng sao? Không vào mà thổi đi ...
"Phù phù"
- Rắm thối, ngươi mới thiểu năng đó. Không thấy càng thổi nó cháy càng nhanh à ...
- Nước đâu, nước đâu ...
"Phẹt"
- Dừng lại, đừng có nhổ nước bọt nữa. Ngươi vừa ăn phải mỡ heo sao? Làm sao cứ nhổ phát nào nó lại bùng lên phát đó ...
- Thôi thế thì hết thuốc rồi. Chạy thôi ...
- Thật xin lỗi các vị. Hỏa dược này do tổ tiên Lôi gia phát minh, ta giấu lão cha đem đi. Nó nổ một cái nửa cái thành Thái Nguyên này bốc khói, bây giờ mới chạy đã là vô ích. Chạy ra xa có khi chết sẽ càng khó coi, tay chân vung vãi ...
Anh em đều ánh mắt hình "viên đạn" nhìn Lôi Trấn, thật không biết nên chửi hay nên mắng hắn.
Ngay lập tức, tiếng ca thán tuyệt vọng bắt đầu vang lên :
- Mẹ ơi, mẹ ơi ...
- Ta còn trai tân a, ông trời không có mắt ...
- Mẹ ơi, con trai bất hiếu ...
- Ngươi m* nó đừng có gọi mẹ nữa ...
- Trời ơi, ta cảm thấy rồi, ta cảm thấy rồi, thì ra hỏa dược phát nổ là cảm giác này, tay chân không còn cảm giác ...
- Cảm giác cái em gái nhà ngươi, nhìn lại xem đang cầm tay ai?
Cách đó không xa, có vài kẻ ít kích động hơn, chỉ ôm mặt than thở :
- Linh Nhi, Dung Nhi, Yến Nhi ... các nàng số thật khổ a, không còn ta săn sóc ...
- A, ta cũng như ngươi. Linh ... Từ từ, ngươi nói Linh Nhi là Linh Nhi nào?
- Còn Linh Nhi nào? Đầu bài phố Đông ...
- A, thằng bố láo. Linh Nhi nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta, thế chó nào lại cần ngươi đi săn sóc ...
Cảnh tượng xúc động như tận thế tới nơi. Hòa vào tình cảnh chung đầy thiêng liêng, Lăng Phong cũng sụt sùi vỗ vai Lý Đán :
- Ài, đến lúc này rồi, ta cũng không giấu nữa. Vừa rồi có điều nói dối, kỳ thực tên ta là Lăng Phong, không phải Phong Lăng.
- Không sao, tên ta cũng không phải Lý Đán ...
"Đệch." Lăng Phong bật ngửa.
"Lý Đán" thở dài :
- ... Thật không ngờ, Triệu Chân Đán ta mất công dựng buổi ra mắt cho nàng ấy, lại bị một đám điên khùng phá mất ...
Lăng Phong vừa định nói vài câu đồng cảm, đột nhiên bừng tỉnh, chỉ vào "Lý Đán" :
- Triệu Chân Đán? Ngươi là ... Tấn Vương?
- Phải, chính là bổn Vương.
Lăng Phong dở khóc dở cười. Thật không nghĩ tiểu Vương gia lại có hình thù thế này, chẳng bù cho vài tên họ hàng của hắn. Triệu Hanh đang làm phản ở Hà Bắc, Triệu Khánh mặt lúc nào cũng như ôn thần.
Kỳ thực, Lăng Phong cũng không đến nỗi kêu cha gọi mẹ như mấy tên kia. Hắn tự tin chạy nhanh hơn tất cả, cũng tự tin có thể lao đến "sút" bay tên Lôi Trấn kia ra xa, cả người lẫn "bom". Nhưng trong lúc này, hắn lại không muốn làm gì cả, ngược lại còn cảm thấy "mong chờ". Có lẽ Lăng Phong sinh tò mò, muốn xem uy lực hỏa dược cổ đại.
Chỉ là, thử cũng không cần trực tiếp dùng thân ra thử. Bởi vậy mới nói trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề, không phải ai cũng có quyết định đúng đắn.
Lăng Phong nhìn quanh. "Phần tử khủng bố" đang ra sức dùng chân dập mồi lửa, Bạch Ngọc Đường đứng cạnh lớn tiếng quát tháo. Gần đó có vài tên đang tranh cãi nhau về gái gú, vài kẻ bịt tai sợ hãi cầu nguyện. Ở phía xa vài bóng người đang chạy đi, cũng có vài người thập thò đâu đó xem diễn biến. Lăng Phong liên tưởng lại vài bộ phim ngày tận thế từng xem, quả thật rất giống.
"Nực cười. Đùa mà như thật, thật lại như đùa." Lăng Phong nhếch mép nghĩ.
Vừa xong, Lăng Phong bỗng cảm nhận một tia ý thức kỳ quái.
Nhẹ, tất cả đều nhẹ bỗng.
Đan điền Lăng Phong dường như sinh ra một luồng gì đó. Đồng thời, cả tinh thần Lăng Phong như bị rút hết, thân thể như mất hết sức nặng, giống như vừa được "refresh".
Cảm giác này hắn đã gặp qua hai lần. Lần thứ nhất là khi hợp thể cùng Liễu Thanh Nghi. Lần thứ hai là khi bị sát thủ U Linh sơn trang đâm xuyên người. Lần này hình như rõ rệt nhất.
Còn năm giây ...
"Xì xì"
Đột nhiên có tiếng truyền âm của Cố lão vang lên :
"Tiểu tử, lại đột phá à? Ngươi nha, khiến ta vừa hứng thú vừa ghen tỵ. Đơn giản như vậy cũng ngộ ra được. Chả bù cho ta năm đó, dưới ánh chiều tà ... e hèm, bỏ đi ... chết đi sống lại mới ngộ ra tuyệt học."
"Ta vừa ngộ ra cái gì?" Lăng Phong biết mình vừa sinh ra thứ gì mới, nhưng chính xác là gì thì không nói thành lời được.
"Ài, không bì được với giới trẻ các ngươi a ... " Cố lão cảm thán, chỉ tiếc không để lộ gì thêm.
Lăng Phong lại sực nhớ ra. Đúng vậy, lúc quan trọng quên mất tiêu lão biến thái này, không biết về từ lúc nào? Còn nữa, Tần Quyền Lăng Hổ từ đầu cũng có ở đây, sao không nghe nói năng gì?
Hóa ra, "Đồng Tử đại nhân" Lăng Hổ từ đầu vẫn như tượng đá đứng cạnh Lăng Phong, mặt điềm nhiên như không. Lăng Phong liếc qua không khỏi tặc lưỡi. Quả nhiên cao tăng đắc đạo, thấy chết không thèm nhíu mi. Chẳng bù cho Phong ca, mới mỗi "quả bom" đã nghĩ loạn cả lên, đến mức đột phá cả võ công, thật quá xấu hổ.
- Thất đệ, ngươi không sợ hỏa dược sao?
- Có một chút, mấy năm trước từng chịu qua một lần ... - Lăng Hổ lạnh lùng đáp.
- Ồ? Vậy sao không nói gì?
- Đệ ... không biết nói gì ...
Lăng Phong bừng tỉnh, quả nhiên Lăng Hổ, nói ... cứ như không nói.
Có điều, thời gian cũng đã hết.
"X..."
"Gì? Bom ... xịt?"
Không nghe thấy tiếng nổ kinh thiên địa nào, trái lại loáng thoáng có tiếng ai đó oang oang từ đầu phố :
- Ai chơi hỏa dược đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Có biết làm bộ đầu đầu tháng kiêng kị nhất là tra án không hả ...?
...
Ngoại ô thành bắc phủ Đại Định, Kim Quốc.
Chiều thu, sắc trời cũng ngả màu. Chỗ này là một đồng cỏ rộng lớn dưới chân núi. Cả một khoảng không bát ngát đều màu vàng, xa xa có thể thấy vài ngọn núi xanh tím. Kia là Thất Kim sơn nổi danh Đại Định, người Nữ Chân từ khi chiếm chỗ này đã đổi tên thành Cửu Đầu sơn.
Đại Định là kinh đô mới - chính là Trung Đô trong "Nhất Đô Tứ Kinh" của người Kim, cách Nam Kinh phủ Tích Tân của Mộc Vương phủ chừng 900 dặm.
Lúc này có hai người mặc áo quần da thú đang chậm rãi cưỡi ngựa, đều giương cung nhắm bắn. Chỉ không biết muốn bắn cái gì? Quanh đây trống trải, rõ ràng không thấy con mồi nào.
Thời đại vũ khí lạnh, cung tiễn là một trong những vũ khí lợi hại nhất. Chỉ là, ở Đại Tống cung tiễn bị hạn chế, chỉ giới quyền quý mới có quyền cất giữ. Trái lại trên thảo nguyên, người người đều am hiểu bắn cung, cung tiễn với họ không khác gì một món áo quần mang theo người.
Người trung niên đằng trước, tướng mạo uy mãnh, thân hình cao lớn cường tráng. Gã cầm cung bằng một đôi bao tay màu đen to lớn, bao đến tận khuỷu tay. Trên bao tay còn có mấy mũi gai nhọn, ngay cầu vai cũng có gai nhọn. Chỉ cần nhìn chỗ gai nhọn toàn thân kia, quả thực có thể dọa không ít người.
"Vút"
Mũi tên lao đi, người trung niên có vẻ hài lòng, nhịn không được thỏa mãn cười lớn một hồi, sau đó mới nhìn thanh niên phía sau nói bằng tiếng Nữ Chân :
- Thiếu chủ, cưỡi ngựa bắn cung, tâm tình nên thả lỏng a ...
Người thanh niên vẻ mặt bất an nói :
- Da Luật Trưởng lão, ông nói xem Hàm Yên đang làm gì?
Trung niên họ Da Luật từ từ gấp cung đặt trên lưng ngựa, không nóng không lạnh nói :
- Hàm Yên Công chúa không chỉ là Công chúa bản giáo, mà còn là Công chúa Đại Kim quốc. Trọng yếu hơn cả, nàng ấy còn có thân phận Thiên Sách phủ Nội thần, chắc hẳn có tính toán riêng, Thiếu chủ không cần quá lo lắng.
- Đêm đó lúc mất dấu nàng, ta đụng phải hai kẻ khá lợi hại cùng một lão già thần bí. Nếu những người kia có ý đồ theo đuôi Hàm Yên, chỉ e ...
Nhìn vẻ ủ dột của thanh niên, Da Luật trưởng lão chỉ cười cười, xem chừng đã quen với biểu tình này của hắn.
Vị "Thiếu chủ" kia ngừng một lát mới đắn đo nói :
- Trưởng lão, ngoài ta và Hàm Yên, ngươi có biết sư phụ còn nhận thêm đồ đệ nào khác?
- Giáo chủ thu đồ đệ khác? Chuyện này ... ta chưa từng nghe qua. Sao Thiếu chủ lại hỏi vậy?
- Đêm đó, có một kẻ phá được Thiên Ma Truy Hồn của ta ... Sư phụ lại đột ngột rời đi phương nam. Ta đang nghĩ, hai chuyện này liệu có liên quan gì nhau?
Da Luật Trưởng lão mỉm cười nói :
- Haha, nào dễ trùng hợp như vậy. Thiên Ma Truy Hồn cũng không phải bí kíp đệ nhất. Thiên hạ võ công vô số, Đại Tống cao thủ tầng tầng lớp lớp. Thiếu chủ đến đó ngẫu nhiên gặp phải khắc chế, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
"Thiếu chủ" trầm ngâm :
- Ta ... không nghĩ đó là ngẫu nhiên. Ta có cảm giác tên kia đã luyện qua Thiên Ma Truy Hồn ...
- Hay là ... Thiếu chủ thử biểu diễn ra một chút, biết đâu ta có thể nhìn ra đầu mối ...
Da Luật Trưởng lão nói xong câu này, ánh mắt cũng sinh chút kỳ dị.
"Thiếu chủ" vội lắc lắc đầu :
- Ài, lúc này chuyện của Hàm Yên làm ta rối tung lên ... không nhớ ra nổi. Lúc nào nhớ ra, nhất định thỉnh giáo Trưởng lão.
Hắn vừa nói vừa gượng cười, trong giọng nói có thể nghe ra sự đề phòng.
Không khí giữa hai người có điểm quái dị, người thanh niên chủ động chuyển đề tài :
- Ngươi và Đoan Trưởng lão gần đây có chuyện sao?
- Có chuyện gì? Sao ta không biết? - Da Luật Trưởng lão nhìn ra trước, điềm tĩnh đáp.
- Nếu không có chuyện, cớ sao sư phụ lại đưa Đoan Trưởng lão đi cùng mà không phải ông? Về vai vế, ông là Hữu Hộ pháp, họ Đoan là Tả Hộ pháp. Đáng ra ông mới là người đi cùng sư phụ ...
Da Luật Trưởng lão ậm ừ một lát mới nói :
- Giáo chủ anh minh, chắc hẳn đã có tính toán riêng. Vả lại, Da Luật Tị Li này cũng già rồi, không quen đi lại xa xôi ...
"Thiếu chủ" không tin nói :
- Vậy sao? Nói lại, nghe nói Đoan Mộc Duệ gần đây đã đột phá Thiên Tàm thần công, ông không thấy mình đang bị uy hiếp sao?
Da Luật Tị Li bật cười :
- Haha, Tả Hộ pháp và ta quen nhau không chỉ vài năm, có cái gì mà uy hiếp? Trái lại, cứ như Thiếu chủ lo lắng, ta lại thấy nếu Tả Hộ pháp đột phá, người bị uy hiếp là Thiếu chủ mới phải ...
"Thiếu chủ" kia dường như cố che giấu suy nghĩ, gượng đáp :
- Suy nghĩ gì của ta? Ta chỉ có ý tốt nhắc nhở Da Luật Trưởng lão ngài thôi. Nói cho cùng, ta có bị uy hiếp hay không, cũng đã có ngài giúp một tay, không phải sao?
- Haha, Thiếu chủ nói phải.
"Thiếu chủ" cố gượng cười, nhưng lại giương cung bắn ra một đường tiễn, hậm hực nói :
- Nghĩ đi nghĩ lại, cái tên chết tiệt kia, làm sao cứ khiến ta rất lo lắng khó chịu.
Da Luật Tị Li ra vẻ không quan tâm, chỉ nói bâng quơ :
- Ngươi là Thiếu chủ, thấy ai không vừa mắt thì cứ giết đi thôi ...
Nói rồi thúc ngựa tiến lên phía trước.
Lời của Da Luật Tị Li nghe qua thật hống hách. Chẳng qua, đối với Thiên Nhẫn giáo, giết người cũng không phải chuyện mới lạ gì, thậm chí còn là hạng mục rèn luyện. Lâu nay, trong giáo chuyện "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót" xảy ra như cơm bữa, đừng nói gì "giết đúng người". Thanh niên này nếu đã là "Thiếu chủ", nói vậy độ cao ngạo âm tàn còn phải cao hơn một bậc. Bị một kẻ đồng lứa phá mất chiêu thức, người trong mộng không rõ ở đâu, hắn ta sinh bực bội cũng dễ hiểu.
"Giá ..."
Hắn nắm chặt dây cương, như thể vừa quyết tâm điều gì đó, đá chân phi ngựa đuổi theo ...