Vệ Thanh mang tâm lý khinh thường đi ra.
Trong tưởng tượng của gã, nữ tử giang hồ đều là loại da đen mặt rổ, cười nói ồm oàm, còn tệ hơn cả mấy thôn nữ thẹn thùng dưới núi. Gã đang thắc mắc tại sao Quan Gia đồng ý cho một đám "nữ thổ dân" như vậy vào gặp.
Chỉ là, vừa ra đến nơi, liếc một cái Vệ Thanh không kìm được nhìn lần hai, còn chép miệng liên tục.
Ở đây nào có "thổ dân", ngược lại Vệ Thanh và hai tên đi cùng mới giống thổ dân.
Cố gắng ưỡn ngực, Vệ Thanh hỏi một câu thừa thãi :
- Các ngươi là đệ tử Toàn Chân?
- Đúng vậy, Đạo Quân gọi chúng ta vào sao? - Sở Linh nhanh nhảu.
Tôn Tuyết Kha vội ngăn Sở Linh, cười hòa nhã :
- Đại nhân đừng trách, sư muội lần đầu gặp quan lớn, có chút thất thố.
Vệ Thanh hừ nhẹ, nhưng mắt vẫn liếc về một phía.
Trong ba nữ tu đang đứng, Sở Linh, Tôn Tuyết Kha cũng coi như "người đẹp", về thời sau dư sức làm hotgirl rồi, chỉ tiếc cạnh đó còn có Tiểu Uyển.
Vệ Thanh là Thống lĩnh Vũ Lâm quân, lại là con cháu Hoàng gia, gã từng gặp không ít phi tần cung nữ, cũng quen biết đủ loại tiểu thư quyền quý, nhưng gã không ngờ ngay chỗ rừng núi này cũng có mỹ nữ, lại còn rất "khủng".
Vệ Thanh như bị thói quen nào đó thúc đẩy, gã buột miệng :
- Vị cô nương này, không biết ...
Tiểu Uyển bị bất ngờ, cô rụt người lại lùi ra sau Tôn Tuyết Kha.
Ánh mắt Vệ Thanh gợi cho Tiểu Uyển vài kỷ niệm thơ ấu, đó là ánh mắt của những kẻ quen sống trên cao, muốn chiếm đoạt thứ mình yêu thích.
Bị mỹ nữ phớt lờ, Vệ Thanh hơi khó chịu. Gã vốn định dông dài thì tên thủ hạ bên cạnh đã nhẹ giọng nhắc :
- Đại nhân, Quan Gia đang chờ ...
Vệ Thanh chột dạ, vội chữa cháy, nhưng giọng vẫn mang ý vị "thể hiện" :
- Vào đi, cố gắng đừng làm gì sai sót. Như ta đây thân cận với Quan Gia không sao, các ngươi đi sai một bước chân, lúc đó đừng trách ta vô tình.
Tôn Tuyết Kha điềm đạm cười, Sở Linh vẫn tiếp tục tò mò nhìn đông nhìn tây, riêng Tiểu Uyển hơi cúi đầu.
Đi được vài bước, Sở Linh không nhịn được hỏi :
- Sư tỷ, người chúng ta cần bảo hộ là ai? Hình như là nữ nhân của Đạo Quân đúng không?
- Tỷ không rõ, sư phụ nói là Hành Thủ gì đó ở Khai Phong. - Tôn Tuyết Kha đáp.
- Hành Thủ là gì? - Sở Linh ngơ ngác.
Tôn Tuyết Kha giải thích :
- Nghe đâu là tên gọi trong nghề ca múa.
- Nghề ca múa? Vậy là ca kỹ trong thanh lâu còn gì? Làm sao lại liên quan đến ... - Sở Linh lộ rõ vẻ khinh thị.
- Suỵt ...
Tôn Tuyết Kha vội vàng nhắc nhở :
- ... Muội đấy, cẩn thận mồm mép, quên sư phụ dặn rồi sao?
- Hì, muội biết mà.
Sở Linh le lưỡi, có điều xem ra không phục lắm.
Đệ tử Toàn Chân xuất thân hầu hết nghèo khó. Dù vậy, kể cả nghèo khổ như nhau, thái độ đối với ăn mày kỹ nữ vẫn rất khác biệt. Ngay trong nội tu, Tiểu Uyển cũng bị cô lập không ít, một phần vì đố kỵ sắc đẹp và võ công, phần còn lại do xuất thân ăn mày của Tiểu Uyển.
Tôn Tuyết Kha "rèn sắt khi còn nóng" :
- Tương lại chúng ta đều nằm cả trên người vị Hành Thủ kia. Thứ nữa, dù tốt dù xấu cũng là người Đạo Quân để ý.
- Tỷ biết tên người kia không? - Sở Linh tiếp tục tò mò.
Tôn Tuyết Kha nghĩ một lúc mới nói :
- Hình như tên ... Lý Sư Sư. Đằng nào chúng ta cũng sẽ gặp, từ từ sẽ biết thôi.
Cả ba gật đầu đi vào.
Ở phía sau, Vệ Thanh từ đầu mắt vẫn đóng đinh vào Tiểu Uyển, càng nhìn càng lộ vẻ thèm thuồng.
...
Đại Tống chục năm gần đây chìm trong phong hoa tuyết nguyệt, đâu đâu cũng bàn chuyện thi ca mỹ nữ. Giới "showbiz" nhân đó phát triển mạnh mẽ, khắp nơi đủ loại nghệ danh sinh ra.
Thượng Thính Hành Thủ là chức danh cao nhất trong showbiz, thông thường cả một đạo chỉ có một người. Xếp dưới Thượng Thính Hành Thủ là Thượng Hành Thủ, dưới nữa là Hành Thủ. Một ca kỹ được xưng Hành Thủ có thể xem như diễn viên loại A thời sau, "cát-sê" khủng, đắt show, tiếng tăm cả vùng.
Showbiz ở phương bắc bị nhiều bàn tay ngầm thò vào khuấy tung cả lên. Một ca kỹ ở đây lấy được hai chữ "Hành Thủ", gần như chắc chắn "qua tay" không ít đại gia.
Khai Phong Thượng Thính "Bạch Mẫu Đơn" Lý Sư Sư nổi danh khắp nơi, bởi nàng ta là "scandal tình ái" của Hoàng đế Triệu Cát. Còn Triệu Cát là "người tình thứ mấy" chỉ có Lý cô nương tự biết.
Thượng Thính Hành Thủ ở Trường An là "Họa Các tiên tử" Kỷ Yên Nhiên, lão bản của Thất Tú phường. Chẳng qua nàng này quá ít lộ diện, truyền kỳ cũng ít hơn họ Lý ở Khai Phong.
Ngược lại, showbiz phương nam - cụ thể ở Giang Nam Lưỡng Chiết - ca kỹ và kỹ nữ được chia ra rất rạch ròi, càng ngày càng phân biệt. Đất Tô Châu, Hàng Châu không có "Hành Thủ" như phương bắc, chỉ có Hoa khôi Tài nữ.
Triệu Cát yêu mến Lý Sư Sư từ năm trước. Ngay từ đầu Triệu Cát đã có ý định nạp Lý Sư Sư vào cung, nhưng gặp quá nhiều phản đối. Lão ta làm Hoàng đế đã, biết xem nặng nhẹ tạm nhịn xuống, chỉ thi thoảng lén đi thăm người đẹp.
Nhưng "giấy không gói được lửa", chuyện tình "Hoàng đế - kỹ nữ" là loại scandal hàng đầu, hở một bị đồn một trăm, chẳng mấy chốc lan ra khắp nơi, Triệu Cát không bịt nổi, mà lão hình như cũng chả buồn bịt.
Chẳng qua, đời không thiếu kẻ điên thích "chơi trội". Lý Sư Sư thành "đồ đạc" của Hoàng đế, những tưởng sẽ không ai dám "vuốt râu hùm", hóa ra thậm chí còn thu hút lắm "cao thủ" muốn thách thức Hoàng đế hơn, không đâu xa có thể kể đến Tần Quyền.
Lý Sư Sư ở Khai Phong, trong khi Triệu Cát tận Trường An, Hoàng đế không thể ngày nào cũng kè kè "giữ", lại không thể công khai, điều này khiến Triệu Cát ăn ngủ không yên.
Dương Thanh Phong chụp lấy cơ hội, một năm trước ngầm thu nữ đệ tử khắp nơi, đồng thời ngỏ ý với Triệu Cát về một đội "nữ vệ" cho Lý Sư Sư. Cách sắp xếp này rất thuận tiện, bởi hai bên đều là "người trong giang hồ". Triệu Cát lúc đó còn lưỡng lự, nhưng Dương Thanh Phong vẫn ngầm tiếp tục, dường như y đã tính trước Triệu Cát sẽ có ngày đồng ý.
Mãi đến lần này, chiến loạn Tống - Yên lan đến Khai Phong, Triệu Cát gấp rút muốn đưa Lý Sư Sư về Trường An. Có điều, bình thường không sao, lúc quốc gia đại sự Hoàng đế lại đi lo chuyện "kỹ nữ", bị lộ ra chỉ có loạn. Triệu Cát nhớ tới đề nghị cũ, bèn đến điện Thái Hòa lấy cớ "tu hành", triệu kiến Dương Thanh Phong, đồng thời "chèn vào" chuyện đi sứ Kim này nọ.
Lão Hoàng đế tám phần muốn giữ chút "mặt mũi", cố thêm chuyện "quốc gia đại sự" vào, còn chuyện chính có lẽ vẫn ở chỗ Lý Sư Sư mà thôi.
Lúc này, ở hậu điện.
- Quan Gia, thần là người thô thiển. Nếu đã là ái đồ của đạo trưởng đây, có lẽ chiêu thức có chút đẹp mắt. Chỉ là, làm thị vệ cho đại nhân vật, thứ cho thần nói thẳng, cứ phải đao thật thương thật mới biết được.
Dương Thanh Phong cười cười.
Tên Vệ Thanh từ lúc quay lại cùng nhóm Tiểu Uyển, không hiểu sao "nóng đầu" hơn hẳn. Vừa rồi chuyện đi sứ Kim là chuyện quốc gia, gã ta thò vào "trung quân ái quốc", khinh thường giang hồ còn nghe được. Thế nhưng ngay cả chuyện của Lý Sư Sư, Vệ Thanh cũng muốn nhúng tay vào, đến cả Triệu Cát cũng không hiểu nổi. Bấy lâu nay trong mắt Vệ Thanh, Lý Sư Sư là hàng kỹ nữ giang hồ, gã còn khinh thường nhắc tên.
Triệu Cát phẩy tay :
- Chuyện này trẫm tin tưởng ở đạo trưởng là đủ ...
- Quan Gia ... - Vệ Thanh vẫn không buông bỏ.
- Lại làm sao? - Triệu Cát hơi bất mãn, hôm nay tên "cháu ngoại" này quá nhiều chuyện.
- Theo thần thấy, Khai Phong tình hình hỗn loạn, một đám thiếu nữ, dù võ công cao cường cũng khó chu toàn được. Hơn nữa, Lý mỹ nhân tương lai ... là người Hoàng tộc, cũng không thể nào giao cả cho ...
Vệ Thanh lấp lửng không nói hết, nhưng Triệu Cát cũng gật gù hiểu ý. Quan sát vẻ mặt Triệu Cát giãn ra, Vệ Thanh tiếp tục :
- ... Thần xin tự mình ứng cử, cùng đi Khai Phong.
Phía Toàn Chân hoàn toàn bất ngờ, ngay cả mấy tên thủ hạ của Vệ Thanh cũng không dám tin nhìn "thủ trưởng".
Dương Thanh Phong muốn nói gì đó, nhưng Triệu Cát đã phẩy tay trục khách :
- Được rồi, cứ như vậy đi. Trẫm cần nghỉ ngơi.
Cả nhóm lục đục lùi ra.
Sở Linh đứng phía sau trề môi hẳn ra, cô ta đi vào chưa được bao lâu, chưa kịp nói gì đã bị đuổi ra ngoài, chỉ kịp liếc "dung nhan" của Hoàng đế Đại Tống.
Triệu Cát mới xấp xỉ 40, cách đây không lâu vẫn trẻ trung sung sức, ngày ngày dạo Long Đồ các Vạn Cầm đường, vẽ tranh chơi đàn hưởng thụ. Nhoáng một cái nửa năm đã như già đi chục tuổi, tóc bạc quá nửa, khuôn mặt nhợt nhạt, không khác gì dính phải "nghiện ngập" gì đó.
Triệu Cát yêu cầm kỳ thi họa, đôi lúc chểnh mảng triều chính, nhưng cũng chưa đến mức thành hôn quân.
Gần đây, Triệu Cát cảm giác có kẻ nào đó đang ngấm ngầm thao túng Đại Tống ngay dưới chân lão. Thậm chí, chuyện phản loạn của Yên Vương Triệu Doãn dường như cũng nằm trong bàn cờ của kẻ kia. Triệu Cát làm Hoàng đế đã hơn 20 năm, nhưng chưa bao giờ bất an như thời gian này.
Triệu Cát nghĩ đến vài chuyện, đau đầu thở dài.
- Quan Gia, Quan Gia, ...
- Hử? - Triệu Cát mệt mỏi hừ nhẹ.
Một tiểu thái giám mặt "xanh như đít nhái" hấp tấp chạy vào, chưa tới nơi đã sụp xuống vừa bò vừa lắp bắp :
- Quan Gia, Hiến Đức Đế Cơ ...
Triệu Cát nghe hai chữ "Hiến Đức" ngay lập tức tỉnh táo. Lão bật hẳn dậy, trừng mắt :
- Xảo Vân? Có chuyện gì?
Tiểu thái giám ghì sát đầu xuống sàn không dám ngẩng lên, run rẩy nói :
- Đế Cơ ... Đế Cơ ... đi dạo cạnh hồ Phi Ngư, chẳng may ... trượt chân ...
Hiến Đức Đế Cơ Triệu Xảo Vân - Thất Công chúa Đại Tống, 16 tuổi, đi dạo cùng một dàn cung nữ thái giám bao bọc bốn phía, thế nào đó lại "trượt chân", chém gió thời nào cũng có.