Triệu Hanh đang lơ mơ sắp ngủ trong xe, đột nhiên có tiếng báo cáo :
- Điện hạ, phát sinh biến cố.
- Chuyện gì phát sinh?
- Có kẻ theo đuôi.
- Bao nhiêu người? Khoan đã, còn bao lâu thì qua sông.
Triệu Hanh bắt đầu lo lắng. Chỉ cần qua sông, bên kia sẽ có người tiếp ứng.
- Bẩm, chưa tới chục người. Một khắc nữa đến sông.
Triệu Hanh nghe vậy liền thở phào, nói :
- Phân phó một nhóm chặn chúng lại đi, có thế cũng làm ta mất ngủ.
- Điện hạ thứ tội. Có điều ...
- Lại làm sao? - Triệu Hanh gắt gỏng.
- Bẩm, đám kia hình như của Mật Thám tự.
- Mật Thám tự? Lại cái đám chó chết đó.
Triệu Hanh chột dạ, nếu là Mật Thám tự thì không xem thường được, bởi khả năng lần trốn này của gã đã bị lộ. Đám kia mũi rất thính, chỉ sợ động tĩnh của phụ vương cũng sẽ bị khui ra.
- Giết hết chúng.
- Dạ.
Triệu Hanh nghĩ nghĩ rồi gọi lại :
- Còn nữa, có biến cố. Tất cả bảo vệ ta.
- Vậy ... còn quận chúa? - Kẻ kia hơi bất ngờ.
- Không cần quan tâm.
Triệu Hanh nói nhẹ nhàng, lúc sống chết, Vương Diệu Mai xem như vứt đi. Gã thực tế đã tính đến khả năng xấu, mới để ngồi riêng xe ngựa, nếu không hai người đã ngồi cùng xe ngựa từ đầu.
Vương Diệu Mai nếu nghe câu này của Triệu Hanh, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
...
Phía trên đồi.
Đoàn xe ở dưới đột nhiên tăng tốc độ khiến đội mật thám bị tụt ra sau, chỉ có Lăng Phong biết nguyên nhân.
Tên đầu lĩnh thấy có chuyện, hô nhỏ :
- Ngũ muội, không ổn, hình như bị lộ, hành động thôi. Sắp qua sông.
- Được. Vờ tấn công, xác nhận trong xe, sau đó rút. - Nguyệt Dung gật đầu nói.
Lăng Phong cười khổ, còn xác nhận cái gì, Triệu Hanh đang ở xe phía sau, Mật Thám tự đã tính sai. Rất tiếc hắn hiện tại không có tiếng nói gì trong đội này, giống như kẻ đi theo làm "pháo hôi".
"Hííi"
Nhóm Mật Thám tự buộc phải dừng đuổi theo. Bởi phía trước mặt, một nhóm khoảng chục người đã cưỡi ngựa chờ sẵn.
- Muội đột phá lên trước, ta sẽ giữ chân chúng.
- Được. - Nguyệt Dung gật đầu.
Lăng Phong nói nhỏ :
- Nguyệt Dung tỷ. Ta đi theo ...
- Ngươi ... Không được gọi bừa. - Nguyệt Dung bỗng hoảng hồn, ánh mắt sắc hẳn lên.
"Ặc, làm gì phản ứng kinh vậy. Chắc không thích bị gọi tỷ tỷ đây?" Lăng Phong tặc lưỡi, mắt nheo lại.
Thực ra hắn phạm vào quy tắc cơ bản nhất của mật thám, để lộ danh tính.
Lúc ở trên mái nhà là chuyện khác, lúc đó đầu não bàn bạc với nhau.
Lăng Phong là trường hợp rất đặc biệt, hắn thậm chí quy tắc trong Mật Thám đã kịp học đâu. Đùng một cái được Kha lão trực tiếp cho vào, ngày đầu tiên gặp luôn ba người cao nhất, ngay sau đó tham gia làm nhiệm vụ, thậm chí nhiệm vụ quan trọng bậc nhất.
Mật Thám tự tuy cơ quan triều đình, nhưng lại xưng hô kiểu giang hồ, lúc nhiệm vụ không thể xưng tên. Đây là quy tắc cơ bản. Lúc cần thiết cũng để kẻ địch nhầm lẫn thành bang phái giang hồ. Trong nhóm mật thám này, chỉ có tên đầu lĩnh kia và Nguyệt Dung quen biết mà xưng huynh muội, đám còn lại đều đánh số mà gọi.
Tên đầu lĩnh nói rồi cùng vài người lao tới đám chặn đường.
Lăng Phong đi theo vài người Nguyệt Dung lách sang một bên. Không ai ra lệnh gì cho Lăng Phong, bởi tất cả đều nghĩ kẻ tập sự này chạy tới đây lăng xăng là cùng, xông pha vào chỉ có chết.
Lăng Phong cơ bản chả buồn tránh né, cứ kẻ địch nào áp sát hắn, hắn lại âm thầm cho một viên bi. Hiện tại trên người Lăng Phong cũng chỉ mang theo một túi bi sắt thô sơ, chả khác gì viên đá. Đây là dụng cụ luyện phi đao của hắn bấy lâu, phi đao tinh xảo không dễ gì có được.
"Tiện thể luyện phi đao luôn." Lăng Phong rất thoải mái nghĩ.
Lăng Phong luyện phi đao thực ra không nhiều lắm. Lăn lộn với huynh đệ Hắc kỳ mấy tháng, hiện tại Lăng Phong đã học qua chiêu thứ hai, Thiên Lý Truy Hồn. Nếu chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán lúc tối đa có thể tấn công 48 điểm trên cơ thể, thì Thiên Lý Truy Hồn đạt đến 81 điểm huyệt vị, mỗi lần xuất chiêu đều lộn người lấy đà. Lăng Phong vẫn chưa đạt đến trình độ một lúc mấy chục mục tiêu kia, tuy vậy vẫn có tác dụng uy hiếp không nhỏ.
Nguyệt Dung thấy mấy tên áp sát mình đột nhiên đều tránh ra. Nàng không rảnh nhìn xem ai làm, tận dụng cơ hội thúc ngựa tiến lên.
Tiến gần được chiếc xe ngựa phía sau, Nguyệt Dung vẫn để ngựa chạy, dời người sang bên thân ngựa, chân vừa tiếp đất thì di chuyển cực nhanh bằng với tốc độ ngựa, sau đó thả ngựa ra, khinh công chĩa kiếm thằng vào chiếc xe phía sau.
"V*, hóa ra tiểu muội này giỏi như vậy." Lăng Phong há mồm, từ đầu hơi xem thường cô gái nhỏ này rồi. Hắn tự biết mình muốn xuống ngựa thì phải dừng lại, xuống từ tốn nhẹ nhàng, lịch sự tiêu sái, không chơi kiểu chuyên nghiệp kia được,
"Keng."
Nguyệt Dung bị đối phương chặn lại ngay trên thùng xe.
Lăng Phong nhanh như cắt thúc ngựa lên trước, chạy song song với chiếc xe, bắn ra hai viên bi. Hắn cũng chả nắm được điểm yếu của ngựa, cứ bắn đại vào chân.
"Hííí ... "
Hai con ngựa trúng đòn lồng lộn lên đứng hẳn lại, nâng cả hai chân trước lên làm xe ngựa nghiêng ngả về sau.
"A .."
Lúc này tình hình mới phát sinh, đồng đội phe mật thám chống không nổi, lần lượt ngã ra.
"M*, chơi không vui rồi đây." Lăng Phong nghĩ.
Nguyệt Dung vẫn một chọi hai, nhảy khỏi thùng xe, liên tục khua kiếm chống đỡ lùi ra sau. Phe Triệu Hanh mới tổn thất hai người, vẫn còn hơn chục hộ vệ.
Lăng Phong thấy tình thế không ổn, liền ngay lập tức áp sát tung một chiêu Tiến Bộ Xung Chùy trong Thái Tổ Trường quyền. Chiêu này dùng nắm đấm, lực cương mãnh, mục đích đánh bay đối thủ. Lăng Phong nhanh tay đoạt lấy kiếm của đối phương.
- M*, lũ ăn hại. Tại sao không đi tiếp?
Lúc này Triệu Hanh được hộ tống ra xe, con ngựa kéo xe không hiểu sao sùi bọt mép không chịu chạy tiếp. Xem ra Lăng Phong lại "ném bừa mà trúng".
Lăng Phong nhìn thấy một người khác. Nàng ta mang áo bào che gần hết người, chỉ lộ mặt.
"Vương Diệu Mai?"
Lăng Phong ngán ngẩm, xem chừng cô nàng này đã chuẩn bị từ trước, chạy trốn theo tình nhân.
"Khoan đã, Triệu Hanh thực sự là hung thủ hại mẹ ta? M* nó." Lăng Phong nghĩ lại, lần đó mình mắng bừa Tiểu Mai, cô ta bỏ trốn thật, xem ra không sai. Tay Lăng Phong từng đường gân nổi lên.
Phía xa, tiếng chém giết cũng nhỏ dần.
Đúng lúc này, Lăng Phong nhìn thấy một bóng người lao từ đằng sau với tốc độ cực nhanh về phía Nguyệt Dung. Xem chừng tên đầu lĩnh đã không giải quyết được đám chặn đường.
Nguyệt Dung mồ hôi lấm tấm. Nàng chống hai người đã rất mệt, không hề biết sau lưng còn một kẻ thứ ba đang đến.
"M*, đám này đánh với tiểu cô nương mà hội đồng ba ăn một, sợ tụi mày." Lăng Phong bực tức.
Lăng Phong không giỏi kiếm, túi bi sắt chỉ còn lại vài viên.
Hắn thấy tình hình nguy cấp, để mặc mấy tên đang vây, dùng Hoạt Bất Lưu Thủ thi triển cơ thể cực hạn, bật nhảy lên thùng xe rồi tiếp đất hai lần.
"Thì ra là mày, tiện lúc." Lúc tên thứ ba ra đòn sát thủ, Lăng Phong chợt nhận ra. Cái thế bay cầm kiếm chém như bổ củi này, hắn không quên được.
Nguyệt Dung lạnh cả sống lưng, nàng đã nhận ra có người đánh lén, vả lại không hề yếu. Nàng nghiêng người theo phản xạ, nhưng hai tên trước mặt không hề đứng xem, một tên đâm kiếm ra, suýt nữa đâm xuyên mặt nàng. Nguyệt Dung hoảng sợ, đành phải thẳng người lo phía trước, bỏ luôn phía sau.
Nữ nhân, dù chết cũng muốn bảo vệ khuôn mặt.
"Keng"
Ngay khi Nguyệt Dung tuyệt vọng thì có tiếng kiếm vang lên.
Tên thứ ba kiếm bị đánh lệch đường, từ sau lưng Nguyệt Dung đâm vào bụng tên phía trước, khoảng cách dài quá thân kiếm nên không thể xuyên qua. Nguyệt Dung thoát chết trong gang tấc nhưng vẫn bị cắt ngang eo, tên trước mặt cũng bị thương.
Lăng Phong đã ra tay, trong lúc nguy hiểm, không hiểu sao lực tay ám khí hắn mạnh hẳn lên. Lăng Phong không kịp nghĩ nhiều, Đoạn Hồn quyết bật một cái nhảy vào giữa, ôm ấy eo Nguyệt Dung thoát ra.
Cảnh này cực đẹp, từ lúc Lăng Phong bay từ thùng xe xuống đến lúc ôm người đẹp ra khỏi ba cây kiếm. Trong phim ảnh sẽ có đoạn hai bên nhìn vào mắt nhau này nọ. Chỉ tiếc Đoạn Hồn quyết dùng để uy hiếp tinh thần, Nguyệt Dung là người đứng giữa vòng vây bị ảnh hưởng nhất, ngơ ngẩn không hiểu gì.
Lúc Nguyệt Dung hoàn hồn lại.
Cả người nàng đang dựa hẳn vào Lăng Phong, tay phải buông xuống, tay trái vòng qua ôm eo đang chảy máu.
Nguyệt Dung mặt đỏ bừng, nàng nợ "kẻ tập sự" này một mạng. Nàng cựa quậy muốn tách ra.
- Đứng im đi. - Lăng Phong không khách sáo nói, hắn đang quan sát tên thứ ba.
"Hóa ra người này là cao thủ." Nguyệt Dung bây giờ mới nhận ra. Thảo nào Kha lão lại nhanh chóng nhận hắn vào như vậy. Không hiểu sao nàng lại ngoan ngoãn đứng im.
Lăng Phong nhìn chằm chằm tên thứ ba, nói :
- Lại gặp lại ngươi. M* nó, lần này xem ai đuổi ai.
Lăng Phong quên mất tiêu mình đang làm mật thám, làm như giang hồ nhân sĩ giao chiến.
- Lăng Phong?
Vương Diệu Mai nhận ra giọng nói của Lăng Phong, nhưng vẫn khá nghi ngờ. Vì kẻ này đang bịt mặt, nhưng bộ đồ xanh xám kia thì rất giống.
Tên thứ ba kia, chính là tên đầu lĩnh đêm đó đột nhập Lăng phủ muốn giết Lăng Phong. Gã nghĩ nghĩ một lúc, mới đoán ra Lăng Phong là ai, nói :
- Hóa ra tên nhãi nhà ngươi, tốt lắm, để ta giải quyết luôn.
Lăng Phong không rõ kế hoạch của Mật thám tự là gì, quay sang nói nhỏ với Nguyệt Dung :
- Rút về phía sau, kẻ mang giáp ở kia chính là Triệu Hanh. Thông báo hay làm gì thì làm đi.
- Làm sao có thể?
Nguyệt Dung run lên, nhìn về phía Triệu Hanh.
- Hừ, tin không tin tùy ngươi. Ta có việc cần làm.
Lăng Phong đẩy nhẹ Nguyệt Dung ra, không nói nhiều tấn công tên kia.
Nguyệt Dung khinh công lui về phía sau, trong mắt vẫn hiện vẻ bối rối, không ngờ Triệu Hanh lại ở phía này, vậy phía kia tinh anh Mật Thám tự đều bị dắt mũi cả.
Lăng Phong biết tên đầu lĩnh này về kiếm pháp hơn hẳn mình. Cái hắn hơn đối phương chỉ có sự bất ngờ, chắc chắn tên kia nằm mơ cũng không nghĩ mới vài tháng Lăng Phong tiến bộ nhiều thứ đến vậy. Nếu người ta đã khinh thường mình, vậy cứ cho hắn khinh thường, giết trong chiêu đầu tiên.
Lăng Phong nghĩ vậy, giơ kiếm đâm thẳng về trước đơn giản.
Tên đầu lĩnh chỉ cười mỉm, đứng kiểu "ông cứ ở đây xem mày làm được gì." Gã đang nghĩ, thằng nhãi kia khá hơn trước, lần này biết tấn công, không còn chạy chạy.
Kiếm đến.