Vừa lên bờ xong, Lăng Phong đã cõng Lâm Hàm Uẩn nhằm hướng rừng cây chạy như bay. Dạo này không biết ăn phải thứ gì mà xui vậy, suốt ngày hết lặn đến chạy. Thực ra, bằng thần thức, Lăng Phong cảm nhận được khí tức một nhóm người đang gấp rút đuổi theo mình, tám phần là đám thổ phỉ kia.
Chuyện đêm qua, nghĩ lại Lăng Phong không khỏi thấy mình liều lĩnh, đổi lại cũng là một thành tựu khó quên.
Con sông kia rộng ngoài tưởng tượng của hắn. Ban đầu Lăng Phong muốn lặn xuống an toàn chuồn đi. Nhưng hắn lại phạm một sai lầm, đó là dặn dò Lâm Hàm Uẩn có chuyện thì "nhéo" hắn.
"Nữ nhân không nhéo thì thôi, đã nhéo thì chỉ có chết trở lên". Câu này Lăng Phong nghe nhiều, đêm qua mới thấm thía. Hắn chạy một mạch còn chưa cởi áo ra kiểm tra, nhưng ước chừng sau lưng chắc chắn đã mất vài miếng thịt, không thì cũng tím đen cả lại, mất hết cảm giác. Nếu không, đáng ra giờ này Phong ca đã có thể hưởng thụ tư vị bộ ngực cỡ D mềm mại đè nén trên lưng.
Nói lại, Lăng Phong là nam nhân, lại trải qua huấn luyện, chịu được hà khắc như đêm qua có thể hiểu chút. Nhưng Lâm Hàm Uẩn thì khác, xem ra nàng này xuất thân không tầm thường.
Mặt trời bắt đầu ló dạng ở chân trời, hơi thở của Lâm Hàm Uẩn cứ phà phà vào tai Lăng Phong, lúc này lại đột nhiên phát ra một tiếng kiều mị :
- Ưm ...
- Sao vậy?
Lâm Hàm Uẩn im lặng một lúc, lấy hết sức lực thều thào :
- Ta ... đau quá.
Lăng Phong quay đầu nhìn lại. Bởi Lăng Phong đang cõng Lâm Hàm Uẩn, hắn chỉ cần quay ra sau, hai cái đầu sẽ kề sát nhau, Lắng Phong suýt chút nữa hôn luôn lên má nàng ta.
Ở cự ly gần thế này, Lăng Phong có thể thấy rất rõ khuôn mặt Lâm Hàm Uẩn, đặc biệt là đôi mi cong cong, đôi mắt ươn ướt mơ hồ của nàng.
"Kỳ quái, tại sao không xấu như tối qua? Góc nhìn khác nhau? Không ổn, không ổn. Nếu cứ ở gần cô ta thêm, chỉ sợ có ngày ta sẽ rơi vào ma trảo mất." Tim Lăng Phong đập mạnh. Hắn rút cục hiểu vì sao thanh niên lúc bình thường đề ra mục tiêu kiếm vợ rất cao, đến khi có thì lại là một em vô cùng "tầm thường".
Chẳng qua, không có thời gian cho Lăng Phong thắc mắc thêm.
Lâm Hàm Uẩn cả người đã run lẩy bẩy, trên trán mồ hôi rịn ra từng hột. Khuôn mặt nàng tái nhợt đáng sợ, ngay cả đôi môi cũng trắng dại ra, có lẽ nàng cắn răng chịu đau quá lâu mới khiến môi thành như vậy, nhìn không khác gì người chết đuối.
Lăng Phong giật mình kinh hãi, thấp giọng hỏi :
- Cô đau ở đâu?
- Ở ...
Lâm Hàm Uẩn dừng nửa chừng, khuôn mặt đang trắng bệch bỗng hồng hào hơn chút, đôi mắt cũng hiện vẻ e lệ.
Lăng Phong chả hiểu ra sao, nghĩ gì đó đoán bừa nói :
- Làm sao? Hay là "đau bụng"? Làm ơn đừng đùa nha, chúng ta đang bị truy đuổi đấy, cả tháng đau lúc nào không đau nhằm ngay lúc này.
Lâm Hàm Uẩn nghe nửa câu đầu không rõ Lăng Phong nói cái gì, xong nửa câu sau liền hiểu, không khỏi quay mặt sang một bên, giọng nói vừa tức giận vừa xấu hổ :
- Ngươi ... ta không phải ... cái đó ...
- Chứ cái gì? - Lăng Phong gấp rút truy cứu.
Lâm Hàm Uẩn mãi mới lí nhí đáp :
- Ở ... ngực.
- Ngực? Ở ngực thì cứ nói ở ngực, giấu diếm làm gì chứ? Ta bây giờ đang rất đói, nếu là hai bánh bao thường thì ta còn để tâm chút, bánh bao thịt ta nuốt không trôi.
Lâm Hàm Uẩn dù rất đau đớn, nhưng bị Lăng Phong than thở khó hiểu cũng phải cố hỏi :
- Cái gì ... thịt?
- Ngực cô không bằng thịt thì bằng gì?
Nói xong Phong ca chột dạ, nói thì nói vậy, cũng không chắc tất cả đều là thịt đi? Đêm qua dưới nước đánh bậy đánh bạ chẳng phải rơi ra "vật thể lạ" đó sao? Đến giờ hắn còn chưa rõ là thứ gì.
Lâm Hàm Uẩn xấu hổ chuyển thành tức giận :
- Ngươi ...
Lăng Phong thấy đùa cũng đủ, liền để nàng ta xuống đất. Kỳ thực hắn đùa cũng chỉ để nàng ta chuyển suy nghĩ sang chuyện khác, có thể đỡ đau đi phần nào.
Lăng Phong quay lại, hai tay ôm lấy Lâm Hàm Uẩn đứng lên, cảm thấy trên tay mình là cả một thân hình mềm mại mảnh mai, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng phát ra, đúng với câu "nhuyễn ngọc ôn hương". Hắn quả thật không dám nhìn thẳng vào thân hình nàng, nhằm hướng rừng cây bên đường đi tới, muốn tìm một chỗ kín đáo chăm sóc vết thương cho nàng ấy.
Vừa ôm vừa đi, liếc qua vị trí vết thương Lâm Hàm Uẩn đang che lại, Lăng Phong liền vỡ ra vài điều.
Thứ nhất, vết thương rõ ràng ở vai, nhưng nữ nhân sẽ thấy đau ở ngực.
Thứ hai, Lâm Hàm Uẩn này càng đau đớn nhăn nhó càng có vẻ đẹp kỳ quái.
Thứ ba, kia là dấu vết của phi đao. Thì ra lúc trên thuyền Lăng Phong cứu nàng nhưng vẫn chậm một nhịp.
Ngoài ra, có một chuyện Lăng Phong không nhớ. Đêm qua ở dưới nước, trong lúc vội vã, hắn "bóp" trúng chỗ nào đó khiến Lâm Hàm Uẩn há miệng muốn hét, hóa ra không vì trúng chỗ "nhạy cảm", mà còn vì trúng vết thương của nàng ấy. Vậy mà cô gái này nhẫn nhịn chịu đau suốt một đêm đến sáng, Lăng Phong không khỏi thấy phục nàng.
Hai người cứ thế im lặng.
Lăng Phong đi dần vào một thung lũng nhỏ, cỏ cây um tùm, hai bên vách đá cao ngất, từng phiến đá nhọn hoắt chỉa ra, nhìn như những cái răng thú lớn.
Vài con côn trùng dậy sớm kêu rả rích, mơ hồ còn nghe cả tiếng sói tru đâu đó, xem ra "sói huynh" vừa "ăn sáng" với vợ xong, sướng quá mới tru lên.
Biết Lâm Hàm Uẩn đang nhịn đau, Lăng Phong đành cố bắt chuyện trở lại, chỉ tiếc giọng nói vô tình hơi nặng nề :
- Đau như vậy sao không nói sớm?
Lâm Hàm Uẩn không dám nhìn, chỉ tội nghiệp đáp :
- Ta ... sợ ngươi tức giận.
Lăng Phong như nghẹn ở cổ. Hắn thấy hơi xấu hổ, hình như từ đầu Phong ca hơi lỗ mãng với nàng ta quá đi. Có điều không thể đổ hết lên đầu hắn, lâu nay Lăng Phong chỉ ở cạnh toàn đám thô lỗ, không Tần Quyền thì cũng Cố lão điên, còn giữ được thuần khiết mới lạ, chưa kể kiếp trước của hắn cũng chẳng phải loại "thiện giải tâm ý" gì.
Lâm Hàm Uẩn nói tiếp :
- Với lại, ta sợ ... ngươi làm ... chuyện xấu.
- Chuyện xấu gì? - Lăng Phong khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, Lâm Hàm Uẩn vội vàng quay đầu đi chỗ khác :
- Ta ... không biết.
Đúng lúc này, Lăng Phong cảm thấy một cơn gió từ bên hông đánh úp qua, từ trong bụi cỏ một cái bóng lớn lao ra. Hắn đang ôm Lâm Hàm Uẩn, trước người hoàn toàn không thể phòng thủ, chỉ có thể dùng Đoạt Hồn quyết dẫm mạnh hai chân, lộn người ra trước. Bình thường sau chiêu này Lăng Phong liền có thể lấy lại thăng bằng, chỉ tiếc hiện tại hắn đang bế Lâm Hàm Uẩn, cả người cứ thế chúi xuống lăn một vòng, hai tay bảo vệ cho Lâm Hàm Uẩn xem ra cũng bị đá nhọn đâm không ít.
Hắn định thần nhìn lại.
Một con sói.
Dạo này kiếm ăn khó khăn, sói cũng thức khuya dậy sớm.
Nói không chừng, chính con này vừa tru lên, báo hại anh em còn tưởng "sói huynh" đang sung sướng với bà nhà.
...
Cuối thu, gió thu từng cơn mát mẻ thổi qua.
Phiếm Hoàng bình nguyên, đất đai màu mỡ dư thừa, thế nhưng người ở lại vô cùng thưa thớt. Chỗ này xưa kia là giáp ranh giữa Tống - Liêu, ngoài việc chiến tranh liên miên khiến người ta không dám tới sống, vùng này còn tập trung rất nhiều "thế lực ngầm", hoạt động vô pháp vô thiên, quan phủ quân đội cả Tống lẫn Liêu không thể quản nổi. Có thể kể đến U Linh sơn trang, tổ chức sát thủ từng đuổi giết Lăng Phong.
Nhạn Môn quan gần trăm năm trước từng chứng kiến một trận siêu đại chiến. Năm đó Liêu Cảnh Tông phái 10 vạn quân Khiết Đan tấn công Nhạn Môn hòng phá vỡ quan ải này, dự tính chọc thủng nó, tiến tới diệt luôn nhà Tống. Bấy giờ, Dương gia tướng Dương Kế Nghiệp của Tống là người đem quân chống đỡ. Kết cục thắng bại khoan nói tới, nhưng hai bên gần chục vạn người ngựa phải bỏ mạng lại đây. Xác chết nhiều đến mức không thể dọn dẹp tẩy rửa, mùi hôi thối bốc lên trời suốt mấy năm.
Từ đó về sau nơi đây tử khí quỷ khí lởn vởn không tan, kéo theo đủ loại tin đồn u ám. Người ta đồn rằng bất kể người hay thú, chỉ cần đặt chân vào đây đều chết chắc. Dần dà vùng này trở thành "vùng đất chết".
Chục năm trước, Liêu Đạo Tông Da Luật Hồng Cơ lại có ý định dẫn quân vượt Nhạn Môn đánh Tống. Chỉ là, khi dân chúng đã chuẩn bị tinh thần bỏ nhà di tản, không rõ chuyện gì khiến Liêu Đạo Tông đột nhiên dừng kế hoạch lại, rút quân về nước.
Bởi sự việc quá kỳ quái, dân chúng Hà Bắc Sơn Đông bắt đầu đồn đoán dựng chuyện. Có giả thuyết nói rằng, bang chủ Cái Bang lúc đó - Tiêu Phong - là người đã chặn đứng cuộc xâm lược.
Đã là đồn thì chả bao giờ rõ ràng, người ta bắt đầu suy diễn.
Tiêu Phong cho dù là bang chủ, nhưng vẫn chỉ là người giang hồ, làm sao thần thông quảng đại đến mức khuyên nhủ được Hoàng đế cả một nước? Điều này quá không hợp lý.
Có kẻ tung tin mới, nói rằng Tiêu Phong có quan hệ với nhà Liêu từ trước, thậm chí chính là người Khiết Đan. Lắm kẻ còn thêu dệt họ Tiêu thành đại tướng của nhà Liêu. Có điều, hầu hết dân chúng lại tin tưởng tin này, bởi họ Tiêu ở Khiết Đan là họ lớn thứ hai chỉ sau họ Da Luật. Tiêu Phong họ gì không lấy lại lấy họ Tiêu. Một người đáng ra là anh hùng chống xâm lược lại trở thành kẻ lòng lang dạ sói.
Tiêu Phong về sau chưa một lần xuất hiện giải thích cho bản thân, khiến nhiều người cho rằng Tiêu Phong đã chết ở Nhạn Môn quan.
Rút cục, câu chuyện kia vẫn mãi là một bí ẩn.
Phía nam Nhạn Môn quan, ngay giữa "vùng đất chết", có hai thôn nhỏ rất nổi danh, một tên thôn Mã Chủng, một tên thôn Mộ Lâm, mỗi thôn không đến trăm người sinh sống. Nghe nói một cái khi xưa chôn xác ngựa, một cái chôn xác lính đã chết trận. Cũng không rõ thôn dân hai thôn này nghĩ gì, hay vì lý do đặc biệt nào, lại chấp nhận sống trên "nghĩa địa" như vậy.
Ở một nơi phía tây thôn Mộ Lâm.
Nơi này có vẻ như một gian nhà tù, vài tên thủ vệ bịt mặt đứng ngoài cửa, dùng tiếng Nữ Chân đùa cợt :
- Nữ nhân trong kia, một khi lấy lời khai xong, không biết ai sẽ là người hưởng thụ đầu tiên a.
- Sao? Thèm lắm rồi à?
- Hừ, ngươi thì không thèm chắc? Văn Thành Bích, đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc, tình nhân của tên Vương gia gì kia. Phong tình mỹ lệ như vậy, ông chơi một lần rồi chết cũng được.
- Hêhê ... - Kẻ kia cười dâm dật.
Một kẻ bước tới quát :
- Nghiêm túc đi. Công chúa sắp đến rồi.
- Nhị Hộ pháp, Hàm Yên Công chúa thực sự sẽ đến sao?
Tên kia giọng lạnh lẽo :
- Công chúa đích thân thẩm vấn, nếu ngay cả Công chúa cũng không bắt ả kia khai ra được. Đến lúc đó ...
Tên thủ vệ ánh mắt đê tiện tiếp lời :
- Đến lúc đó, Nhị gia ngài đích thân "ra tay", không sợ ả ta không khai, bọn tiểu nhân lại có thể đại khai nhãn giới a.
"Nhị gia" kia không giấu nổi vẻ tự đắc :
- Hừ, U Minh Cung chúng ta, cũng không phải chỉ có cái tên.