Đúng lúc này, Triệu Diễn đi ra.
- Ngươi mắt chó không thấy bản ... là ngươi?
Triệu Diễn nhìn Lăng Phong chửi. Gã không biết võ công, nhưng là Yên Vương Thế tử, hiện tại ở Hà Bắc Triệu Diễn không khác vua một cõi, không biết sợ là gì.
Lăng Phong bỗng nổi lên ý giết người.
Người khác có quyền cứ thích thì giết hắn, chẳng lẽ hắn không làm ngược lại được?
Dĩ nhiên hắn không ý kiến gì về độ điên của Triệu Diễn với hai mẹ con Thành Bích. Có điều, tối hôm trước nếu không có Ngân Diện xuất hiện, Triệu Diễn và Bùi Thiệu Huy mới là kẻ địch của Lăng Phong, bởi lúc đó bọn chúng đã ra tay với hắn. Mặc dù ý định hạ thủ là tự ý Bùi Thiệu Huy, gã sợ Lăng Phong được Thành Bích nâng lên thay thế mình. Nhưng trong mắt Triệu Diễn cũng chả xem Lăng Phong vào đâu, không quan tâm Lăng Phong sống chết, chuyện tối đó Triệu Diễn cũng không chạy khỏi liên quan.
Sát ý Lăng Phong vừa nổi lên, một bóng người đã xuất hiện.
- Ngươi muốn làm gì?
Đại Đao, vẫn khuôn mặt lạnh tanh với vết sẹo dài.
Lăng Phong cười méo mó :
- Đao đại ca, ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế này, ta tổn thọ mất.
- Hừ, ai làm huynh đệ với ngươi. Ta cảnh cáo, có ta ở đây, đừng hòng ngươi đụng được đến sư m ... phu nhân. - Đại Đao gằn giọng.
Lăng Phong nhếch mép :
- Ta đây đang cầu nàng ta đừng đụng đến ta mới đúng.
- Hừ. - Đại Đao hừ lạnh quay lưng đi.
Đi được một đoạn, Đại Đao nói tiếp :
- Ngươi muốn giết ai khác ta không quản, nhưng nếu để liên quan đến nàng, ta cũng sẽ tìm giết ngươi.
- Rồi, rồi. - Lăng Phong đến phiền vị mặt sẹo này.
"Chà, thằng này hình như không chỉ làm hộ vệ, mà làm luôn hộ hoa rồi đây." Lăng Phong ngẫm nghĩ.
Đại Đao luôn nằm ngoài phạm vi thần thức của Lăng Phong, Thành Bích có Khai Thần Thuật phát hiện thần lực của Lăng Phong. Xem chừng xuất thân hai người này không hề thấp.
Nhìn Triệu Diễn đã cùng hộ vệ đi mất, Lăng Phong đành nhịn xuống, rảo bước vào trong. Sau lần đụng độ với Thành Bích, Lăng Phong có cảm giác thần lực mình dần thiếu hụt, hắn cũng nhận ra lâu nay mình hơi hoang phí "của trời", vì vậy quyết tâm không phải lúc cần thiết sẽ không dùng lung tung.
Cửa phòng khách chỉ khép hờ, từ trong còn thoang thoảng mùi thơm bay ra, còn lẫn cả mùi rượu nhẹ.
"Mỹ nữ này chán đời uống rượu?" Lăng Phong nghĩ thầm.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Văn Như Ý không biết đã đi đâu.
Lăng Phong liếc mắt một cái, thấy Thành Bích đang nằm trên bàn. Khuôn mặt xinh đẹp hướng ra ngoài, tay vẫn cầm chén rượu.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ mệt mỏi, mày vẫn còn nhíu lại. Dáng người căng tròn quyến rũ, lại có vẻ thành thục thướt tha mà thiếu nữ không thể có được. Bình thường nàng ra vẻ lả lướt câu dẫn, lúc này yên tĩnh nằm đó, hoàn toàn như hai người khác nhau.
Ông bà nói "gái một con trông mòn con mắt", đại loại chính là cảnh vật trước mắt. Thành Bích chỉ mặc một bộ váy áo màu trắng, quần áo kia như hòa làm một thể với da thịt trắng nõn của nàng ta. Bởi thân thể nằm ngang trên bàn, khiến bộ ngực vốn đầy đặn còn lớn hơn. Thân thể đẫy đà mềm mại, nhưng vòng eo mảnh mai cực kỳ tinh tế, bờ mông nở nang tròn xoe hoàn mỹ. Lăng Phong nhìn vào không thể nào tưởng tượng nàng ta đã gần 30, lại từng sinh nở. Chỉ e đám nữ nhân hiện đại sau này, tìm đủ cách đi thẩm mỹ giữ dáng này nọ cũng chạy dài.
Có lẽ môi bị khô, đột nhiên Thành Bích hơi thè lưỡi ra liếm vành môi đỏ mọng, yêu mị khêu gợi vô cùng.
"Ực." Lăng Phong không khỏi nuốt nước miếng.
- Ài, thật khó mà kìm lòng nổi mà. - Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn trong đầu nghĩ đến cảnh tượng lần nọ, Thành Bích thân thể trắng nõn xích lõa tự an ủi trên giường, miệng rên rỉ dâm mỹ, muốn xua cũng không xua nổi.
Lăng Phong không kìm được đưa tay vuốt tóc, dần dà vuốt má Thành Bích.
Thành Bích vẫn nằm im. Lăng Phong thấy thế đánh liều, người hơi quỳ xuống, một tay vuốt ve dần ra bờ lưng của nàng. Tay đi đến đâu, chỉ thấy da thịt mềm mại âm ấm đến đó. Khuôn mặt hắn dần áp sát vào mặt Thành Bích, hơi thở hai người phà vào mặt nhau, hương thơm nhè nhẹ của Thành Bích khiến Lăng Phong bên dưới cũng có phản ứng.
Nhìn khuôn mặt cận kề trước mắt, Lăng Phong không khỏi tim đập nhanh. Quả thật quá đẹp, mi mắt nàng cong vút run rẩy, đôi môi vểnh lên như đang chờ hắn chiếm lấy.
Lăng Phong tay kia đã kéo xuống bờ mông tròn trịa, còn cố ý nắn một cái. Thành Bích cả người bỗng giật nhẹ, hai chân nàng đột nhiên khép lại, cả mặt cả cổ đều đỏ bừng lên. Chẳng qua nàng uống chút rượu mặt đã đỏ sẵn, Lăng Phong không để ý đến.
Đúng lúc hai đôi môi vừa chạm nhẹ vào nhau.
- Mẫu thân, ngài có ở trong không?
Cả Lăng Phong lẫn Thành Bích đều giật mình. Lăng Phong y như kẻ trộm bị bắt quả tang. Thành Bích lại chả khác nào kẻ "muốn để người ta trộm" bị bắt quả tang.
Thành Bích mở mắt choàng tỉnh, vội vàng sửa lại váy áo tóc tai, không thèm nhìn Lăng Phong, thấp thỏm nhìn Văn Như Ý :
- Con ... con vào đây làm gì? Sao ... còn chưa về ngủ?
- Con sợ mẫu thân vẫn buồn bã, nên ...
Văn Như Ý bộ dáng nhỏ nhắn đi vào, liếc Lăng Phong vờ ra vẻ bất ngờ hỏi :
- ... Sao hắn cũng ở đây?
- Ta ... cũng sợ mẹ ngươi buồn bã. - Lăng Phong tay chân không biết để đâu, cười trừ.
Thành Bích nhìn con gái Văn Như Ý bất đắc dĩ.
Văn Như Ý bình thường rất hay chơi trò "ngẫu nhiên" qua thăm mẹ, mấy lần phá bĩnh Thành Bích và nam nhân khác. Cô bé còn nhỏ tuổi, lại là con gái Thành Bích, nếu Thành Bích không đuổi, trừ Yên Vương cũng chả ai dám đuổi đi. Những lần khác Thành Bích quả thật thấy có ích, chẳng hiểu sao lần này Thành Bích lại thấy đứa con gái này thật "phiền phức", xuất hiện không đúng lúc tẹo nào.
Thành Bích liếc xéo Lăng Phong đang ngượng ngập đứng đó, nhắc khéo :
- Ngươi về trước đi, chuyện kia ta sẽ bàn sau.
"Chuyện gì bàn sau? Đã bàn cái gì đâu?" Lăng Phong mặt ngơ ra.
Thành Bích đến buồn bực tên này, mắt trừng lên. Lăng Phong đành đi ra.
Nhắc nhở Văn Như Ý về phòng xong xuôi, Thành Bích liền gọi một đứa nha hoàn vào hỏi :
- Hắn đâu rồi?
- Hắn là ...? - Nha hoàn mờ mịt.
- Tên vừa rồi đi ra.
- A, hắn về rồi. - Nha hoàn hiểu ra đáp.
- Về rồi?
Thành Bích ngẩn ra, vừa tức giận, vừa buồn cười, vừa xấu hổ. Nàng hỏi lại :
- Thực sự về rồi?
- Dạ, phu nhân. - Nha hoàn kia không hiểu ra sao thật thà đáp.
"Hừ, đồ bại hoại, đồ ... nhát gan. Nói về là về ngay. Ngươi ... tức chết ta." Thành Bích bực tức không thể phát tiết.
Cảm thấy vùng thầm kín mình đã ẩm ướt, biết mình động tình xuân triều tiết ra, Thành Bích liền phân phó :
- Chuẩn bị nước tắm cho ta.
- Dạ, phu nhân.
Lát sau.
Trong khuê phòng đặt một thùng tắm lớn, hơi nóng bốc lên, trên mặt nước còn thả vài đóa hoa mai. Một nữ nhân nằm ngang trong thùng tắm, tóc đen dán hai má. Nàng ta mắt nhắm lại ngâm mình trong nước nóng, tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể no đủ của mình, chỗ nào cũng là tuyệt tác.
Thành Bích là người từng trải, vừa rồi không nhảy cẫng lên phản ứng "nam nữ thụ thụ bất thân", nhưng cũng không phải loại dâm đãng dễ dãi.
Gần chục năm trước, nàng cùng sư huynh Đại Đao rời môn phái vào giang hồ, gặp gỡ Triệu Doãn. Lúc đó nàng còn quá trẻ, Triệu Doãn lại cường tráng tuổi 40, có mị lực của nam nhân trưởng thành, còn kèm theo sắc thái vương giả, khiến Thành Bích xiêu lòng mà sinh ra Văn Như Ý bây giờ. Từ sau khi Thành Bích sinh nở, Triệu Doãn cũng bắt đầu kế hoạch làm phản, dần dà bỏ rơi hai mẹ con. Hơn thế tuổi tác dần tăng, chuyện nam nữ của Triệu Doãn cũng ít dần đi. Mấy năm gần đây hoàn toàn không còn đụng đến Thành Bích.
Mặc dù như Lăng Phong thấy bề ngoài Thành Bích lả lơi quyến rũ, thực tế cuộc đời nàng cũng chỉ trải qua một nam nhân là Triệu Doãn. Lâu nay vẫn chăn đơn gối chiếc, lúc xuân tình bột phát chỉ có thể tự mình an ủi.
Thành Bích còn chưa đến 30, là tuổi rực lửa nhất của nữ nhân, tình dục đòi hỏi rất cao, thế nhưng lại rơi vào tình cảnh khốn khổ. Triệu Doãn vẫn còn đó, nàng tuy tình cảm phai nhạt nhưng cũng không thể buông thả đi tìm nam nhân khác. Triệu Doãn là Vương gia, trừ kẻ nào loại "gan hùm mật gấu" nhân lúc Vương gia đi xa tới "tòm tem" kiểu Thạch Hải Quân, còn lại chỉ dám nhìn chứ không dám đụng. Hơn nữa, bản thân Thành Bích cũng muốn giữ quan hệ tình nhân với Triệu Doãn, mong muốn bước vào phủ Yên Vương làm thiếp thất, có một cuộc sống ổn định.
Thành Bích đối đầu Triệu Hanh, một phần vì kẻ kia cùng Vương phi đều có ý ngăn cản nàng vào phủ Vương gia. Vương phi ghen ghét nàng trẻ đẹp, còn Triệu Hanh nhìn ra Thành Bích có dã tâm nên ngăn cản. Chỉ có Triệu Diễn có ý qua lại với mẹ con Thành Bích, chỉ không ngờ gã ta có mục đích ghê tởm nọ, muốn chiếm luôn nàng ta.
Thành Bích vừa rồi hoàn toàn không ngủ say, cũng không uống bao nhiêu rượu. Lúc Lăng Phong tiến vào, bình thường có lẽ Thành Bích sẽ tỉnh lại ngay, chẳng qua chút rượu nóng làm nàng cũng suy nghĩ khác đi. Tất cả hành động của Lăng Phong nàng đều biết, chẳng qua Thành Bích vẫn cố ý nằm im chờ xem, trong lòng vừa hồi hộp vừa mâu thuẫn.
Lăng Phong và nàng không mấy quan hệ, chính thế Thành Bích càng dễ chấp nhận. Vả lại, Lăng Phong còn trẻ trung, khác hẳn mấy lão quan lại khác như họ Thạch.
Chẳng qua, Phong ca mồm lúc nào cũng tự xưng phong lưu, rút cục vẫn còn quá kém, bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng.
Lúc này, Thành Bích trong đầu tưởng tượng gì đó, mặt nàng ửng đỏ, cặp đùi thon dài dưới nước kẹp lại một chỗ, chân dài banh thẳng tắp. Nàng một tay đang duỗi ở nơi xấu hổ, cổ họng phát ra tiếng trầm thấp rên rỉ, hô hấp dần dồn dập.
Đột nhiên, nàng toàn thân chấn động run rẩy, răng trắng cắn môi hồng nhuận, cả người giật nhẹ. Toàn bộ thân trên ưỡn khỏi mặt nước, bộ ngực lớn như hai tòa núi ngọc nhô hẳn lên, hai hạt anh đào đã cứng hẳn lại ngạo nghễ vươn cao.
"Aaa" Một tiếng rên cao vút vang vọng trong phòng.
Lát sau, trong làn hơi nước hầm hập, có một khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm nước tắm lẫn mồ hôi, kiều mị lẩm bẩm :
- Sắc lang chết tiệt, có gan sờ không có gan ... hừ. Làm hại nhân gia khổ sở thế này.