Mục lục
[Việt Nam] Mật Thám Phong Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Liễu Thanh Nghi đang khúc mắc về tướng hồn, Thiên Diện cũng mơ hồ.

Kỳ thực ngày hôm đó trở về Nguyệt Lượng tuyền, Thiên Diện đúng là đã đụng một nhóm “đối thủ”, nhưng cũng không lập tức chạy đến Mã Chủng thôn. Nàng ta vẫn kịp gặp được “Đại Tổng Quản”. Chính Đại Tổng Quản ra lệnh cho nàng đi theo Lăng Phong.

Thiên Diện không thể nói hết bí mật cho Lăng Phong, thứ nhất vì chính nàng cũng không biết hết. Nàng là một tướng hồn cô độc, nhiều kiếp trôi qua cũng chỉ lưu luyến hai đoạn cố sự buồn bã, những chuyện khác đều chẳng để trong lòng.

Nhưng lý do thứ hai mới là trọng yếu.

Tướng hồn trong thiên hạ, tuy không nhiều, nhưng lại không hề thống nhất, chia năm xẻ bảy. Nguyên thần của Lăng Phong rút cục thuộc phe nào không rõ, Thiên Diện vì thế chần chừ, không muốn toàn lực gợi trí nhớ giúp hắn. Nàng nói trắng ra chỉ là thủ hạ cho “Đại Tổng Quản” nọ. Theo kèm Lăng Phong, cùng phe thì lôi kéo, khác phe thì tru diệt, chẳng may có chuyện Thiên Diện thậm chí phải chấp nhận hy sinh.

Có điều lại nói, nếu vị Đại Tổng Quản thần bí kia biết nhiều hơn, vì sao không đích thân gặp Lăng Phong?

Thứ nhất, lão ta dựa vào dữ kiện của Thiên Diện cũng không biết Lăng Phong là ai. Thứ hai, lão phải trấn thủ Nguyệt Lượng tuyền, đây là thành trì cuối cùng của bọn họ, không thể tùy tiện rời đi. Thứ ba, lão lại càng không dám lỗ mãng để Lăng Phong đến Nguyệt Lượng tuyền.

Đại Tổng Quản cũng cho rằng Lăng Phong nhiều khả năng đã thức tỉnh, nhưng đang giả vờ đóng kịch. Khả năng này tuy không cao, nhưng không phải không có. Bởi vì, không một tướng hồn nào trọng sinh lâu như vậy, Cửu Âm đã được kích hoạt, thần lực đã dần hồi phục, mà vẫn không biết mình là ai.

Lăng Phong vì sao sẽ đóng kịch?

Mục đích thì khó mà nói hết được. Ví dụ để Thiên Diện dẫn đến Nguyệt Lượng tuyền, đến lúc đó mới lộ mặt thật.

Bọn họ căn bản không biết, cái tướng hồn của Lăng Phong đã bị “Hàn Phong thế kỷ 21” đè bẹp, chỉ e không bao giờ ngóc đầu dậy được, còn đòi nhớ ra cái gì?

Mà thực ra, chính bản thân Lăng Phong cũng không muốn đi Nguyệt Lượng tuyền. Hắn không muốn mình thành quân cờ của một lão bất tử nào nữa.

Tướng hồn, rút cục sâu xa từ đâu? Đã quái dị cô độc thì chớ, bị người phàm ghét bỏ, bị võ lâm chính phái tìm diệt, chính bọn họ lại còn tính kế lẫn nhau?

...

Liễu Thanh Nghi tĩnh tọa. Nàng yên tĩnh như làn nước Ngộ Đạo trì, quanh người lại mờ ảo như tiên.

Đứng cạnh nàng là Lăng Phong, Tuyết Tễ kiếm trên tay.

Thực ra thì Phong ca cầm Tuyết Tễ chỉ để trông cho khí thế, chân chính sát chiêu là ở phi đao. Mặc dù hắn biết thừa với nàng kia thì kiếm hay phi đao của hắn đều vô dụng như nhau.

- Thanh Nghi, nàng cứ tĩnh tâm đi. Ta sẽ bảo hộ giúp nàng.

Liễu Thanh Nghi gượng nhìn Thiên Diện :

- Nàng ta ... chẳng phải đồng bạn của ngươi sao?

- Nếu hôm nay nàng ta cứ nhất quyết ra tay với nàng, vậy thì không phải.

Liễu Thanh Nghi nghe xong liền nhắm mắt vận khí chữa thương, cũng không biết vừa rồi nàng có cảm động hay không.

Lăng Phong cũng là bất đắc dĩ mới lựa chọn chống đối Thiên Diện. Hắn lờ mờ đoán ra mục đích của Thiên Diện, nguyên bản muốn lợi dụng nàng làm hộ vệ cho mình, nếu có thể dần cảm hóa nàng về với thế giới tự do là tốt nhất. Đáng tiếc, chưa xúc tiến được ngày nào đã sinh chuyện.

Lăng Phong cũng đã quyết định từ lâu, sẽ không lẫn vào cái “trò chơi tướng hồn” gì đó trước khi nắm hết bí mật. Hắn tự biết mình không đủ thông minh, lẫn vào quá sớm căn bản sẽ làm công cụ để người khác chơi đùa, tốt nhất là cứ chầm chậm đi từng bước một.

Còn Thiên Diện, lúc này đã tỉnh táo lại. Nhìn thấy cảnh trước mắt, nàng ta bỗng nhớ đến nam nhân nhiều kiếp trước. Kẻ đó cũng phũ phàng với nàng, đi tìm một nữ nhân khác. Mà nữ nhân đó, cũng xinh đẹp thoát tục như nàng kia vậy, thậm chí ...

Bỗng ...

Tử khí trên người Thiên Diện trở nên nồng đậm khác thường.

Liễu Thanh Nghi đang tĩnh tâm, dường như cũng phát hiện điều gì, mặc kệ chân khí chưa thể bình ổn cố đẩy Lăng Phong ra :

- Ngươi mau đi. Ta và ngươi, từ nay không liên quan.

Lăng Phong kỳ quái không hiểu, nói :

- Thanh Nghi, nghĩa là trước đây nàng thừa nhận hai ta có liên quan sao?

- Đừng nói nhiều nữa, mau đi. Đem cả nàng ta đi.

Lăng Phong đang nghĩ Liễu Thanh Nghi lên cơn ghen, như thế hắn mừng còn không kịp, lập tức nói :

- Thanh Nghi, nàng phải tin ta. Giữa ta và nàng ta không có gì cả ...

“Chỉ có một lần nhìn gần hết thân thể nàng ấy.” Lăng Phong còn may kịp nhịn lại câu này.

Liễu Thanh Nghi kỳ thực cũng rất muốn hỏi, vậy “nữ nhân Thái Nguyên” kia thì sao? Nhưng nàng cũng kịp nhịn lại. Kỳ quái, nàng đã quyết tâm không để ý đến hắn, còn quan tâm đến chuyện này làm gì?

Liễu Thanh Nghi dùng một chưởng đánh ra.

“Hự!”

Lăng Phong lại bay một đoạn. Hôm nay hắn giống như cái bao cát, cho Liễu Thanh Nghi hả giận.

Không sao cả, mục đích của hắn chính là như vậy.

Một khi nàng khép hẳn trái tim lại, không giận không vui, thì mới là vô vọng. Chỉ cần nàng còn giận, còn muốn đánh chết hắn, tức là hắn còn cơ hội.

Chỉ nghe Liễu Thanh Nghi lạnh giọng :

- Đi! Bằng không, ngươi vĩnh viễn cũng không được gặp Như Vân.

Lăng Phong ăn hết chưởng này đến chưởng khác, bị thương toàn thân, nhưng vừa nghe câu kia trong lòng mừng rỡ đến quên cả đau đớn :

- Thanh Nghi, nàng cho ta cơ hội gặp con? Được, vậy ta sẽ đi ngay. Có điều, chí ít cũng phải cho ta một cái hẹn.

- Vậy thì ... Đại Kiếm hội.

- Đại Kiếm hội? Nàng cũng đi Đại Kiếm hội sao?

Liễu Thanh Nghi không đáp, đã nhắm mắt lại.

Nàng cũng chỉ vừa biết đến Đại Kiếm hội, còn đang đắn đo có nên đi hay không.

Thần Cung là mộn phái Tây Vực, căn bản không biết đến sự kiện của võ lâm Trung nguyên. Chẳng qua mấy ngày ở Toàn Chân giáo, Liễu Thanh Nghi tình cờ biết đệ tử Toàn Chân đang chuẩn bị tham dự Đại Kiếm hội, nghe nói là sự kiện lớn 5 năm mới có một lần.

Trọng yếu là, lần Đại Kiếm hội này sẽ bàn bạc về chuyện danh môn chính phái cùng nhau chống lại Ma môn đang xâm nhập, coi như liên quan trực tiếp đến nàng.

Bỗng, nàng cảm nhận Lăng Phong tiến lại gần mình, còn ... bắt đầu cởi áo.

Nàng quá sợ hãi, nghĩ đến chuyện lần đó không khỏi lần nữa mở mắt :

- Ngươi ... muốn làm gì?

“Rột rọat”

Lăng Phong gần như lấy sạch sành sanh đồ đạc trên người ra, ôn nhu nói :

- Đây là vài tờ ngân phiếu, ta cũng không biết có bao nhiêu. Nàng cứ cầm cả mà lo cho Như Vân. Đây là lệnh bài Phong Vân đoàn. Tuy không là gì so với Thần Cung, nhưng ở trên quan đạo vẫn có tác dụng. Lỡ như có cần hỗ trợ, chỉ cần đem nó tới bất kỳ chi nhánh nào là được. Còn đây ...

Liễu Thanh Nghi dở khóc dở cười.

Nàng cũng không rõ lắm gia đình người khác ra sao. Nhưng hiện tại có cảm giác, nàng đang làm cha, còn hắn đang làm một bà mẹ lắm lời.

- Được rồi, ngươi mau đi ...

- Từ từ, còn chưa hết mà. Còn đây, Tuyết Tễ kiếm, nghe nói bảo kiếm. Khụ, ta cũng không quá rõ ràng. Xem như quà gặp mặt của ta cho Như Vân. Lần đầu gặp con gái, ta không kịp mua gì, sau này lại nói năm đó cha không thương con, không tốt.

- Nó họ Liễu, không ...

- Từ từ, để ta nói nốt. Nàng bộ dáng tiên nữ như vậy, chỉ e bất tiện đi mua đồ lặt vặt cho con đúng không? Thế này, xong hôm nay ta sẽ cho người mua, để cả ở Vĩnh Lạc trấn. Nàng cho người ghé qua đó lấy là được. Hoặc là, ta gửi lên Toàn Chân cho nàng luôn. Nàng thấy cái nào tiện hơn?

Liễu Thanh Nghi không khỏi buột miệng :

- Vậy thì ... Vĩnh Lạc.

Nói xong thì hối hận, mình vì sao cần đến đồ đạc của hắn?

Lăng Phong lại gật gù, làm bộ ghi chép.

- Rồi, Vĩnh Lạc.

- Ta không ...

Liễu Thanh Nghi vẫn không thể nói trọn câu, Lăng Phong đã nhảy vào :

- Phải rồi. Trời còn chưa sang xuân đâu, nàng lúc nào cũng chỉ mặc phong phanh váy trắng như vậy, không tốt cho sức khỏe. Tiền ở đó, cứ mua hẳn áo bông vài ba lớp mà mặc. Ta nói, năm nay là màu lục. Đúng, màu xanh lục sẽ rất hot. Nghe ta, mặc thử một lần, đảm bảo nàng sẽ thích, đổi phong cách một chút. Đúng rồi, tốt nhất là đến Phong Vân tơ lụa trong kinh thành, ta sẽ nói một tiếng, đặt hẳn vài bộ tốt nhất cho nàng mặc ...

- Ta ... biết rồi.

Liễu Thanh Nghi trong lòng bỗng nhiên thấy ngọt ngào, nàng chỉ biết đáp trong vô thức. Nàng không biết phải nói gì để hắn đi ngay, nhưng ngược lại cũng muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút.

Thực ra cũng tốt, hắn nói lảm nhảm, thế nhưng giúp nàng bình tâm lại ít nhiều.

Hay là hắn có mục đích như vậy?

Lăng Phong kỳ thực không hề nói nhảm, hắn đang rất tận tâm. Đây là cơ hội bày ra tấm lòng, không thể làm qua loa.

Đến đây mới nhìn lại.

Phụ nữ mang thai xong, không cẩn thận sẽ rất dễ tăng cân không kiểm soát. Có rất nhiều tỷ muội sinh một đứa nhan sắc liền xuống dốc không phanh.

Chỉ là, Liễu Thanh Nghi không hổ Thần Cung Cung chủ, chuyên ngành nghiên cứu thân thể, sinh con xong dáng vẻ vẫn hoàn hảo như trước. Dư một chút thì thành béo, ít một chút thì thành gầy. Đặc biệt là vòng eo, mặc dù cách mấy lớp áo nhưng rõ ràng tế nhỏ thon gọn, thật không biết nàng làm cách nào mà giữ được.

Lăng Phong liền khổ tâm nói :

- Ngoài ra, cứ ăn nhiều một chút, sẽ tốt cho sức khỏe của hai me con. Đừng vì giữ dáng mà tiết kiệm chuyện ăn uống. Mà, Như Vân đã cai sữa hay chưa vậy? Có cần ta mời một bà vú ...

- Ngươi có đi ngay không?

Liễu Thanh Nghi bắt đầu sầm mặt, tay cầm lấy Hàm Quang kiếm chỉ thẳng vào Lăng Phong.

- A, ta đi, ta đi là được.

Lăng Phong giơ hai tay lùi ra.

Kỳ thực, Liễu Thanh Nghi sầm mặt cũng không phải vì Lăng Phong nói quá nhiều khiến nàng khó chịu. Bởi vi, phía bên kia Thiên Diện cũng đang đề phòng cao độ nhìn về một hướng.

Chỉ nghe một giọng trầm trầm.

- Hừ, Ma môn lại dám lên tận Chung Nam sao? Xem Toàn Chân là chỗ nào?

Mãi lúc này, Lăng Phong mới cảm nhận được một vài luồng uy áp phủ xuống.

Cũng không thể trách hắn, liên tiếp bị thương, khả năng phản ứng cũng kém đi rất nhiều. Xem ra cả Liễu Thanh Nghi và Thiên Diện đều vi nó mà căng thẳng từ nãy giờ. Cũng chỉ có Lăng Phong là điềm nhiên không biết, dài dòng đứng đó.

Lăng Phong rất buồn bực.

Ông đang phải một bên lấy lòng vợ, một bên chi tiền mua sữa cho con, thằng nào lại ý kiến ý cò?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK