Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụn tuyết cả người của Đường Tam Thập Lục, sắc mặt tái nhợt, mắt quầng thâm cực kỳ dày đặc, nhìn tiều tụy tới cực điểm. Hai ngày nay, vì điều tra ra bí mật của Trần Trường Sinh, hắn lo lắng hết lòng, mất ăn mất ngủ, thật sự là hạ khổ công phu, thậm chí vận dụng hai pháp khí của Vấn Thủy Đường Gia, mới cuối cùng hoàn mỹ che giấu hơi thở trên thân, đã nắm bắt hành động của Trần Trường Sinh.

- Ha ha ha ha!

Trong Đông Lâm quanh quẩn âm thanh cười đắc ý của hắn. Sau đó hắn đi đến trước người của Trần Trường Sinh, tiếng cười đột nhiên thu lại, cực kỳ căm tức nói:

- Ngươi đây cũng qua thấy mầu vong nghĩa rồi nha? Đến mức còn không ngừng nói ta nói bậy, để tôn lên sự cao thượng của ngươi? Ta vừa rồi nghe ngươi đã đề cập tên ta nhiều lần ở trong đống tuyết, không một câu nói tốt!

- Y, cây dù này có chút cổ quái.

Tầm mắt của Đường Tam Thập Lục di chuyển theo dưới mặt cây dù, nhìn đôi nam nữ đó, lại một lần nữa đắc ý, cười lớn nói:

- Chuyện hôn ước ngươi còn chưa có giải quyết rõ ràng, không ngờ còn có tâm tư che dù đi trong tuyết, ngươi phải biết rằng, con phượng hoàng kia có thể kiêu ngạo, nếu để cho nàng biết rằng ngươi tìm nữ nhi, đó phải...

Hắn dự định dùng chuyện này uy hiếp Trần Trường Sinh ký kết một loạt thoả thuận bất bình đẳng, song khi tầm mắt dừng trên người thiếu nữ kia ở dưới dù, lại trong vô thức đã ngừng nói. Không biết vì sao, hắn rõ ràng chưa từng gặp qua người thiếu nữ này, lại cảm thấy nàng có chút quen thuộc.

Trong rừng tuyết trở nên an tĩnh dị thường, Đường Tam Thập Lục nhìn thiếu nữ đó, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.

Cô gái kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, chính trực xinh xắn mềm mại, mặt mày thanh tú tầm thường, khoác áo bông nhìn như bình thường, trên thực tế là mười ba sợi tơ bông quý báu nhất, hai hàng lông mày như lá liễu, rõ ràng là dùng bút lông mày thất lý hương xa xỉ nhất, đó là giữa tóc mai nhìn như rất tùy ý cắm trâm cài tóc kia, nếu hắn không có nhìn lầm, cũng phải quý hơn so với tất cả quần áo giày Trần Trường Sinh đời này mặc qua cộng lại cùng nhau, đương nhiên, làm hắn chú ý nhất vẫn là ánh mắt của thiếu nữ này, bị hắn giễu cợt như vậy lại vẫn bình tĩnh như thế, định không phải phàm nhân.

Hắn lúc trước vốn định châm biếm phẩm vị của Trần Trường Sinh, lúc này lại phát hiện, phẩm vị và khí chất của thiếu nữ này, nhưng lại là không thể bắt bẻ.

Đương nhiên, phẩm vị và khí chất của thiếu nữ còn có những ẩn giấu ở bên trong chi tiết đắt không thể nói, cũng chỉ có hắn thế gia công tử quý không thể nói như vậy có thể nhìn ra.

Đạo sĩ thiếu niên nông thôn giống Trần Trường Sinh như vậy, bất kể như thế nào cũng là nhìn không ra, cái gọi là người tài giỏi không được trọng dụng, ánh mắt đung đưa lưu chuyển nhìn cho người mù, đã là như thế.

Thiếu nữ này là ai? Đường Tam Thập Lục đem những tỷ bà con xa nọ của nhà mình còn có tất cả các tiểu thư của vương công thế gia ở đại lục đã suy nghĩ một lần, không có bất kỳ đáp án. Hắn bỗng nhiên sinh ra bất an và cảnh giác mãnh liệt, hắn không biết Trần Trường Sinh là đang đâu có nhận thức được một vị quý nữ như vậy, hắn lo lắng Trần Trường Sinh mắc mưu bị lừa.

- Dám thỉnh giáo Phương tiểu thư ... Ách!

Đường Tam Thập Lục nhìn nàng thần tình lạnh lùng hỏi.

Nhưng mà những lời này lại không có thể nói đầy đủ, liền bị một âm thanh nấc thình lình xảy ra ngắt lời.

Hắn nhìn cô gái kia, trên mặt toát ra ánh mắt vô cùng khiếp sợ, tay đang che ngực, giống như là bị nghẹn. Hắn nhớ tới lúc trước ở trong đống tuyết đã nghe qua một tiếng hạc kêu, còn nghe được Trần Trường Sinh giải thích chuyện đêm hôm đó đối với nàng. Vì thế hắn nghĩ tới một loại khả năng, một loại giọng điệu cười nhạo ban đêm ngày hôm qua được hắn dùng, khả năng phủ định thái độ vô cùng khẳng định.

- Ngươi...

Hắn nhìn nàng, miệng há hốc, hồi lâu nói không nên lời câu nói kế tiếp, đành phải xoay người nhìn phía Trần Trường Sinh, hỏi:

- Nàng?

Trần Trường Sinh gật gật đầu.

Thân thể của Đường Tam Thập Lục hơi cứng, lại nhìn phía Từ Hữu Dung, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Trần Trường Sinh lúc này cũng rất ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, người này vì phát hiện bí mật của mình, không ngờ hạ công phu lớn như vậy.

Hắn có chút bận tâm tâm trạng của Từ Hữu Dung giờ phút này, nhìn nàng giải thích nói:

- Người kia...

- Đường Đường, ngươi cũng có thể... Ách... Gọi ta là Đường Tam Thập Lục.

Bất ngờ, Đường Tam Thập Lục lấy tốc độ rất nhanh bình tĩnh trở lại, rất tự nhiên hướng Từ Hữu Dung thi lễ, chỉ có điều bên trong câu nói này hơi có gián đoạn.

Đó là bởi vì hắn lúc này còn nghẹn đấy, đó là âm thanh nấc.

Từ Hữu Dung biết vị công tử Vấn Thủy Đường Gia này, là bằng hữu tốt nhất của Trần Trường Sinh, tổng giám hiện tại của Quốc Giáo học viện, đồng thời... Cũng là chủ nhân mới của Trừng Hồ Lâu.

Đường Tam Thập Lục nghiêm mặt nói:

- Gặp qua Thánh nữ.

Từ Hữu Dung hạ giọng nói:

- Không cần đa lễ.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Nghe nói thời tiết năm nay Thánh nữ ở kinh đô, thích ăn nhất tôm Lam Long của Trừng Hồ Lâu?

Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt ẩn có ý cười, dường như đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Quả nhiên, Đường Tam Thập Lục nhanh nói tiếp:

- Sau đó ta sẽ phái người... Ách... Đem Lam Long? Đưa đến thần tướng quý phủ, nàng sau khi hồi Thánh Nữ Phong, ta sẽ nhượng cho... Ách... Trừng Hồ Lâu... Ách... Lầu trực tiếp từ bờ biển bắt đầu vận chuyển, một năm bốn mùa, cam đoan... Ách... Không ngừng.

Từ Hữu Dung nói:

- Làm phiền Đường công tử.

Đường Tam Thập Lục phất tay nói:

- Đều là người nhà... Ách...mình, đâu có cần khách... Ách... khí.

Thần thái của hắn rất tự nhiên, thoải mái tự nhiên, hào khí ngất trời, nhưng mà, hắn lúc nói chuyện âm thanh nấc vốn không có cắt dứt qua.

Lại nói tiếp, đây cũng là chuyện rất đáng được bội phục, càng không ngừng nấc, hắn rõ ràng còn có thể bình tĩnh như thế mà hoàn thành lần đối thoại này.

Trần Trường Sinh ở bên cạnh nhìn, nghĩ thầm rằng vậy có lẽ đó là chỗ tốt của da mặt dày?

Từ Hữu Dung nói với hắn:

- Ngày sau tái tự.

Đường Tam Thập Lục thu lại tươi cười, nói:

- Thánh nữ xin cứ tự nhiên.

Trần Trường Sinh giơ dù lên, che đỉnh đầu của Từ Hữu Dung, đi đến hướng về nơi khác của Đông Lâm.

Thời điểm đi qua bên người của Đường Tam Thập Lục, hai người liếc nhau một cái, có vô số ý hỏi ý và ý cảnh cáo.

- Không cần nói với người khác việc nảy sinh này.

- Yên tâm đi, ta là ai?

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đi ra tầm hơn mười trượng ở trong tuyết rơi, Đường Tam Thập Lục vẫn tại nguyên chỗ mỉm cười phất tay, vẫn duy trì tư thế nói từ biệt, bất kể là đường cong của khóe môi hay là biên độ của phất tay đều là hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ thể hiện lễ nghĩa và tỉ mỉ của một vị thế gia công tử.

Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói ra:

- Vị bằng hữu kia của ngươi thật sự là vị diệu nhân.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng lời này từ đâu nói lên, có lẽ là không hiểu ra diệu của diệu?

Đường Tam Thập Lục nhìn hình ảnh của hai người đó biến mất ở trong chỗ sâu của rừng tuyết, rốt cuộc nhìn không thấy nữa, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đường Tam Thập Lục có chút khó khăn đi đến trước một cây đại thụ, duỗi tay vịn chặt, sau đó bắt đầu càng không ngừng nấc, so với tần suất lúc trước khi nói chuyện không biết cao hơn bao nhiêu.

Qua quãng thời gian, hắn thật sự tỉnh táo lại, cảm xúc khiếp sợ mới bắt đầu chính thức lên men.

Hắn phát ra một tiếng kêu kì quái, ôm lên mặt trước cây to này, liền bắt đầu không ngừng oán giận Trần Trường Sinh cùng với chính mình.

Đúng lúc này, Hiên Viên Phá đã kết thúc luyện công buổi sáng, đi ra từ chỗ sâu trong cánh rừng, vừa lúc thấy bộ dáng của hắn ôm đại thụ nổi điên, không khỏi rất giật mình.

- Bình thường ngươi không luôn nói ta ném cây có vẻ đặc biệt ngây thơ? Ngươi hôm nay thế nào cũng làm cùng với cái cây?

Đường Tam Thập Lục ôm đại thụ không chịu buông tay, nức nở nói:

- Hôm nay quá mất mặt, hơn nữa lại làm chuyện mất mặt như thế này?

Kỳ thật Trần Trường Sinh vẫn luôn không hiểu, đối với nam tử trẻ tuổi thế gian mà nói, ý nghĩ tên Từ Hữu Dung này như thế nào. Tuy rằng bởi vì hữu tình giữa phần hôn thư kia cùng với Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục không có giống đại đa số nam tử trẻ tuổi thế gian ví dụ như đứa con Ma quân như vậy, đối với Từ Hữu Dung sinh ra lòng quá ái mộ, nhưng nàng dù sao cũng là Từ Hữu Dung!

Kết quả hắn ta đã làm gì? Giống như một ngoan đồng ẩn giấu nghe trộm cuộc nói chuyện của người ta, ở sau lưng nói nàng nói bậy, sáng sớm đứng lên chưa kịp rửa mặt, răng cũng không đánh, mắt quầng thâm còn nặng như vậy... Hắn đời này cũng chưa cảm thấy mất mặt như vậy quá, hận không thể ôm cây này mãi mải không... buông tay nữa.

Đột nhiên, Đường Tam Thập Lục xoay người lại, nhìn Hiên Viên Phá nói:

- Bọn họ hôm qua mới gặp lần đầu tiên, như thế nào hôm nay liền ra đây kết bạn đi chơi? Hơn nữa nhìn bộ dáng kia, tuy rằng cố ý khiến giữa hai vai bảo vệ khoảng cách một nắm tay, nhưng loại cố ý này thì có vấn đề!

Lúc nói chuyện, hắn đưa tay phải ra nắm thành quả đấm, ở bên thân của Hiên Viên Phá so một chút, sau đó cười lạnh nói nói:

- Giống như một đôi gian phu dâm phu, ra vẻ bình tĩnh liền cho rằng có thể giấu diếm được tuệ nhãn của ta? Ta là ai, chẳng lẽ còn nhìn không ra bộ dáng luyến gian tình nhiệt của các ngươi!

Hiên Viên Phá căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy hắn rất kỳ quái, nói:

- Ngươi bệnh thần kinh a!

Nếu đặt ở bình thường, nghe đánh giá thành khẩn như vậy, Đường Tam Thập Lục tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng toàn bộ tâm tư hắn lúc này đang trên người đôi nam nữ trẻ tuổi rời khỏi kia, nhìn Hiên Viên Phá rất chân thành hỏi han:

- Ngươi tin tưởng loại chuyện vừa gặp đã yêu này không?

Hiên Viên Phá nói:

- Trong bộ lạc bình thường gặp qua lần đầu tiên sẽ thành thân, đây có tính không?

Đường Tam Thập Lục rất là không nói gì, hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy tính sao?

Hiên Viên Phá rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, có chút không xác định nói:

- Ta cảm thấy... Hẳn là cũng được á?

Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm rằng người này thực không có cách nói chuyện phiếm, rời khỏi rừng tuyết liền đã đi tiểu lâu, đẩy cửa phòng ra trực tiếp hỏi:

- Ngươi tin tưởng loại chuyện vừa gặp đã yêu này không?

Chiết Tụ lúc này đang bắt chước cô độc ở bên cửa sổ, nhung nhớ người nào đó, bỗng nhiên nghe lời này, giật mình, rất tự nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện —— lúc trước đối chiến Đại Triều Thí, trận khổ chiến kia ở trong Tẩy Trần Lâu, khi tay của mình đánh úp về phía ngực bụng của đối thủ, giữa đối lông mày của đối thủ toát ra cảm xúc nổi giận, hơn nữa sau đó cùng sống một mái hiên ở trong Thiên Thư Lăng, khiến hắn mơ hồ đoán được mấy thứ gì đó, chỉ có điều không dám tin tưởng, mãi đến sau này tái kiến lần nữa ở trong Chu Viên, hắn cõng nàng chạy trốn hướng về phía mặt trời lặn.

Nghĩ những việc này, khóe môi của hắn hơi vểnh, đã lộ ra một nụ cười ấm áp.

Đường Tam Thập Lục hoàn toàn thật không ngờ, nhìn thấy cảm xúc như vậy ở trên khuôn mặt thiếu niên lang tộc lấy ác nghiệt thô bạo xưng danh, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại, che trán suy nghĩ, thế giới này rốt cuộc đâu có vấn đề, thật sự không ngờ Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh bắt đầu nói yêu thương, mà Chiết Tụ không ngờ đang tương tư!

...

...

- Đường Đường rất giống một người.

- Tiền bối Tô Ly.

Trần Trường Sinh rất tự nhiên đã cho ra đáp án chuẩn xác đó, cùng Từ Hữu Dung nhìn nhau cười một tiếng.

Lúc này bọn họ đã rời khỏi Quốc Giáo học viện, đi tới trong ngõ Bách Hoa ngoài viện, trong bầu trời đang rơi tuyết, bọn họ cầm Hoàng Chỉ Tán, càng rất khó bị người nhìn thấy.

Kỳ thật bắt đầu từ ngày hôm qua gặp lại ở đường Phước Tuy, Trần Trường Sinh cũng rất muốn hỏi, vì sao Hoàng Chỉ Tán đang ở trong tay nàng, phải biết rằng cây dù này là của hắn đấy. Nhưng hắn lại làm sao cũng không thông thế sự, dưới tình huống lúc trước đã phạm qua sai lầm, cũng biết không có thể hỏi như vậy, đành phải chịu đựng không nói.

Bọn họ cầm dù, ở trong gió tuyết theo bờ đông Lạc Thủy đi về phía trước, xuyên qua ngõ Bát Liễu, liền đi tới cầu Nại Hà, rất tự nhiên đã nhớ tới cuộc chiến đấu kia của ngày hôm qua.

- Nếu khi đó biết đối thủ chính là ngươi, kết quả có lẽ sẽ có chút không giống nhau?

Đứng ở giữa cầu tuyết, Trần Trường Sinh đang nhìn phương hướng hôm qua nàng đi tới nhẹ giọng hỏi.

Từ Hữu Dung nói:

- Từ lúc thời điểm mới bắt đầu, ngươi sẽ không nghĩ muốn thắng.

Trần Trường Sinh đã trầm mặc một lát, nói:

- Bởi vì chuyện giải trừ hôn ước, ta luôn luôn cảm thấy có chút không phải đối với nàng.

Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

- Cảnh giới thực lực của nàng trên ta, ta vốn là rất khó thắng, hơn nữa... Ta không thích bị người an bài làm mọi việc.

Trần Trường Sinh xoay người nhìn tuyết phía xa xa bên trong Ly Cung.

Ngày xuân kia gần hai năm trước, hắn đã nhận lấy nhục nhã rời khỏi từ trong phủ Đông Ngự thần tướng, ở trên một cây cầu nhỏ khác, đã từng sinh ra qua cảm xúc như vậy.

Hắn tu đạo, tu hành chính là ý hài lòng, mạng của hắn không tốt, cho nên càng thêm phải nắm chắc trong tay của chính mình.

- Không có ai thích cảm giác vận mệnh được an bài.

Từ Hữu Dung nhìn một phương hướng khác của Hoàng cung trong tuyết.

- Nhưng ngày hôm qua ta quả thật muốn cùng ngươi chiến đấu một trận, bởi vì ta muốn biết kiếm của ngươi bây giờ đến trình độ nào, hơn nữa ta muốn đường đường chính chính thắng ngươi một lần, ta không thích cảm giác thua trận.

Đêm qua ở trong tiệm Ngưu Cốt Đầu của đường Phước Tuy, nàng nói qua những lời tương tự, nhưng hôm nay nàng nói càng chân thật hơn, càng thêm đường đường chính chính, không có chút nào giả vờ.

Hai người đi đến hướng phía dưới cầu tuyết, thời điểm tuyết rơi, người đi đường trên cầu không nhiều lắm, chỉ có một chỗ quầy chọn mứt quả ghim thành xâu đang bán bên cạnh vây quanh những người này, có vẻ có chút náo nhiệt, đại bộ phận đều là kẻ nhàn rỗi không có việc gì của kinh đô, lúc này còn đang nghị luận cuộc chiến đấu ngày hôm qua, nói rất nhiều chủ đề.

—— ví dụ như hôn ước, ví dụ như lưu tình, ví dụ như hữu tình, ví dụ như vô tình, thậm chí còn có thêm chút trêu đùa kỳ cục

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK