Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng cách hơn mười dặm, một kiếm của Tô Ly liền khiến Hắc Bào bị thương. Mặc dù nói Hắc Bào bởi vì phương bàn hủy diệt mà bị thương không nhẹ, không bì được với lúc mạnh nhất, nhưng cũng không nên quên, kiếm trong tay của Tô Ly cũng không hoàn toàn ra khỏi vỏ, còn có một nửa Hoàng Chỉ Tán ẩn ở bên trong, như vậy một kiếm này là như thế nào?

Tô Ly không quan tâm tới Hắc Bào rút đi, nhìn về phía hình dáng ma thành như ẩn như hiện ở sâu trong cánh đồng tuyết, nhìn lên trên bóng ma ẩn chứa uy áp vô tận và ý chí khủng bố trên không trung, vẻ mặt trở nên càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt lại càng ngày càng cuồng nhiệt, quát:

- Đến chiến.

Cùng với một tiếng gào to như thế này, một đạo kiếm minh tiến tới cánh đồng tuyết.

Tay phải của Tô Ly nắm cán Tán hướng ra phía ngoài, hàn quang phóng ra bốn phía thân kiếm, hiện ra phía trên cánh đồng tuyết.

Cách đây mấy trăm năm, danh kiếm che bầu trời rốt cục lại thấy ánh mặt trời, đối thủ thứ nhất nó gặp phải lại là Ma Quân.

Trở về như vậy, vô cùng hống hách, vô cùng kiêu ngạo.

Kiếm danh che bầu trời, cho dù không trung có rộng lớn như thế nào, chỉ cần thanh kiếm này này vượt qua ở trước mắt liền có thể không thấy.

Bất kể mảnh bóng ma trong bầu trời kia khủng bố như thế nào, muốn không thấy liền có thể không thấy.

Tay trái Tô Ly nắm lấy Hoàng Chỉ Tán, tay phải tùy ý dẫn theo kiếm che trời, nhìn lên đạo bóng ma trên khoảng không kia, tự phát ra một đạo khí tức đội trời đạp đất.

Nhân vật như vật thật hùng mạnh, anh hùng làm sao.

Nhìn bóng lưng của Tô Ly, sắc mặt Trần Trường Sinh biến đổi không nói gì.

Hắn biết mình sắp tận mắt thấy cuộc chiến đấu cao tầng nhất đại lục mấy trăm năm qua. Hoặc là hắn rất nhanh sẽ chết đi, chết ở trong tàn âm khí tức của trận chiến đấu này, hoặc là hai bên tham gia trận chiến đấu này căn bản sẽ không chú ý tới sống chết của hắn, nhưng hắn bất giác rét lạnh, thậm chí cảm thấy có chút nóng.

Đạo nhiệt ý này đến từ trong lòng, đến từ huyết dịch.

Nhân sinh luôn luôn có thời gian nhiệt huyết.

Cho dù vừa mới rời khỏi Chu Viên liền không hiểu sao lại bị cuốn tới giữa cuộc chiến đấu gần như thần minh này, lại đột nhiên chết đi, hắn cũng không để ý. Hành trình Chu Viên, quả nhiên chuyến đi này không tệ, có thể tận mắt thấy nhân vật anh hùng như vậy, có thể nhìn thấy một danh kiếm tái hiện tài năng của mình, sinh tử cần gì tiếc nuối?

Lúc sau Trần Trường Sinh đã mơ hồ đoán được, cường nhân nhân loại đứng trước người mình là ai.

Tay của hắn cầm chuôi kiếm, liền có mấy ma tướng hùng mạnh ngã xuống.

Hắn rút ra nửa thân kiếm, bản thân Hắc Bào liền bị thương, lui lại rời xa.

Hiện tại kiếm của hắn đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, người của hắn cũng đã hoàn toàn ra khỏi vỏ, tận tình phóng thích ra phong mang của mình về phía phong tuyết và đạo bóng ma trong bầu trời kia.

Đạo kiếm thứ ba này sẽ có uy lực như thế nào? Có thể trảm phá không trung, trực tiếp trảm đạo bóng ma kia dưới kiếm hay không?

Chỉ trong nháy mắt, Trần Trường Sinh liền nghĩ tới rất nhiều chuyện, cảm nhận được thế giới tinh thần của mình bị đạo kiếm ý bao phủ cả cánh đồng tuyết rửa sạch, chính mình đã lấy được dũng khí và chiến ý trước nay chưa từng có, nếu như có thể sống sót, tin tưởng những thứ đạt được nhất định sẽ làm cho hắn trở nên càng hùng mạnh hơn.

Nhưng vào lúc đó, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong tai của hắn.

- Cầm Tán.

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên kia, biết thanh âm này hẳn là đến từ hắn, chỉ có điều không rõ đây là có ú gì, có chút luống cuống.

- Còn không mau nắm chặt, nếu không ta có thể sẽ chạy thoát một mình đấy.

Tô Ly nhìn mảnh bóng ma trong bầu trời kia, vẻ mặt kiên nghị, khí thế phi phàm.

Ai có thể nghĩ đến, hắn còn có thể lặng lẽ nói mấy lời đó với Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh ngây ngẩn cả người, không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, nói:

- Tiền bối….

Tô Ly không hề xoay người, cầm kiếm nhìn trời, rất thong dong.

Nhưng thanh âm của hắn vẫn vội vã và gấp rút như vậy, hiển nhiên là vô cùng lo âu.

Hơn nữa, vì không cho Ma tộc phát hiện, môi mỏng của hắn bất động, nói chuyện lại càng có cảm giác có chút nghiến răng nghiến lợi.

- Tiền bối cái đầu ngươi, đầu heo nhà ngươi còn không mau nắm lấy cán Tán đi.

Trần Trường Sinh thật sự ngây ngẩn cả người, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tiền bối…. ngài không phải là vị cường nhân huyền thoại kia sao? Không phải là người cầm một thanh kiếm liền có thể tung hoành đại lục sao? Ngài không phải muốn chiến đấu một hồi với bóng ma kia sao? Ngươi không phải sẽ chiến đấu với đối phương sao? Hóa ra…. Ngài từ lúc vừa bắt đâu đã không nghĩ chiến đấu, mà chỉ muốn chạy trốn sao? Ngài…. Khí khái anh hùng lúc này đều là giả vờ sao?

Đây…. Chẳng lẽ không phải quá đả kích sao?

Trần Trường Sinh không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình.

Vị tiền bối trước mặt này bên ngoài vô cùng có chí lớn, rất có khí tức lừng lẫy, ai có thể nghĩ đến lại có thể như thế….

Hắn không tìm thấy được từ ngữ thích hợp, muốn nói ti tiện lại cảm thấy có chút bất kính.

Một tòa thần tượng vừa mới được tạo ra trong lòng hắn không bao lâu liền ầm ầm sập xuống.

Nhưng hắn không có bất kỳ lựa chọn nào khác, vị tiền bối này muốn chạy trốn, chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại chiến đấu với bóng ma khủng bố kia sao?

Tầm mắt của Trần Trường Sinh dừng ở trên Hoàng Chỉ Tán kia, tinh thần có chút hoảng hốt, đưa tay cầm lấy.

Tô Ly nhìn bóng ma trong bầu trời, vẻ mặt hờ hững, có phong phạm của cao thủ một phái, chỉ có Trần Trường Sinh có thể nghe được thanh âm chui từ hàm răng của hắn ra:

- Đầu heo nhà ngươi nắm chặt cho ta, bằng không nửa đường rớt lại ta cũng sẽ không dừng lại cứu ngươi.

Trần Trường Sinh rất nghe lời nắm thật chặt Hoàng Chỉ Tán trước mặt, còn tăng thêm một bàn tay.

Tiếng cười trong sáng mà kiêu ngạo bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn không ngừng trên cánh đồng tuyết.

Tô Ly nhìn đại quân Ma tộc trong gió tuyết, nhìn mảnh bóng ma kia, trầm mặc một lát, quát lớn:

- Xem kiếm đây.

Đây là sau khi kiếm che trời tái hiện, chân chính chém ra một kiếm đầu tiên.

Cũng là một kiếm mang uy lực lớn nhất trong mấy ngày đem bị Ma tộc vây giết.

Trong gió tuyết, bóng dáng ma tướng như núi trở nên cực kỳ ngưng trọng, mấy vạn đại quân Ma tộc ở phương xa lại càng thêm yên tĩnh.

Bóng ma đến từ Tuyết Lão Thành, bao trùm mảnh không trung đều trở nên vô cùng ngưng trọng.

Một kiếm này chắc hẳn ngưng tụ tu vi suốt đời của Tô Ly.

Cho dù là Ma Quân cũng có chút đố kị.

Cuồng phong chợt cuốn vỡ tuyết bay, kiếm ý bao phủ cánh đồng tuyết bất chợt nén lại, biến thành một đạo kiếm thế có uy lực khó có thể tưởng tượng, chém lên trời.

Tô Ly xuất kiếm.

Một kiếm của hắn trảm lên bầu trời.

Nhưng cũng không phải đạo bóng ma trong bầu trời kia, mà là một nửa mảnh không trung đối lập với bóng ma.

Không trung phía nam.

Chỉ nghe một tiếng xuy~ nhỏ vang lên.

Mấy ngàn khóa nguyên khí do Ma tộc bố trí ở bên trong khoảng không đều bị đạo kiếm ý kia chém vỡ.

Bỗng nhiên gió tuyết trở nên dữ dằn, xuất hiện một đạo kiếm đạo cực kỳ rõ ràng, đi thông ra bên ngoài cánh đồng tuyết.

Tô Ly lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, hóa thành một đạo lưu quang lướt qua kiếm đạo kia.

Tay trái của hắn nắm Hoàng Chỉ Tán, trên Tán treo theo Trần Trường Sinh, thân thể của Trần Trường Sinh đã bay lên.

Bên trong tiếng rít, Tô Ly và Trần Trường Sinh biến thành điểm đen, càng lúc càng xa.

Ngay sau đó, kiếm đạo biến mất, hai người cũng biến mất không thấy gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK