Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trường Sinh lướt đi qua thảo nguyên tới đảo nhỏ, sau đó đi qua sơn động kia, ở sơn động thấy thi thể lão già Tam Dương Tông đã bị đàn thú gặm sạch sẽ.

Sau đó hắn đi tới dưới một gốc cây ngô đồng.

Hắn không biết mình muốn tới gốc cây ngô đồng, chỉ là theo cảm giác đến đây.

Nhưng nơi này cũng không có ai.

Chu Viên không người.

Một người cũng không có.

Cuối cùng hắn về tới Chu Lăng. Lăng mộ to lớn vẫn đầy vẻ ngạo mạn. Những Thiên Thư Bia đó sớm đã không còn khí tức cuồng bạo mà vô cùng bình tĩnh, những đường cong không biết do bị bão cát che lấp hay bị xóa nhòa mà đã biến mất không thấy gì nữa, dường như biến trở thành cột đá ban đầu.

Tấm bia đá màu đen cũng cũng giống như thế, bên ngoài chỉ có bóng loáng.

Trần Trường Sinh đặt tay lên đó, phía sau truyền đến một loạt tiếng yêu thú trầm bổng.

Đó là vui vẻ đưa tiễn, cũng là bất an và cầu xin.

Vui vẻ đưa tiễn chủ nhân mới của Chu Viên rời đi, bất an là hắn còn trở về hay không, cầu xin hắn có thể nhanh ban bố ân trạch.

...

...

Một vùng hắc ám, sau đó là quang minh.

Trần Trường Sinh mở to mắt, phát hiện mình ở trong phòng, ở trước cửa sổ, so với lúc trước không có gì thay đổi.

Chỉ có điều thời gian đã đến chính ngọ, thái dương ở giữa bầu trời xanh thẳm, cho dù bóng cây ở Quốc Giáo Học Viện cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản.

Hắn nhìn thấy ánh mặt trời.

Sau đó hắn chú ý tới trên cổ tay của mình có thêm một chuỗi hạt châu.

Hạt châu trông như do đá bình thường tạo thành, mặt ngoài không giống đồ trang sức, cũng không có khí tức gì, hơn nữa cũng chẳng trơn mượt sáng bóng.

Hắn không biết ban đầu ở Tầm Dương thành, dưới một kiếm của Chu Lạc thì thạch châu cũng từng hiện ra ở cổ tay hắn.

Thạch châu là Thiên Thư Bia hóa thành.

Bởi vì thạch châu có tổng cộng mười một viên, mười khối màu xám, một khối màu đen.

Năm đó Chu Độc Phu mang đi mười hai toà Thiên Thư Bia, sau đó hắn và nàng ở Chu Lăng chỉ thấy mười tòa, còn có một tòa đoạn bia.

Chính là vì thiếu đi một tòa Thiên Thư Bia, hắn mang đi thay thế tòa Thiên Thư Bia kiếm trì, cho nên trận pháp Chu Lăng xảy ra vấn đề, mãi đến khi hắn nhớ tới mình có khối Hắc Thạch.

Khối Hắc Thạch là hắn lấy ở Lăng Yên các, cũng là một tòa Thiên Thư Bia.

Hắc Thạch kia thật sự biến thành Thiên Thư Bia, trợ giúp Chu Lăng ổn định lại, hắn vốn tưởng Hắc Thạch là thiên thư bia Vương Chi Sách lấy ở Chu Viên, nhưng khi ra khỏi Chu Viên, nhớ lại bản bút ký ở Lăng Yên các, hắn lại cảm giác phỏng đoán của mình có khả năng cũng không chuẩn xác.

Mặc kệ hai tòa Thiên Thư Bia ở nơi nào, thạch châu trên cổ tay hắn chính là Thiên Thư Bia.

Đương nhiên không chỉ vì mười một viên thạch châu kia vừa vặn tương xứng với Thiên Thư Bia, mà bởi vì hắn có thể thông qua Hắc Thạch cảm ứng được một số sự tình.

Hắn cảm ứng rất rõ ràng, Chu Viên ở ngay trong Hắc Thạch.

Cách nói này cũng không chuẩn xác, phải nói, Hắc Thạch chính là cửa mới của Chu Viên, còn chìa khóa chính là thần trí của hắn.

Hắn trong vô thức giơ tay lên đón ánh mắt ngoài cửa sổ xuyên qua thạch châu.

Ánh sáng đi qua khe hở biến ảo thành nhiều góc độ, ở một vài chỗ như có cầu vồng.

Hắn lúc này mới chính thức được chuyện gì xảy ra.

Thiên thư bia vô cùng thần thánh trong mắt thế nhân đang được đeo trên tay hắn.

Hơn nữa, còn là mười một tòa.

Ánh mặt trời chiếu sáng thạch châu, chiếu vào trong mắt hắn khiến hắn có chút hoảng hốt, cảm thấy hết thảy không phải thật.

Ngay vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra.

Hắn quay đầu nhìn lại, là Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá.

- Tên ngốc này rốt cuộc đi đâu vậy?

- Ta làm sao biết... Lạc Lạc Điện Hạ muốn ta theo dõi hắn, kết quả hắn chế giễu, không nói gì đã chạy, ta làm sao quan sát.

Hiên Viên Phá rất ủy khuất nói, sau đó cùng Đường Tam Thập Lục thấy Trần Trường Sinh.

Một lát an tĩnh, Đường Tam Thập Lục vỗ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ nói:

- Hoàn hảo hoàn hảo, ta cũng không hỏi ngươi đi đâu, chỉ cần ngươi đừng chạy trốn mất là được.

Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:

- Sao ta phải chạy?

- Ngươi vô duyên vô cớ biến mất nửa ngày...

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Chúng ta đều hoài nghi, có phải ngươi nghe nói Từ Hữu Dung sắp trở về, ngươi sợ bị vị hôn thê của mình đánh tới mặt mũi bầm dập khó coi, cho nên chạy mất.

Hiên Viên Phá liên tục xua tay nói:

- Ta cũng không nói như vậy.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh:

- Ngươi dám nói mình không nghĩ như vậy sao?

Hiên Viên Phá là người rất thành thật, nghe vậy ấp úng nửa ngày cũng không nói thành lời.

Trần Trường Sinh hơi giật mình, nói:

- Vừa vặn nhắc tới nàng làm ta nhớ tới một sự kiện, các ngươi ai giúp ta viết thư cho Đông Ngự Thần Tướng Phủ?

Đường Tam Thập Lục giật mình nói:

- Con rể chân bùn tới cửa? Con gái người ta còn chưa về, ngươi gấp cái gì.

Trần Trường Sinh lắc đầu nói:

- Tối ta muốn đi thăm hỏi, có một số việc muốn nói.

- Ngươi không phải sợ Từ Hữu Dung, chuẩn bị lo ngoại chiêu chứ?

Đường Tam Thập Lục hứng thú, nói:

- Loại chuyện này ngươi hẳn là nên hỏi ta, ngươi có biết là ta am hiểu nhất việc này.

Trần Trường Sinh cười cười, không để ý tới hắn, đi ra ngoài cửa, nói:

- Ta đi ăn cơm trước.

Vài ngày trước, Lạc Lạc nói với hắn, xác nhận vị cô nương kia không còn sống rời khỏi Chu Viên, hắn đã nói muốn đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ từ hôn. Bởi vì đây là lời hứa hắn đã đáp ứng với nàng, nàng đã mất, hắn đương nhiên phải làm. Sở dĩ mấy ngày nay hắn không đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ là vì khá bận, bởi vì hắn vẫn muốn vào Chu Viên tìm một tia hy vọng cuối cùng.

Nàng không thể rời khỏi Chu Viên, hoặc là nàng bây giờ còn đang ở trong Chu Viên, nếu Chu Viên không bị hủy diệt, như vậy nàng có thể còn sống.

Đến sáng nay, hắn rốt cục một lần nữa tiến nhập Chu Viên, phát hiện bên trong không có, vì thế hi vọng cũng không còn.

Hắn thuận tiện mang món đồ kia ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh biến mất ở cửa, Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, hỏi:

- Ngươi có thấy hôm nay hắn tương đối kỳ quái không?

Hiên Viên Phá khó hiểu hỏi:

- Quái chỗ nào?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Hắn cười có chút lạ... Rất khó coi.

Hiên Viên Phá suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ừ, cười như khóc vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK