Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói đó của gã vốn dĩ chỉ là lời nói bực tức mà thôi, có ngờ đâu vị Đại Chưởng Quỹ đó sau khi nghe thấy vậy thì sắc mặt lại càng trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi sau đó lắc lắc đầu.

Đường Tam Thập Lục có chút đắc ý, nhưng cũng có chút thất vọng.

Nhưng chính vào lúc đó, Đại Chưởng Quỹ lại nói một câu:

- Ta nhớ rằng bao thanh kiếm này vẫn luôn nằm trên Bách Khí Bảng rồi, vì thế đương nhiên không cần phải ghi chép lại nữa.

Bầu không khí trong Tàng Thư Lầu đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh một cái, Mạc Vũ thì nhìn bao thanh kiếm đó một cái. Trần Trường Sinh không biết rằng bản thân mình nên nhìn vào đâu nữa.

- Đây chính là Tàng Phong.

Ngón tay của Đại Chưởng Quỹ nhẹ nhành gõ lên bao thanh kiếm. Nghe thấy những âm thanh trầm đục phát ra từ bao thanh kiếm, ông ta bỗng nhiên đầy cảm xúc nói:

- Ta cũng phải tới hơn hai mươi năm rồi không được nhìn thấy rồi.

Tuy Mạc Vũ đã mơ hồ đoán được ra đó là vật gì rồi, nhưng thần sắc ả vẫn điềm tĩnh, Mạc Vũ hỏi:

- Đây chính là Tàng Phong ở trong Ly Cung trước đây phải không?

Đại Chưởng Quỹ không ngay lập tức trả lời câu hỏi của ả mà chỉ trịnh trọng rút thanh kiếm ra khỏi bao.

Nhìn thanh đoản kiếm, ông ta từ tốn nói:

- Nếu như không phải là Tàng Phong thì sao có thể bao bọc được thanh bảo kiếm sắc nhọn vô song như thế này được cơ chứ?

Thông thường trong rất nhiều trường hợp, chúng ta đều có thể nghe thấy lời nhận xét sắc nhọn vô song như vậy. Nhưng lời đánh giá này lại là do đích thân vị lão nhân của Thiên Cơ Các cẩn trọng nói ra thì ý nghĩa của nó còn quan trọng khác thường.

Điều này có nghĩa là thanh bảo kiếm này của Trần Trường Sinh có độ sắc nhọn tuyệt thế vô song. Chỉ đánh giá độ sắc nhọn thôi thì Thiên Cơ Các cũng đã cho rằng trên thế gian này không có một thần binh nào có thể vượt qua nó được rồi.

Thanh đoản kiếm này quả thực trông không tầm thường một chút nào. Trần Trường Sinh chưa từng chăm chút một cách kỹ lưỡng, thậm chí hắn còn rất ít khi lau kiếm. Nhưng có thể nhận thấy rõ rằng trên thân thanh kiếm không hề có một vết bẩn nào, ngay đến một hạt bụi cũng không có. Thanh kiếm này trong tay Trần Trường Sinh đã giết chết rất nhiều người, vấy biết bao máu lên đó, nhưng không hề nhìn thấy có chút vết máu khô nào.

- Tên thanh kiếm là Vô Cấu, quả nhiên đúng là không có chút tì vết nào.

Đại Chưởng Quỹ cảm khái nói.

Thanh đoản kiếm này vô cùng sắc nhọn, vì thế nên thân thanh kiếm cũng vô cùng bóng loáng. Vì thế nên nó mới có thể xuyên qua vạn hoa không vướng hương thơm, nhập tục thế không vướng bụi trần, phá vạn sinh không nhiễu vạn vật.

Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh và hỏi:

- Thanh bảo kiếm này được làm từ nguyên liệu gì vậy?

Muốn rèn một thanh kiếm sắc bén đến độ này thì ngoại trừ kỹ thuật đúc rèn phải đạt đến độ cực cao thì điều quan trọng không thể thiếu được đó chính là chất liệu rèn kiếm.

Chỉ có những nguyên liệu có độ đặc cao, cứng rắn đồng thời phải có độ dẻo, chịu được nhiệt cao và hàn lạnh mới có thể chịu đựng được hành trăm nhát búa điêu luyện.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, hắn quả thật không biết được thanh đoản kiếm này được làm từ nguyên liệu gì. Trần Trường Sinh cùng với Đường Tam Thập Lục và Mạc Vũ cùng hướng nhìn về phía Đại Chưởng Quỹ.

Đại Chưởng Quỹ cũng lắc lắc đầu, giọng nói có chút lạnh lẽo nói:

- Chuyện này không thể nói ra được, nếu không thì lôi đình trên trời cao sẽ giáng xuống, người để lộ bí mật và người giữ thanh kiếm đều sẽ gặp phải đại nạn hung ác nguy hiểm.

Đường Tam Thập Lục ghét nhất là cái kiểu bí hiểm, khó lường, cao thâm này, trong lòng gã thầm nghĩ Thiên Cơ Các chỉ có biết giả thần giả quỷ như vậy thôi.

Sau khi nhìn thanh kiếm một lúc, Đại Chưởng Quỹ bèn rời khỏi Quốc Giáo Học Viện, ông ta nói rằng muốn chuẩn bị cho việc thay đổi lại thứ hạng đã nhiều năm nay không có gì thay đổi trên Bách Khí Bảng.

Mạc Vũ chưa rời đi, ả nhìn Trần Trường Sinh và nói:

- Tàng Phong là vật báu của Ly Cung, năm xưa sư phụ của huynh đã ăn trộm nó. Nay huynh mang trên ngươi như vậy thì dường như có chút không ổn đó.

Trong lòng Trần Trường Sinh thầm nghĩ, trước giờ chỉ có Giáo Hoàng Bệ Hạ biết rõ được lai lịch bao thanh kiếm này. Chỉ cần Mạc Vũ nhà ngươi không đi tung tin khắp nơi thì có gì la không ổn chứ?

- Trước tiên, sư phụ của ta đã từng là Viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, cũng là truyền nhân chính thống của Quốc Giáo. Cứ cho là phân chia gia sản đi thì ngài ấy cũng có đủ tư cách để lấy món đồ nào đó ra khỏi Ly Cung.

Hắn tiếp tục nói:

- Thứ hai là nếu như nàng cảm thấy không ổn thì ngay hôm nay ta sẽ trả lại nó cho Giáo Hoàng Bệ Hạ và sau đó xin người ban tặng lại cho mình. Chỉ có điều... nàng không cảm thấy làm thế là thừa hay sao?

Mạc Vũ nhìn hắn như nhìn một kẻ xa lạ, chau mày nói:

- Hôm nay câu từ của huynh còn nhọn hơn cả thanh kiếm kia đó... Đây không phải là dáng vẻ thường ngày của chàng đâu.

Trần Trường Sinh nói:

- Có thể là vì gần đây thường xuyên mài kiếm đó mà.

Mạc Vũ hiểu ý hắn muốn nói đến những sự việc xảy ra ở Quốc Giáo Học Viện những ngày qua. Ả nhìn Trần Trường Sinh một lúc rồi sau đó nói:

- Tốt lắm, huynh quả thức đã cường mạnh hơn những ngày trước nhiều.

Liên tiếp phải đương đầu đối chiến với các cường giả, sau đó lại phải hướng dẫn cho các tân sinh có thực lực kém xa mình rất nhiều cách thức chiến đấu. Vì thế nên Trần Trường Sinh nói không sai, quá trình đó quả thực vô cùng vất vả, cũng giống như việc thường xuyên dùng những viên đá lớn, viên đá nhỏ, viên đá tròn, viên đá nhọn mài thanh kiếm này vậy. Chỉ cần thanh kiếm chưa bị mài đến gẫy thì đương nhiên nó sẽ trở nên sắc nhọn hơn trước.

Từ Thiên Thư Lăng cho tới Chu Viên, từ Tầm Dương Thàng cho tới khi quay về Kinh đô, trong những ngày tháng qua, cảnh giới và giác ngộ của hắn không ngừng được điêu luyện, hỏa dung. Vì thế nên tất cả các tạp chất đều đã bị gạn sạch ra bên ngoài, hoặc đã bị biến thành những làn khói biến mất vô hình vô dạng rồi, chỉ còn lại phần tinh hoa nhất. Và cuối cùng thì đã hoàn toàn hóa thành thực lực và tu vi của hắn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất.

Trần Trường Sinh của lúc này đã trở nên cường mạnh hơn rất nhiều. Nếu bây giờ để cho hắn chiến đấu với thần tướng như Tiết Hà, Lương Hồng Trang thì có lẽ sẽ thắng được một trận.

- Nhưng những điều này chẳng có ý nghĩa gì hết.

Mạc Vũ nhìn hắn và điềm tĩnh mỉm cười nói:

- Vì nàng ấy sẽ nhanh chóng quay lại thôi.

- Tất cả mọi người đều nói với ta rằng, nàng ấy sắp về rồi.

Trần Trường Sinh nghiêm túc nói:

- Nhưng kỳ thực thì ta cho rằng, điều này cũng không có ý nghĩa gì.

Mạc Vũ nói:

- Huynh là Giáo Hoàng tương lai, Hữu Dung sẽ trở thành Thánh Nữ. Nếu như huynh bị đánh bại bởi Từ Hữu Dung thì hãy thử nghĩ xem nội bộ Quốc Giáo sẽ có những nhận định như thế nào đây?

Chuyện này có liên quan đến việc cạnh tranh hàng ngìn năm nay của hai phái Quốc Giáo Nam Bắc. Tuy vì Từ Hữu Dung sinh ra ở Kinh đô nên những năm gần đây hai bên không thể đấu tranh quá quyết liệt. Nhưng Trần Trường Sinh hiểu rõ Mạc Vũ không hề nói quá về vấn đề này. Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới đáp một cách khó khăn:

- Bắt buộc phải đấu hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK