Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Vũ nhìn hắn và trả lời một cách thản nhiên:

- Cuối cùng vẫn phải xem huynh quyết định như thế nào thôi. Nếu theo ta thì tốt nhất là nên huynh nên giành chiến thắng, vì dù sao ta cũng không ưa nàng ta.

Trần Trường Sinh có chút thắc mắc hỏi:

- Ta nhớ muội từng nói mình và Hữu Dung là bạn tốt.

- Chính vì bạn tốt nên mới khó mà vừa lòng nhau được.

Mạc Vũ quay người đi ra khỏi Tàng Thư Lầu.

Khi Mạc Vũ và Trần Trường Sinh nói chuyện với nhau thì Đường Tam Thập Lục vẫn cứ lặng thinh, mãi cho đến khi bóng dáng của ả đã khuất khỏi Tàng Thư Lầu thì gã mới bước đến trước mặt Trần Trường Sinh, nhìn chằm chằm vào mắt hắn mà không nói câu nào.

- Bộ dạng ngươi như vậy có chút đáng sợ đó.

Trần Trường Sinh nói.

Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt hắn và nói:

- Người ta đều nói rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Ta muốn nhìn cho rõ xem rút cuộc thì huynh còn bao nhiêu chuyện đang giấu ta.

- Ta giấu gì huynh chứ?

- Sao ta lại không biết từ lúc nào mà huynh và Đại Mạc cô nương lại thân thiết như vậy?

Trần Trường Sinh không biết nên giải thích ra sao.

Hai bên thuộc vào hai phân phái khác nhau, nhưng hai người bọn họ lại quen biết nhau… Nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, mấu chốt là nguyên nhân mà hắn và Mạc Vũ quen biết nhau thì quả thực không thể nói ra được. Mạc Vũ dù có quyền cao chức trọng đến đâu đi chăng nữa thì rút cuộc cũng vẫn là một người con gái mà thôi, danh tiết vô cùng quan trọng. Trần Trường Sinh không thể nói với cả thiên hạ rằng vị Đại Mạc cô nương xinh đẹp như tiên giáng trần trong mắt mọi người thường xuyên khi rảnh rỗi leo lên giường hắn mà ngủ... đâu có thể nói như vậy được.

- Trần Trường Sinh, ngươi được đó.

Đường Tam Thập Lục thở dài nói:

- Bao kiếm là Tàng Phong thần khí của Ly Cung, kiếm cũng chuẩn bị trở thành bảo vật xếp hạng trong Bách Khí Bảng, vị hôn thê là Từ Hữu Dung, học trò là Lạc Lạc Điện hạ. Giờ lại còn có mối quan hệ mờ ám với Đại Mạc cô nương, người con gái mà tất cả đàn ông Đại Chu này đều ao ước...

Trần Trường Sinh trả lời một cách nghiêm túc:

- Những lời này phải nói cho chính xác nhé. Ta ngay đến cả tay của ả còn chưa động tới đó.

Đường Tam Thập Lục hiển nhiên là không tin những gì mà hắn vừa nói, nhưng ngay lập tức, hắn trở nên thật nghiêm túc và nói:

- Tránh xa ả ra một chút.

Trần Trường Sinh hiểu ý của gã, gật gật đầu.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Hãy nhớ lời của ta đó. Người phụ nữ này không đơn giản, hơn nữa tính cách thì khắc nghiệt, nóng nảy. Cho dù có là hợp tác làm ăn thì ta cũng không muốn chọn ả.

Trần Trường Sinh nghĩ lại năm xưa Mạc Vụ nhốt mình trong Đồng Cung, ngay lập tức lại gật gật đầu đáp lại.

Sau đó hắn nhớ tới con Hắc Long bên sâu trong Đồng Cung, phát hiện ra gần đây bản thân mình quá bận rộn, đã khá lâu rồi chưa tới Bắc Tân Kiều rồi.

- Tối nay có việc, ta cần ta ngoài một chút.

Hắn nói với Đường Tam Thập Lục.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, cười nhạt nói:

- Xem đấy, huynh lại có bí mật phải không.

Trần Trường Sinh cười và không nói gì.

Đường Tam Thập Lục và hắn sánh vai cùng đi ra khỏi Tàng Thư Lầu, đột nhiên gã nói:

- Chuyện đó, từ này về sau ta sẽ không trách huynh nữa.

Trần Trường Sinh cảm thấy thắc mắc, nhìn gã và hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Năm trước ở trong nhà trọ, ta đã lấy kiếm của huynh, huynh không cho ta lấy, ta vẫn luôn cảm thấy không vui vì chuyện đó... Lúc này nghĩ lại thì thấy, lúc đó mới quen biết nhau, huynh cẩn thận một chút cũng là điều hợp lý.

Ban nãy vị lão nhân của Thiên Cơ Các đã xác nhận lại giá trị của thanh kiếm mà Trần Trường Sinh vẫn luôn mang bên mình. Đường Tam Thập Lục bèn nghĩ, nếu như bản thân mình thì tuyệt nhiên cũng giữ gìn thanh bảo kiếm đó như báu vật, nhất định không dễ dàng gì mà đưa cho người khác.

Trần Trường Sinh ngây người một lúc, nhớ lại chuyện cũ, rồi hắn lắc đầu nói:

- Ngươi quả thật thù dai quá.

Đường Tam Thập Lục chau mày nói:

- Huynh có biết số sao mà bên phía Ma tộc nhìn ngắm được ít hơn bên phía chúng ta hay không?

Đây là sự việc được ghi chép lại trên sách vở, hơn nữa cách đây không lâu, Trần Trường Sinh mới từ cao nguyên tuyết của Ma tộc trở về nên đương nhiên hắn biết rất rõ chuyện này, bèn gật gật đầu.

- Ban đêm bầu trời của chúng ta trần ngập ánh sao, nhưng bên phía bọn chúng thì lại khác. Có nơi sẽ tập trung rất nhiều các vì sao, có những nõi lại rất thưa thớt, những vì sao kề cận nhau sẽ liên kết lại thành một bức họa.

- Ta biết, Nam Thập Tự Tinh Kiếm của Nam Khách chính là được ngộ ra từ hai dòng tinh hà đó.

- Tinh hà rất rộng lớn, điều ta muốn nói chính là câu chuyện giữa dòng tinh hà đó.

- Câu chuyện gì?

- Ma tộc sẽ tổ hợp những vì sao có hình dạng khác nhau, được gọi là chòm sao. Những người sinh vào những ngày thuộc những chòm sao khác nhau thì sẽ có những đặc điểm cá tính khác nhau.

- Rồi sao?

- Nếu như theo cách nói đó của Ma tộc thì tính toán ngày sinh của ta sẽ nhận thấy ta ở Cung Bọ Cạp.

Trần Trường Sinh dừng bước, nghĩ lại mới nhớ ra quả thực trong Đạo Tàng có ghi chép những nội dung liên quan đến việc này. Nhưng hắn không hiểu vì sao Đường Tam Thập Lục đột nhiên lại nói tới chuyện này. Vì nền tàng văn hóa của loài người và của Ma tộc khác nhau, hơn nữa đều ở hai vùng đất khác nhau, những tín ngưỡng và vật thiêng của đối phương lại càng là những vật cấm kỵ.

- Đũng vậy, ban nãy vị Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các...

Đột nhiên Trần Trường Sinh dừng lại không nói tiếp, vì gã phát hiện ra bản thân mình đã quên mất hình dạng của vị Đại Chưởng Quỹ đó.

Quan kiếm chỉ có một lúc như vậy thôi, trí nhớ của hắn vốn dĩ rất tốt, sao có thể quên mất hình dạng của người vừa mới gặp như vậy được.

Đường Tam Thập Lục không nghe thâý Trần Trường Sinh tiếp tục nói chuyện về chòm sao nữa, trong lòng đang có chút không thoải mái. Lúc này nghe thấy hắn đang nói dở chừng thì bất giác cũng ngây người.

Vì gã cũng phát hiện ra bản thân mình đã quên mất hình dạng của vị Đại Chưởng Quỹ đó, thậm chí ngay cả việc tiếp tục hồi tưởng lại những sự việc vừa mới xảy ra ban nãy cũng càng lúc trở nên khó khăn.

Tất cả sự việ đều trở nên mờ nhạt, chỉ là vị Đại Chưởng Quỹ đó rõ ràng là lúc trước đã ở trong Tàng Thư Lầu quan kiếm, nhưng sau lúc này sao gã lại có cảm giác như ban nãy chỉ có ba người Trần Trường Sinh, gã và Mạc Vũ ở trong lầu.

Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục liếc nhìn nhau một cái, bọn họ nhận thấy sự bất an và sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.

Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các lợi hại đến như vậy hay sao?

Vị Đại Chưởng Quỹ đó rút cuộc là ai?

Ông ta... rút cuộc là ai?

Sau khi Đại Chưởng Quỹ rời khỏi Quốc Giáo Học Viện, ông ta không đợi Mạc Vũ mà vào luôn Hoàng Cung.

Tên đại thái giám già nua đón ông ta ở cửa Cung.

Tên đại thái giám đó có vẻ mặt tương đối kiêu ngạo, bất luận là thủ lĩnh quân thị vệ hay các thái giám khác cung kính hành lễ chào hỏi, y cũng chỉ hững hờ đáp lại mà thôi. Vì thế đương nhiên y cũng không nói câu nào với vị Đại Chưởng Quỹ này.

Không có ai chú ý tới rằng khi đi vào thâm cung thì dáng vẻ kiêu ngạo đó của tên đại thái giám đã không còn nữa, y thấp giọng nói chuyện với vị Đại Chưởng Quỹ đó, dáng vẻ khiêm tốn.

Trên khắp đại lục này, những người có đủ tư cách khiến cho tên đại thái giám đó phải khiêm tốn không vượt quá mười người.

Trong thế tục này, Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các đương nhiên là một đại nhân vật, nhưng tuyệt nhiên không phải là một trong số mười người đó.

Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, đó là vị lão nhân đó không phải là Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các.

Tuy ông ta thực sự đến từ Thiên Cơ Các.

Trong một cung điện hẻo lánh, vắng vẻ, Thánh Hậu Nương Nương gặp mặt vị lão nhân này.

Ngay cả đến Thánh Hậu cũng tỏ vẻ tôn kính vị lão nhân này. Nương Nương mời ông ta ngồi rồi sau đó mới ngồi xuống.

Từ đó có thể thấy được thân phận của vị lão nhân này.

Câu chuyện giữa hai người bọn họ nhanh chóng kết thúc, vì Thánh Hậu Nương Nương và vị lão nhân đến từ Thiên Cơ Các đó chỉ nói có duy nhất ba câu.

Trong đó có hai câu là do vị lão nhân đó nói.

- Hắn họ Trần.

- Ta không nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi.

Nghe xong hai câu nói đó, Thánh Hậu Nương Nương trầm ngâm một lúc rồi sau đó mới nhìn về phía vị lão nhân đó mà nói:

- Vất vả cho ngài rồi, phong cảnh của Phỉ Gia Sơn rất tuyệt, sau này có cơ hội ta sẽ tới thăm.

Lão nhân gật gật đầu, rồi đứng dậy rời khỏi Hoàng Cung.

Lúc đó, chén trà mới được bưng lên vẫn còn đang bốc khói nóng.

Thánh Hậu Nương Nương nhìn làn khói trắng tỏa ra từ chén trà, cứ lặng lẽ nhìn như vậy, thật không biết Nương Nương đang nghĩ ngợi chuyện gì.

Phỉ Gia Sơn là một ngọn núi nổi tiếng bên bờ Tây Hải, rộng mấy trăm dặm, phong cảnh tuyệt đẹp. Nghe nói vào thời điểm khí hậu tốt nhất, đứng trên đỉnh núi cao nhất còn có thể thấp thoáng nhìn thấy được Bạch Lộc Giác của Đại Tây Châu.

Ngọn núi danh tiếng đó trước kia từng thuộc quyền sở hữu của Thiên Nam, từng bị Đại Tây Châu chiếm lĩnh, hai trăm năm lại đây thì là thuộc địa của Đại Chu, chỉ là không được sự công nhận của tất cả các thế lực. Nên trên thực tế vẫn là một vùng đất vô chủ.

Ban nãy Thánh Hậu Nương Nương nói có cơ hội sẽ tới thăm Phỉ Gia Sơn, ý là muốn nói từ hôm nay trở đi, Đại Chu sẽ không còn là chủ nhân của Phỉ Gia Sơn nữa.

Phỉ Gia Sơn bắt đầu từ hôm nay đã có chủ mới.

Ngọn núi nổi tiếng bên bờ biển này là cái giá mà Nương Nương phải trả để mời vị lão nhân đó tới Kinh đô.

Vì thế nên vị lão nhân đó chỉ cần nhìn một cái thôi.

Đương nhiên là không phải nhìn kiếm mà là nhìn người.

Cho dù Vô Cấu Kiếm có là thần binh đi chăng nữa, được ghi danh vào Bách Khí Bảng thì cũng đâu đáng để phải đánh đổi cả ngọn Phỉ Gia Sơn như vậy.

Trần Trường Sinh mới thực sự xứng đáng với cái giá đó.

Thánh Hậu Nương Nương nhìn màn khói trắng đang từ từ tan biến mất, trong lòng thầm nghĩ tới hai câu nói ban nãy của vị lão nhân đó mà trầm ngâm không nói gì.

Trần Trường Sinh thì đương nhiên là họ Trần rồi.

Vị lão nhân đó nói hắn họ Trần là ý muốn nói hắn là người của Hoàng tộc Trần thị.

Rất nhiều người biết rằng Trần Trường Sinh năm nay mười sáu tuổi.

Lão nhân lại nói là không nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi. Điều này có nghĩa là có thể hắn còn chưa đến mười sáu tuổi, cũng có thể còn lớn hơn mười sáu tuổi.

Thánh Hậu Nương Nương đứng dậy đi ra bên ngoài điện.

Tay áo của Nương Nương khẽ phất bay một cái, khói nóng tỏa ra từ chén trà trên bàn ngay lập tức biến mất, chén trà trở nên nguội ngắt.

Đi ra tới bên ngoài điện, Nương Nương chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn chiếc hồ nhỏ phía trước mắt, dáng vẻ có chút ngạo nghễ.

Chỉ là không biết Nương Nương đang nghĩ ngợi chuyện gì.

Nước trong hồ thật xanh, gió đêm khẽ thổi nhẹ khiến cho mặt hồ khẽ gợn sóng.

Nương Nương đứng bên hồ thật lâu, từ sáng sớm cho tới tận lúc hoàng hôn, rồi tới khi màn đêm dần buông xuống.

Nước ở một chỗ nào đó trong hồ đột nhiên bắt đầu cuồn cuộn lên, tựa như ở phía dưới đó có một vật gì đó chuẩn bị chui lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK