Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong tuyết hòa hoãn, cánh đồng tuyết an tĩnh không tiếng động, nhưng không quá lâu sau mặt đất bắt đầu chấn động, vô số Ma tộc đại quân đuổi theo về phía nam. Bóng ma trên bầu trời chậm rãi thu hồi về Tuyết Lão Thành. Hắc Bào chẳng biết lúc nào đã đứng vào giữa, mấy tên ma tướng trầm mặc đứng ở phía sau hắn. Không gian khôi phục an tĩnh, rất lâu không có tiếng động gì vang lên, đại nhân vật Ma tộc dường như cũng không biết lúc này nên nói gì, ai có thể nghĩ vị người mạnh nhất phía nam đại lục lại là một người như vậy.

- Làm một cao thủ chân chính, bỗng nhiên không biết xấu hổ thì quả thật rất phiền toái.

Tiếng Hắc Bào vẫn không hề có cảm xúc, như gió lạnh thổi qua khăn che đầu lộ ra dáng cằm. Nhóm ma tướng đồng tình, mạnh như Tô Ly không ngờ ngay lúc không ổn cũng dùng mánh khoé bịp người, thật sự là ngoài dự liệu của bọn họ. Vậy đó có thể gọi là đạo lý ti tiện của người vô địch không?

Hắc Bào nhìn dấu chân Tô Ly lưu lại trên tuyết, an tĩnh rất lâu mới tiếp tục lãnh đạm nói:

- Thương thế của hắn đã rất nặng, tuy rằng thành công giấu diếm được ánh mắt của bệ hạ nhưng một kiếm cuối cùng đã tiêu hao hết tâm huyết của hắn, hắn không có đạo lý nào có thể tiếp tục chống đỡ.

Một kiếm không có khả năng đi ngàn dặm, nhưng có thể chém ra một thông đạo trăm dặm trong cấu trúc trận pháp của Ma tộc, cũng có thể tưởng tượng uy lực cường đại đến trình độ nào, nhưng như Hắc Bào nói, mặc dù mạnh như Tô Ly cầm thanh kiếm kia cũng phải trả giá đắt.

Trăm dặm phía tây nam Tuyết Lão Thành có một tuyết lĩnh, cảnh sắc rét lạnh nhưng không đóng băng, khắp nơi là hơi nước màu trắng, hoá ra do bên trong có rất nhiều suối nước nóng, mà bên một đạo suối nước nóng bỗng có phong tuyết mãnh liệt, theo tuyết rơi chậm rãi, bóng dáng Tô Ly và Trần Trường Sinh dần dần xuất hiện.

Tô Ly thu hồi kiếm trong Hoàng Chỉ Tán lý, tay phải nhẹ nhàng phủi bông tuyết bay tới trước mặt, khí độ nhìn cực kỳ không màng danh lợi. So sánh ra, Trần Trường Sinh có vẻ chật vật hơn nhiều, tay của hắn vẫn nắm chặt đoạn trước Hoàng Chỉ Tán, ngồi ở trong đống tuyết như tiểu hành khất xin ăn.

- Ma tộc rõ ràng có chỉ số thông minh không tệ, nhưng không biết sao lại ngu thế, đám ma tướng khẳng định đang dẫn người đuổi về phía nam.

Tô Ly quay lại nhìn đường, ánh mắt sắc bén như kiếm xuyên thấu tầng tầng phong tuyết, không biết nhìn về nơi nào, khóe môi hơi cong lộ ra vẻ mặt trào phúng.

Hắn không phải nói với Trần Trường Sinh mà là tự an ủi mình. Nhưng Trần Trường Sinh cũng không biết, có chút khó khăn đứng lên, nói:

- Tiền bối, nơi này dù sao vẫn là Ma Vực, hẳn nên nhanh chóng rời đi.

Tô Ly lúc này như mới phát hiện có thiếu niên tồn tại, nhìn hắn nhưng không nói gì, cũng không có vội vã rời đi, ngược lại đi tới bên suối nước nóng.

Trần Trường Sinh buông Hoàng Chỉ Tán, nhìn hắn đi vào suối nước nóng, không biết là có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên, quanh suối nước nóng vang lên âm thanh, có thê lương, có sắc bén như kiếm quang xé không gian, có vang dội như thiết chùy đập vào đá, có nặng nề như thể là sâu dưới mấy ngàn trượng có người đang nói chuyện.

Theo những âm thanh này vang lên, vô số đạo khí tức cường đại từ trong thân thể Tô Ly phóng khoáng đi ra, đó là Ma Tướng Thiết Kiếm kiếm ý, là Thiết Bổng phong ý, là khí tức âm u của Hắc Bào, nham thạch xung quanh bị hàn ý đông lạnh thành xốp giòn, sau đó vỡ tan.

Khắp nơi trong tuyết đều là tiếng kiếm rít như sấm, mà ngay cả suối nước nóng cũng xuất hiện vô số vết rạn, cho đến thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Tô Ly đứng ở trong suối nước cao chưa tới đầu gối, áo dài rách tung, trên người xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi không ngừng tuôn rơi.

Cách Tuyết Lão Thành gần như vậy, bị mấy vạn Ma tộc đại quân vây khốn, bị hơn mười tên ma tướng vây giết, Ma tộc quân sư Hắc Bào quan sát, cũng có ý chí Ma quân hóa thành bóng ma che kín không trung, đây là sát cục thanh thế lớn nhất mấy trăm năm qua, thế mà Tô Ly đã giữ vững được mấy ngày đêm.

Trên y phục của hắn không có vết rách, căn bản không giống bị thương, nhưng trên thực tế, hắn đã bị thương rất nặng, hắn chém giết ma tướng, giao thủ Hắc Bào, Ma quân ý chí ở trong thân thể của hắn để lại nhiều thương thế và sát ý đáng sợ.

Chẳng qua những thương thế và sát ý đó đều bị hắn dùng ý chí và cảnh giới cưỡng ép khống chế. Cho đến hắn lấy được Hoàng Chỉ Tán, rút ra Già Thiên kiếm chém ra một con đường, đi hơn mấy trăm dặm, xác nhận tạm thời an toàn không có vấn đề mới không muốn tiếp tục tiêu hao chân nguyên áp chế.

Vì thế, những thương thế và sát ý kia trong nháy mắt bạo phát.

Đại bộ phận sát ý bị hắn cưỡng ép tặng cho tuyết lĩnh này, khiến thiên địa thay mình chịu đựng, nhưng thương thế vẫn còn ở trên cơ thể của hắn.

Sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt uể oải, chỉ có khí tức tản mạn giữa lông mày vẫn còn y nguyên.

Nghe tiếng kiếm rít tiếng sấm, cảm thụ được sự khủng bố và sát ý tràn ra ngoài, nhìn cả người Tô Ly đầy máu nhuộm đỏ suối nước nóng, Trần Trường Sinh khiếp sợ run giọng hỏi:

- Tiền bối... Ngài không sao chứ?

Tô Ly không trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi:

- Ly Sơn đệ tử trong Chu Viên có sao không?

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói:

- Ta không biết.

Tô Ly trầm mặc không nói, nhìn tuyết lĩnh mờ mịt, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Trường Sinh rất lo lắng, lặp lại:

- Tiền bối, ngài không sao chứ?

Tô Ly xoay người nhìn hắn, nói:

- Ngươi biết ta là ai không?

Trần Trường Sinh lúc trước cho là mình đoán được thân phận vị tiền bối này, nhưng vì biểu hiện không giống như lời đồn đãi nên hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình đã đoán sai, do dự hỏi:

- Thỉnh giáo đại danh của tiền bối?

Tô Ly nói:

- Ta là Tô Ly.

Trần Trường Sinh rất khiếp sợ, không ngờ mình đã đoán đúng, không ngờ mình thật sự đã đoán đúng.

Bởi vì hắn không ngờ Ly Sơn sư thúc tổ trong truyền thuyết lại là một người như vậy.

- Sau đó?

Hắn hỏi.

Tô Ly có chút không vui, trách mắng:

- Trình tự không đúng, làm lại.

Trần Trường Sinh hơi giật mình, nói:

- Hả?

Tô Ly nhìn vào mắt của hắn, lại hỏi:

- Ta là ai?

Trần Trường Sinh ngẩn người, nói:

- Tiền bối ngài là... Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly.

Tô Ly lại hỏi:

- Ở trong truyền thuyết, ta là một người như thế nào?

Trần Trường Sinh không biết vì sao vị tiền bối này toàn thân nhuốm huyết, nhìn uể oải không chịu nổi lại muốn hỏi mấy vấn đề này, ngẫm nghĩ một chút vẫn nghiêm túc hồi đáp:

- Ngài là thiên tài bất thế kiếm đạo, một thân cảnh giới tu vi sớm xuất thần nhập hóa, có thể nói là nhân vật huyền thoại.

Loại đánh giá này rất dễ cho là xu nịnh, nhưng Trần Trường Sinh nói rất chân thành, bởi vì lời hắn nói đều là thật, vì thế có vẻ thành khẩn đáng tin, điều này làm cho Tô Ly rất hài lòng.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh vui mừng nói:

- Vãn bối tuy nói chưa xuyên thấu, nhưng cũng coi như có vài phần kiến thức.

Trần Trường Sinh lúc này thật sự không biết nên nói gì, nhìn máu chảy càng lúc càng nhiều, không kìm nổi lại hỏi:

- Tiền bối, ngài thật sự không sao chứ?

Tô Ly mỉm cười nói:

- Ngươi mới nói ta là thiên tài bất thế kiếm đạo, một thân cảnh giới tu vi sớm xuất thần nhập hóa, có thể nói là nhân vật huyền thoại.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm có thể nói lại lời mình không sai chữ nào, xem ra hẳn là không có gì chuyện gì lớn.

- Cho nên nói, người như ta sao có chuyện gì được?

Tiếp theo, Tô Ly vui sướng nói.

Sau đó, hắn như cột đá bị chém đứt ngã xuống, ngã vào trong suối nước nóng.

Bọt nước văng khắp nơi, nước nhuộm thành màu đỏ không ngừng nhộn nhạo, thân thể của Tô Ly không ngừng phập phồng trong nước.

Trần Trường Sinh giờ mới hiểu vị tiền bối này đã ngất đi, khẩn trương nhảy vào suối nước nóng bế hắn ra, sau đó đặt trên mặt đất cạnh suối.

Gần như lúc thân thể hạ xuống đất, Tô Ly bắt đầu ngáy, có thể chống đỡ đến hiện tại, hắn thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

Trần Trường Sinh nhìn vị tiền bối này, không biết nên nghĩ thế nào.

Điều hắn mới nói là sự thật.

Trong suy nghĩ những người trẻ tuổi, Tô Ly mặc dù không có đứng vào Bát Phương Phong Vũ, cũng không có danh xưng thánh nhân, nhưng hắn là thần tượng của người tu hành trẻ tuổi, ngay cả người kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục cũng không có dị nghị. Bởi vì và Thánh Hậu nương nương, Giáo Hoàng Bệ Hạ, các thánh nhân thần thánh trang nghiêm, cả Thiên Cơ Lão Nhân, thì Ly Sơn tiểu sư thúc vân du tứ hải, kiếm ca khắp nơi càng đại biểu cho sự tự do và tự quyết của người trẻ tuổi.

Nhưng mà... hoá ra Ly Sơn tiểu sư thúc lại là một người như vậy.

Trần Trường Sinh đã không nhớ được đây là lần thứ mấy mình sinh ra cảm thán.

Hắn cảm thấy vị tiền bối này mang đến cho mình sự khiếp sợ, thậm chí nếu so với kiếm trì trong Chu Viên và Thiên Thư Bia còn lớn hơn nữa.

Nhìn Tô Ly đang ngủ say vẫn có vẻ mặt bất cần, nghe tiếng ngáy như sấm, hắn đột nhiên có cảm giác giống với Đường Tam Thập Lục.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới Đường Tam Thập Lục từng đánh giá mình và Từ Hữu Dung đều là người làm cho người ta không có lời gì để nói.

Nhưng Ly Sơn tiểu sư thúc mới chính thức là làm cho người ta không có lời nào để nói mới đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK