Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hắn nghĩ tới đây, Đằng Tiểu Minh giơ tay chạm vào thiết côn, thiết côn đầy vết kiếm chém trông còn đáng sợ hơn so với lúc trước, mưa quanh thiết côn tản ra. Thần đạo vang lên tiếng sấm, thiết côn phá không gào thét xông tới.

Lúc này kiếm thế của Nam Khách đã hoàn toàn bị Hoàng Chỉ Tán phát ra kiếm ý cắt vỡ, ý niệm công kích của lão giả đánh đàn cũng bị ngăn trở, Trần Trường Sinh lúc này đã có thể dùng Hoàng Chỉ Tán đón thiết côn. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng không phải khẩn trương mà là vì mưa quá lạnh, cũng là do trong lòng hắn cuối cùng sinh ra ý nghĩ bất an.

Hắn có thể dùng Hoàng Chỉ Tán chắn tiếp thiết côn, nhưng hắn không muốn, bởi vì hắn loáng thoáng có cảm giác, kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán tuy rằng hùng mạnh nhưng không phải thứ cảnh giới hiện tại của mình nên dùng tiếp thiết côn. Hắn vẫn cảm thấy mình cần một thanh trọng kiếm.

Trên thực tế, hắn ngoại trừ dùng Hoàng Chỉ Tán thì không còn biện pháp khác, bởi vì hắn không có trọng kiếm. Nhưng... Hắn có cảm giác mình có trọng kiếm.

Ngay lúc Trần Trường Sinh sinh ra ý nghĩ này, lăng mộ phía nam trong thảo nguyên có thay đổi phát sinh.

Mưa so với lăng mộ nhỏ hơn không ít, trong bụi cỏ mặt nước bị mưa phùn gõ nhẹ, nhưng đột nhiên, chẳng biết tại sao mặt đất dần chìm xuống như sụp đổ, hồ nước và bầu trời mưa nháy mắt bị ngưng tụ thành một bóng nước, trở nên vô cùng chặt chẽ, dường như dưới nền đất có một vật rất nặng đang hấp dẫn những thứ xung quanh.

Không gian mờ tối vang lên một tiếng rít tức giận. Tiếng rít gào đến từ con đại bàng kia. Đến tột cùng là có thứ gì sắp xuất thế khiến nó phẫn nộ như thế? Thậm chí còn nghe được sự cảnh giác bất an của nó?

Trầm trọng thiết côn phá vỡ thần đạo, tới cách Trần Trường Sinh hơn mười trượng, nhưng mà hắn không có giơ Hoàng Chỉ Tán lên, thậm chí hắn còn thu kiếm vào vỏ.

Hắn cũng không biết tại sao phải làm như vậy, tại sao phải thu kiếm?

Ngay vào lúc này, ngoài lăng mộ ầm ầm nổ vang, như thể sấm và gió chân chính trút xuống. Tiếng sấm nổ còn mạnh mẽ hơn so với thiết côn, giống như là tiếng pháo mừng năm mới.

Một vật thể đen tuyền phá mưa đi tới trước Trần Trường Sinh, sau đó yên lặng bất động.

Đó là một thanh kiếm, ngăm đen không biết đúc từ gì, trên thân kiếm không có đồ án, cũng không loáng mà thô sơ, thậm chí ngay cả mũi kiếm cũng không có, giống như là còn chưa đúc xong. Tóm lại, thiết kiếm không có bất kỳ đặc điểm gì, không có khí tức gì làm người ta muốn ghé mắt, chỉ có điều rất rộng rất thẳng rất dài rất dầy rất đen, cho nên nhìn qua thấy... rất nặng.

Trần Trường Sinh muốn một thanh trọng kiếm.

Một thanh trọng kiếm đang hiện ra trước mắt hắn, lẳng lặng trong mưa gió.

Thiết kiếm hướng chuôi kiếm xuống dưới, chỉ cần hắn tiện tay là có thể cầm. Tư thế rất thư thái, thoải mái khiến hắn giơ tay lên.

Tay phải của hắn xuyên qua mưa, cầm lấy chuôi kiếm.

Chuôi kiếm rất thô, rất to, rất ráp, bàn tay của hắn và chuôi kiếm kết hợp có thể cảm giác nặng trịch. Lúc này xảy ra một việc. Đạo kiếm ý bám vào Hoàng Chỉ Tán không nghe theo thần trí của Trần Trường Sinh đã thông qua thân thể hắn tiến vào thiết kiếm, bởi vì trong thiết kiếm vốn là có một đạo kiếm ý, kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán khinh thường hoặc không muốn cùng kiếm ý kia tiến hành tranh đoạt. Lấy cảnh giới của Trần Trường Sinh bây giờ vẫn chưa thể chuẩn xác cảm nhận kiếm ý hùng mạnh, nhưng hắn có thể cảm giác kiếm ý kia cũng giống thiết kiếm, vô cùng nặng nề.

Hắn thu tay lại, lấy thiết kiếm xuống.

Cầm thiết kiếm cần sức mạnh cực kỳ cường đại. Đồng thời, thiết kiếm cũng tặng cho hắn một lực lượng cường đại. Sau đó hắn huy động thiết kiếm, chém vào trong mưa.

Thiết kiếm và thiết côn gặp nhau.

Trong thời gian ngắn là an tĩnh, sau đó là tiếng sấm nổ liên miên. Mưa bị chấn nát hóa thành thiên vạn đạo thủy tiễn, chạy dọc theo vòng tròn bắn đi, cửa chính lăng mộ và vách đá bị đánh thành lỗ nhỏ, vỡ nát, một đạo thanh quang từ Ngô Đồng sau lưng Từ Hữu Dung bảo vệ nàng, nhưng không bảo vệ được Trần Trường Sinh.

Quần áo của Trần Trường Sinh toàn lỗ nhỏ như sâu ăn lá, ở trong mưa bay, sắc mặt của hắn tái nhợt, hai chân vẫn chôn trong lòng đất, bốn phía như mạng nhện, nhìn có chút thê thảm.

Nhưng hắn đã lui một bước.

Ma tướng bị trực tiếp đẩy lui hơn trăm trượng, nặng nề mà té rớt trong mưa, cũng không ngừng hộc máu, thiết côn bị cong gãy trông rất khoa trương.

Mưa to như sấm, thần đạo tĩnh mịch.

Mưa to liên tục rơi, Đằng Tiểu Minh khó khăn đứng dậy lau máu ở khóe môi, nhìn thanh thiết kiếm trong tay Trần Trường Sinh mà khiếp sợ không nói gì, nghĩ thầm rằng nó là kiếm gì mà có sức nặng khủng bố như thế, còn có kiếm ý hùng hậu có tưởng tượng? Thiết kiếm là từ đâu tới? Tại sao lại xuất hiện trước lăng mộ?

Trần Trường Sinh biết thiết kiếm đến từ kiếm trì, tuy rằng đến hiện tại hắn chỉ biết kiếm trì trong thảo nguyên nhưng lại không biết vị trí cụ thể, nhưng lúc nắm chuôi kiếm, hắn đã biết lai lịch thiết kiếm này.

Trong lịch sử kiếm đạo, thiết kiếm này phi thường nổi danh, tên là Sơn Hải Kiếm.

Vô số năm trước, thiên thư hóa thành vô số thiên thạch, thiên thạch đổ bộ xuống trái đất, dừng ở trung tâm đại lục, đó là Thiên Thư Lăng bây giờ. Ngoại trừ bia đá còn rất nhiều mảnh vụn thiên thạch sót lại. Tiền thu thập mảnh vụn, dùng hết mọi phương pháp luyện chế, rốt cục luyện ra thép thiên thạch gọi là thiên thạch chân kim. Thép thiên thạch khác với mọi kim loại trên đại lục, vừa nặng vừa kiên cường, có thể nói là tài liệu tốt nhất để đúc kiếm. Nhưng trên thực tế, thép thiên thạch trên đại lục đều được dùng để đúc một thanh kiếm.

Chính là thanh kiếm trong tay Trần Trường Sinh.

Nặng như núi, uy như biển, tên cổ là Sơn Hải Kiếm.

Thiết côn của Đằng Tiểu Minh chỉ trộn lẫn bốn lượng thiên thạch chân kim đã trầm trọng như núi, huống chi thiết kiếm này toàn bộ do thép thiên thạch đúc thành, nặng cỡ nào, uy lực kinh khủng cỡ nào?

Sơn Hải Kiếm nổi danh trong lịch sử, bất kể là trên chiến trường hay ngoài cung, thanh kiếm này cùng chủ nhân nó từng diễn xuất đủ màn bi hoan ly vui mừng, sinh tử bao la hùng vĩ, thiết kiếm từng đập chết bao nhiêu cường nhân và danh nhân. Nhưng chân chính khiến Sơn Hải Kiếm tỏa sáng là chủ nhân cuối cùng của nó.

Ngàn năm trước, đại lục xuất hiện một gã tên là Tây Khách cường nhân, hắn có được huyết mạch Bạch Đế nhất thị, nghe nói tu hành phật tông công pháp đã sớm biến mất, hơn nữa trời sinh thần lực, riêng lấy lực lượng và khí thế có thể đứng vào Top 3, mà khi hắn giơ thanh kiếm trầm trọng thì lực có thể bì vạn quân.

Chỉ có cường nhân như vậy mới có tư cách sử dụng Sơn Hải Kiếm, đem phát huy toàn bộ uy lực của Sơn Hải Kiếm, cũng chỉ có Sơn Hải Kiếm mới xứng đôi với tuyệt thế cường nhân như vậy. Cũng không ai biết Tây Khách thành tựu cho Sơn Hải Kiếm hay Sơn Hải Kiếm giúp Tây Khách hô mưa gọi gió trên đại lục, tóm lại, thiết kiếm và người mạnh nhất đã gặp nhau.

Tây Khách cầm Sơn Hải Kiếm liên tiếp đánh bại cường địch, năm đó giáo viên Hòe Viện cùng với Trường Sinh Tông đại trưởng lão đều là bại tướng dưới tay người này, hống hách vô song, có người thậm chí cho là hắn đã tiến nhập thánh cảnh giới. Cuối cùng... cũng như nhiều tuyệt thế cường nhân năm đó, hắn đầy hào hùng đi vào Chu Viên, sau đó tâm tang mà chết rời khỏi Chu Viên, Sơn Hải Kiếm không còn xuất hiện bên cạnh. Ba năm sau, hắn ở ngoài Dương Thành trong một lần xung đột đã chết trong tay một tên hậu bối mới nổi danh...

Nghi vấn kia đến tận đây dường như đã có đáp án, đã không có Sơn Hải Kiếm, hắn chỉ là cường nhân bình thường, nhưng Giáo Hoàng đại nhân lại đưa ra bình phán khác, ông cho rằng quan trọng nhất là do thứ Tây Khách mất đi không phải thanh kiếm mà là kiếm tâm kiêu ngạo hống hách của hắn.

Đây là Sơn Hải Kiếm. Nếu mới xuất thế đưa ra mười thanh kiếm nổi danh để lựa chọn, bất kể là ai chọn lựa thì thiết kiếm đều ở trong đó. Sơn Hải Kiếm dùng thép thiên thạch quý giá nhất, dùng thời gian đúc dài nhất, quý giá nhất, bất kể là ai có được thiết kiếm, đều hưng phấn không thể tin vào vận may của mình. Trần Trường Sinh cũng thật cao hứng, nghĩ thầm nếu mang thiết kiếm ra khỏi Chu Viên, đưa Hiên Viên Phá dùng là thích hợp nhất, nhưng Chiết Tụ vẫn nói luôn muốn có một thanh kiếm, như vậy nên dùng kiếm gì đây?

Hắn lúc này mới chú ý cả thiết kiếm không có mũi, chả lẽ bị chặt đứt rồi sao... Là bị thanh đao kia chém đứt sao? Không ngờ có thể chém một đoạn Sơn Hải Kiếm thì cây đao kia phải hùng mạnh cỡ nào, người hùng mạnh ra sao?

Sơn Hải Kiếm không hiện nhân gian đã gần ngàn năm, chỉ để lại tin đồn, cho nên Đằng Tiểu Minh nhất thời chưa nhận ra, nhưng chỉ nhìn thêm vài lần, nghĩ tới sức mạnh của nó, hắn tự nhiên đoán ra lai lịch mà càng thêm khiếp sợ, trầm mặc không nói gì.

Nam Khách cũng nhận ra lai lịch của nó, âm thanh trẻ con vang lên, tràn đầy phẫn nộ khó hiểu:

- Điều đó không có khả năng, Sơn Hải Kiếm làm sao có thể vì ngươi mà hiện thế.

Trần Trường Sinh không nói gì thêm, giơ thiết kiếm chỉ vào nàng, hành động và ngôn ngữ cũng có lực lượng, nếu Sơn Hải Kiếm không phải vì hắn mà xuất thế, vì sao giờ lại nằm trong tay hắn?

- Hơn nữa ngươi căn bản không hiểu kiếm pháp của Sơn Hải Kiếm, dựa vào cái gì có thể phát huy ra uy lực lớn như vậy?

Nam Khách hỏi một vấn đề rất trọng yếu. Nói như vậy, cho dù Sơn Hải Kiếm và kiếm ý đều tồn tại, nhưng nếu như không có kiếm pháp tương ứng, lấy tu vi Trần Trường Sinh mới là Thông U Thượng Cảnh thì làm sao có thể dễ dàng đánh bại một gã ma tướng như thế?

Trần Trường Sinh không có ý che giấu, nói với nàng:

- Ta đọc tương đối nhiều sách.

Đây là lời năm trước Cẩu Hàn Thực nói với hắn, cũng là hắn nói với Cẩu Hàn Thực, cũng chỉ có hắn và Cẩu Hàn Thực mới có tư cách nói với nhau, dù là ai cũng không được, bởi vì không ai đọc nhiều sách như hắn và Cẩu Hàn Thực.

Ba nghìn đạo tạng, Tinh La Vạn Tượng, giống như ngọc nhan, cũng có thủ đoạn, thủ đoạn đó là pháp môn.

Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh bỗng nhiên có chút hoài niệm về Thanh Đằng Yến, hoài niệm về kinh đô, hoài niệm về Quốc Giáo Học Viện, tranh chấp trước đây chỉ là vì tức giận, không liên quan sinh tử, chẳng phân biệt Nhân Ma, không có vô sỉ ám sát, đánh lén và phản bội, bây giờ nghĩ lại, tranh chấp đó không khỏi có chút buồn cười, cũng thật đáng yêu, so với máu tanh trong Chu Viên, làm sao có thể không hoài niệm?

Lăng mộ trở nên an tĩnh lại, bởi vì Sơn Hải Kiếm trong truyền thuyết xuất hiện, bởi vì Trần Trường Sinh biết sử dụng Sơn Hải Kiếm, mấu chốt nhất đây không phải kiếm ý mà là kiếm thật. Không có bao nhiêu người biết năm đó Chu Viên cũng từng xuất hiện một thanh kiếm, sau đó bị Tô Ly nhặt đi, dưới mắt Nam Khách và Ma tộc, thứ Trần Trường Sinh nắm trong tay là thanh kiếm đầu tiên của Chu Viên từ trước tới nay. Ý nghĩa là gì? Đây là phá lệ, phá lệ cùng với tiếng sấm và dị biến kinh thiên.

Huyền thiết trọng kiếm rốt cuộc từ đâu tới? Nó xuất thế có phải kiếm trì sắp hiện thế? Danh kiếm trong truyền thuyết khác cũng sẽ xuất hiện sao? Làm Nam Khách khó hiểu thậm chí tức giận là nàng không biết vì sao kiếm trì phải trợ giúp Trần Trường Sinh. Nàng nhìn phía thảo nguyên tối đen, để mưa hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ mãi cũng không ra manh mối gì, điều này làm cho nàng càng thêm trầm mặc.

- Chẳng lẽ còn kiếm nữa xuất hiện sao? Nó sẽ tiếp tục trợ giúp ngươi sao? Tựa như đạo tuyệt thế kiếm ý và hống hách thiết kiếm? Cho dù là vậy, chẳng lẽ ngươi còn có thể dùng tất cả kiếm pháp? Ta không tin.

Nam Khách vươn hai tay ra.

Theo động tác của nàng, hai thị nữ sắc mặt tái nhợt, nhất là nữ tử mặt mày quyến rũ thống khổ đến cực điểm, máu từ miệng nàng chảy ra.

Thân hìnhNam Khách run nhè nhẹ một chút, phảng phất muốn ngã ngồi trong mưa, nhưng cuối cùng lại không. Một đạo khí tức âm hàn đến cực điểm từ thân thể của nàng phát ra, cùng máu của nữ tử kia hòa trộn với nhau.

Bức tranh bằng máu màu lục.

Máu lục không bị mưa hòa tan, hòa trộn với khí tức âm hàn của Nam Khách càng thêm đậm đà rực rỡ, yêu quỷ mị tới cực điểm.

Đó là một đạo Khổng Tước Linh.

Vèo một tiếng, Khổng Tước Linh xuyên mưa, đánh úp tới hắn.

Đạo Khổng Tước Linh hòa với chân huyết bổn mạng của Nam Khách, gặp gió liền bốc cháy mãnh liệt, dù là mưa rơi cuồng bạo cũng không làm hỏa thế yếu bớt mà khiến nó càng thêm cuồng bạo

Tự khi chạy trốn chết tiến vào thảo nguyên, dọc đường phải chữa trị cho Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh rất rõ chỗ đáng sợ của Khổng Tước Linh, không biết Hoàng Chỉ Tán có thể tiếp nhận khổng tước chân huyết thiêu đốt, về phần độc tố trong khổng tước chân huyết lại làm hắn cảnh giác tới cực điểm.

Không thể không thừa nhận, ý thức chiến đấu và sự quyết đoán của Nam Khách đều cực kỳ đáng sợ, có sự thành thục và độc ác vượt xa tuổi. Nàng không tiếc hao tổn bản mạng chân huyết trân quý nhất cũng phải nhằm vào kiếm và tán của Trần Trường Sinh. Huyền thiết trọng kiếm uy lực vô song, hống hách như sơn hải, nhưng thất chi linh thay đổi, nhất là ở trong tay của Trần Trường Sinh. Đạo kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán càng hung hiểm hơn, nhưng mà độc tố và chân huyết là thứ không thể cắt vỡ. Trần Trường Sinh không lo trúng độc, nhưng cũng không muốn dính vào loại độc huyết này. Trong giây lát, hắn lấy hai thanh kiếm một cái tán suy nghĩ đủ cách đối phó Khổng Tước Linh, lại phát hiện không có một phương pháp nào là hoàn mỹ, chẳng qua nếu như hắn có thanh kiếm kia thì có thể giải quyết vấn đề này.

Nghĩ tới đây, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất hoang đường, bởi vì hắn không thể tin nổi, quá xa xỉ, rất không có đạo lý, dựa vào cái gì ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó? Cũng không ai biết thanh kiếm kia ở đâu, cho dù ở trong Chu Viên thì cũng dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì? Chỉ bằng khi hắn cần một đạo kiếm ý thì kiếm ý liền tới bên thân thể của hắn, khi cần trọng kiếm, Sơn Hải Kiếm nặng nhất thế gian liền tới bên hắn, chờ hắn lấy xuống. Hiện tại hắn cần thanh kiếm kia, như vậy có lẽ... thanh kiếm kia sẽ xuất hiện sao?

Trần Trường Sinh muốn kiếm trong Chu Viên, chính xác ra là ở kiếm trì, tuy rằng đến giờ hắn vẫn không biết kiếm trì ở đây, thanh kiếm hắn muốn không thể nghi ngờ là một thanh danh kiếm, tựa như Sơn Hải Kiếm đang ở trong tay hắn.

Trên thực tế, thanh kiếm hắn muốn ở trên Bách Khí Bảng kém xa Sơn Hải Kiếm, nhưng ở phương diện khác lại có danh tiếng lớn hơn Sơn Hải Kiếm, bởi vì thanh kiếm kia là cực kỳ hiếm thấy, được Chu Độc Phu mang từ ngoài về Chu Viên, quan trọng hơn là, thanh kiếm kia là kiếm của Nam Khê Trai, nói cách khác, thanh kiếm kia là Thánh nữ kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK