Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già kia bày ra vẻ mặt không đồng ý, nói:

- Cùng đi qua là đưa, ta sẽ đưa các ngươi qua, làm sao có thể để các ngươi mạo hiểm ở lại nơi này chứ.

Từ Hữu Dung nói:

- Thực lực của cao thủ Ma tộc ẩn vào Chu Viên rất mạnh, tiền bối phải chiếu cố hai người chúng ta, chỉ sợ…

Nói không hết ý nhưng cũng là có ý tốt.

Lão già kia mỉm cười nói:

- Nếu ở ngoài Chu Viên nói không chừng phải cẩn thận chút, nhưng đây là Chu Viên, ta ngược lại muốn gặp những cường nhân Ma tộc mà ngươi nói.

Nụ cười của hắn rất tự nhiên, ánh mắt yên tĩnh thong dong, ánh mắt ôn hòa mà sáng ngời, thời điểm nói những lời này có vẻ cực kỳ tự tin.

Một cường nhân Thông U Cảnh đỉnh cao hẳn sẽ là tồn tại vô địch ở Chu Viên, lão già tự tin là đúng.

Chẳng biết tại sao Từ Hữu Dung không nói cho đối phương biết, cường nhân Ma tộc ẩn vào Chu Viên còn đáng sợ hơn so với Thông U Cảnh đỉnh cao bình thường, chứ đừng nói chi tới sự tồn tại của Nam Khách khủng bố.

Nàng toát ra vẻ mặt tò mò và kính trọng hỏi:

- Xin hỏi tiền bối ngài là?

Lão già nói:

- Ta họ Bạch tên Hải, tu hành hơn hai trăm năm ở Lạc Dương Tông, rất ít khi ra ngoài du lịch, nghĩ tới ngươi cũng sẽ không biết.

Từ Hữu Dung khẽ giật mình, giống như có chút ngỡ ngàng đối với cái tên này.

Trên thực tế nàng cảm thấy có chút lạnh.

Lạc Dương Tông là một tông phái cực kỳ đặc thù ở đại lục, không thuộc một chi của quốc giáo nam bắc, vì vậy công pháp tu hành của tông phái cũng không lấy tinh quang Tẩy Tủy làm căn cơ mà là dùng năng lượng làm nơi phát ra. Sơn môn tông phái này năm ở bên cạnh ngọn núi lửa Tây Nam Cực hẻo lánh nhất, người tu hành trong tông phái cực kỳ ít xuất hiện, không nghĩ tới năm nay Chu Viên mở ra lại xuất hiện người của tông phái này.

Nếu như là người tu hành bình thường đại khái sẽ như lời lão già nói, ngay cả Lạc Dương Tông cũng không nghe nói qua. Nhưng nàng không phải người tu hành bình thường, là đời sau của Nam Phương Thánh Nữ, bất kể là kinh đô Đại Chu hay là Nam Khê Trai, ngoại trừ tu hành và giải độc ra nàng còn muốn tiếp xúc học tập rất nhiều tri thức của các tông phái trên đại lục, cho nên nàng biết Lạc Dương Tông.

Nàng biết nếu người này tên là Bạch Hải lão giả thì đích thị chính là trưởng lão Lạc Dương Tông, thực lực dũng mãnh, tính tình lại… ác nghiệt khát máu.

- Hóa ra là….tiền bối Lạc Dương Tông.

Thanh âm của nàng dừng lại ở giữa một chút, nhìn qua giống như đệ tử bình thường không biết tông phái Lạc Dương Tông, căn cứ cấp bậc lễ nghĩa mà lặp lại một lần.

Tên Bạch Hải trưởng lão của Lạc Dương Tông nhìn nàng có chút hứng thú hỏi:

- Ngươi là đệ tử của tông phái nào?

Từ Hữu Dung thi lễ một cái, vẻ mặt kính cẩn đáp:

- Vãn bối là người Tú Linh Tộc, không có tông phái.

Thần tình của Bạch Hải khẽ quái dị, giống như không ngờ người thiếu nữ này lại là người Tú Linh Tộc, sau đó lại nói:

- Đi thôi.

Nói xong câu đó, hắn đi tới chỗ Từ Hữu Dung, rất tự nhiên, giống như chuẩn bị thay nàng nâng Trần Trường Sinh đang nằm bên trong đống lá rụng lên.

- Được thưa tiền bối.

Nói xong câu đó Từ Hữu Dung khẽ xách Trần Trường Sinh từ trong đám lá rụng lên, đi tới phía đối diện, cũng rất tự nhiên, tựa như một thiếu nữ nhu thuận nghe lời tiền bối.

Bất kể là nàng hay là Bạch Hải cũng không chú ý tới, mi mắt Trần Trường Sinh khẽ run rẩy, giống như sắp sửa tỉnh lại nhưng chung quy vẫn không thể tỉnh lại.

Thanh âm vang lên trên đám lá rụng chính là tiếng đế giày nghiền ép, mỗi một giọng nói vang lên liền ý nghĩa khoảng cách bị rút ngắn đi một ít.

Bạch Hải bỗng nhiên dừng bước lại, thản nhiên nói:

- Ngươi bị tổn thương nặng như vậy, hay là đưa vị đồng đạo này cho ta đi.

Ánh mắt Từ Hữu Dung yên tĩnh nói:

- Đa tạ sự cao thượng của tiền bối, tổn thương của ta không nặng, còn có thể chịu đựng được nên cũng không cần.

Lúc này khoảng cách giữa hai người còn hơn mười trượng.

Nhưng lại không ai đi về phía trước một bước.

Tiếng lá vỡ vụn không vang lên nữa, trong rừng cây một lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch.

Qua một thời gian rất lâu, trong rừng mới lại vang lên một tiếng thở dài.

Mặt Bạch Hải mang vẻ tiếc nuối, nhìn nàng thở dại:

- Từ lúc gặp nhau tới giờ đúng là không có bất kỳ lỗ hổng nào, cực kỳ hoàn mỹ.

Từ Hữu Dung bình tĩnh nhìn hắn nói:

- Ngươi cũng thế.

Rất rõ ràng nàng không hề gọi đối phương là tiền bối, từ ngài cũng biến trở thành ngươi.

Bạch Hải khẽ nhướn mày, có chút khó hiểu nói:

- Lúc trước cách nhau hơn trăm trượng, ngươi hoàn toàn có thể giương cung bắn ta, vì sao lại không làm? Không cần nói lúc ấy ngài không nhìn thấu ta.

Rất tự nhiên hắn không hề dùng thân phận tiền bối, tự cách xưng hô ngươi biến thành từ ngài tôn kính.

Từ Hữu Dung không hề giải thích, bởi vì nàng không muốn để đối phương biết chân nguyên của mình đã khô cạn, không thể cam đoan ngô tiễn có thể sát thương một gã cường nhân Thông U Cảnh đỉnh cao ở cự ly xa.

Nếu lại gần thêm một chút, tựa như lúc này, chỉ cần đối phương bước xa hơn một bước nàng sẽ bắn chết đối phương, đáng tiếc đối phương lại không có.

Cho nên tâm tình của nàng lúc này kỳ thật vô cùng tiếc nuối.

Bạch Hải nhìn nàng hỏi:

- Ngài đã sớm nhìn ra ý đồ của ta?

Từ Hữu Dung bình tĩnh không nói, đó là ngầm thừa nhận.

Bạch Hải hỏi:

- Tại sao vậy chứ? Ta tự nhận mình diễn rất tốt.

Đáp án của Từ Hữu Dung rất đơn giản:

- Cảm giác.

Bạch Hải rất là cảm thán, thở dài:

- Vậy đại khái đó chính là thiên phú trong truyền thuyết rồi.

Nói xong câu đó, hắn xuất ra một chưởng cách không đánh về phía Từ Hữu Dung.

Ngọn lửa hồng sắc xuất hiện bên cạnh bàn tay của hắn.

Theo chưởng thế về phía trước, một chưởng hóa thành hơn mười chưởng bao bọc bốn phương tám hướng của Từ Hữu Dung.

Không trung trong rừng cây đều biến thành màu đỏ sậm.

Ngọn lửa hồng sắc dường như nặng hơn so với ngọn lửa bình thường, giống như có cảm giác thực chất, giống như hơi ám dưới nền đất, trên thực tế lại như dung nham nóng cháy vô cùng.

Lá xanh trên đầu cành chợt quăn lại, vỏ cây bắt đầu nứt ra, nhiệt độ đột nhiên lên cao.

Ngay sau đó, ngọn lửa hồng sắc này lập tức cuốn Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh vào bên trong.

Ngay lúc Bạch Hải xuất chưởng, chân phải của Từ Hữu Dung giẫm lên mặt đất, vang lên một tiếng Ba nhỏ, lá rụng bốn phía nàng và Trần Trường Sinh theo sự chấn động của mặt đất khẽ bay múa đầy trời.

Lá rụng không thể ngăn trở chưởng ảnh mang theo hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa hồng sắc, ầm một tiếng lập tức bốc cháy, biến thành một mảnh biển lửa cuồng bạo.

Biển lửa này chặn lại tầm mắt của Bạch Hải và nghìn vạn chưởng ảnh chất chứa sát ý kia.

Cái này chính là đạo lý dùng hỏa chế hỏa.

Nương theo sự yểm trợ của biển lửa cuồng bạo thiêu đốt, Từ Hữu Dung mang theo Trần Trường Sinh hóa thành một đạo tàn ảnh, chợt lóe vào bên trong vách núi ngoài bìa rừng.

Nơi đó chính là nơi duy nhất hỏa chưởng của Bạch Hải không thể bao trùm, cũng là nơi nàng đã sớm xem xét tốt, vách núi nếu như là thật thể tự nhiên không thể tiến vao, nhưng phía trên mảnh vách đá dựng đứng này lại có một sơn động.

Trước khi bắt đầu tràng đối thoại dấu diếm sát khí Từ Hữu Dung đã phát hiện ra sơn động này, đồng thời cũng tính toán xong, một khi không có cách nào giành được tiên cơ trận chiến đấu nàng cũng chuẩn bị một đường lui rất tốt cho mình.

Sơn động này chính là chỗ để lui về, nhưng lại không có đường lui.

Biển lửa trong rừng cây hơi loạn, Bạch Hải phá không mà tới, thần sắc nghiêm túc, lại lần nữa ra tay.

Nghìn vạn đạo chưởng ấn mang theo ánh lửa màu đỏ sậm, bất chợt ngưng thành một đạo hỏa tuyến thẳng tắp, trực tiếp đánh về phía động sau lưng Từ Hữu Dung. Vị trưởng lão của Lạc Dương Tông biết thiếu nữ hôm nay mình muốn giết là nhân vật bậc nào, làm sao có nửa điểm lưu thủ, càng không cho mình giữ lại bất kỳ đường lui nào, ra tay chính là Lạc Dương chưởng mang uy lực lớn nhất, hơn nữa còn thi triển hết cả tu vi suốt đời của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK