Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm kẻ nhàn rỗi này đâu có biết rằng, song phương của trận đối chiến kia bọn họ bàn tán, lúc này ở bên cạnh của mình.

Từ Hữu Dung khẽ cúi đầu, Trần Trường Sinh hơi ngước đầu, lại đi qua trên cầu tuyết một lần nữa, chẳng qua lúc này đây không còn là đối thủ nữa, đó là cái gì?

Thế tuyết dần dần lớn, tuy rằng chưa nói tới dữ dằn, lại dần dần muốn mê mắt người, người đi đường trên đường càng ngày càng ít, mái hiên và mép giếng đang tích tuyết càng ngày càng dầy, đường phố kinh đô trở nên trắng xoá một vùng, những diện mạo vốn có của kiến trúc lộ ra, như thể là đường cong sạch sẽ trên tờ giấy trắng, rất là đẹp.

Tuyết trên cột đá của Ly Cung, như thể là người đá mảnh khảnh đội chiếc mũ đỉnh trắng.

Trong Thiên Thư Lăng vẫn xanh um tươi tốt, chỉ là thần đạo thừa tuyết, dường như biến thành một thác nước ngưng kết.

Trong tiểu viện của khách điếm Lý Tử Viên không có người đến nhiễu, rất là thanh tịnh, nhìn giống như chăn chiên của đất tuyết, không đành lòng đạp lên, vì thế đứng ở dưới hành lang, nhìn cây kia chính giữa của tiểu viện, nói nói tâm trạng xúc động hai năm trước mình ở nơi này xem bản dập Thiên Thư, cùng với cái chong chóng tre kia.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã dùng thời gian suốt một ngày, đã đi kinh đô một lần, đi rất nhiều nơi, nói rất nhiều chuyện.

Đại bộ phận thời gian, đều là hắn đang nói chuyện không thuộc sở trường, giới thiệu cho nàng nơi này là chỗ nào, nơi này ra sao, cô độc của Lăng Yên Các, dạ minh châu của đài Cam Lộ, hắn rất chân thành làm hướng dẫn dạo chơi, muốn làm cho nàng du ngoạn càng thêm vui vẻ một chút.

Từ Hữu Dung trước sau ở bên lẳng lặng nghe, khóe môi mang theo nụ cười.

Bất kể Thiên Thư Lăng hay là Hoàng cung, đều là nơi nàng thuở nhỏ chơi chán, cột đá Ly Cung thậm chí là cái thang trơn bóng của nàng thời thơ ấu.

Nàng đâu có cần một thiếu niên thuở nhỏ sinh hoạt tại trấn Tây Ninh giảng giải những thứ này.

Trần Trường Sinh vốn biết những việc này, nhưng đã quên.

Nàng biết rằng hắn nhất định là đã quên, lại cũng không muốn nhắc nhở hắn.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ rốt cục đã đi trở về ngõ Bách Hoa, ở ngoài tường viện sau Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh muốn đưa Hoàng Chỉ Tán cho nàng, nàng lại lắc lắc đầu.

- Cây dù này là Tô sư thúc nhờ ta đưa cho ngươi.

Trần Trường Sinh thật vui mừng, nghĩ thầm rằng mình và tiền bối Tô Ly vì chuyện này đã tranh chấp mấy vạn dặm đường, hiện tại xem ra, đúng là vẫn còn tiền bối đã nhận thức ra sai lầm của mình.

Hắn đem thần thức độ nhập trong cán dù, chợt đã phát hiện vấn đề, thất kinh hỏi:

- Kiếm bên trong dù đâu?

Căn cơ của Hoàng Chỉ Tán, là một phen tự hành của cây dù nghìn năm qua duy nhất phá vỡ hồ kiếm kia, kiếm của chưởng môn Ly Sơn trở về nhân gian, Già Thiên kiếm danh chấn đại lục.

Ban đầu ở trên cánh đồng tuyết của Ma Vực, Tô Ly rút ra thanh kiếm kia từ trong cây dù, một kiếm chém giết ma tướng, lại một kiếm chém ra một con đường sống, uy vũ dữ dội.

Nhưng hiện tại thanh Già Thiên kiếm nọ, rõ ràng đã không ở trong dù.

- Sư thúc nói, dù có thể cho ngươi, nhưng kiếm xuất Ly Sơn, lại không thể cho ngươi, thanh Già Thiên kiếm của hắn...

Từ Hữu Dung bất chợt dừng lại, tiếp tục nói:

- Đã để lại cho sư huynh.

Nàng không có nói rõ là đã cho vị sư huynh kia trong Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng Trần Trường Sinh biết, nàng nói khẳng định chính là Thu Sơn Quân.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng nàng nhắc tới tên Thu Sơn Quân.

Trần Trường Sinh cảm thấy có chút không được tự nhiên, có lẽ tự nhiên nàng nói ra hai chữ sư huynh, hoặc là bởi vì ở trong quá khứ mấy năm, tên kia trước sau và tên của nàng bày cùng một chỗ, hoặc là bởi vì nàng và hắn cùng nhau tu đạo trưởng thành, trên thực tế quả thật nếu so với hắn và nàng quen thuộc hơn.

- Làm sao vậy?

Từ Hữu Dung nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.

Trần Trường Sinh cúi đầu xem dù trong tay, dường như đang nghiên cứu cái gì, tùy ý đáp:

- Không có gì.

Hai người dường như có chút ngây thơ, kỳ thật cái gì cũng hiểu.

- Tô sư thúc còn muốn ta mang theo hai phong thư cho ngươi.

Từ Hữu Dung từ trong lòng ngực lấy ra hai phong thư, đưa tới trước người của hắn.

Không biết vì sao, khi ngón tay của nàng nắm lấy phong thư, mày nhíu lại.

Trần Trường Sinh tiếp nhận thư trong nháy mắt, chỉ cảm thấy đầu ngón tay dường như bị kim đâm, đau xót đâm trong tâm, vội vàng điều động thần thức, mới cưỡng ép đè nén xuống kích động ném phong thư.

Trong hai phong thư này cất giấu kiếm ý thật đáng sợ!

Hắn có chút khiếp sợ nhìn Từ Hữu Dung liếc mắt một cái.

Từ Hữu Dung gật gật đầu, chỉ vào hai phong thư trong tay hắn nói:

- Tô sư thúc nói, tin trong phong thư màu vàng, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra để xem, tin trong phong thư màu đen, ngươi nên giữ gìn, về sau nếu gặp được sự tình gì không thể giải quyết, thì mở ra.

Ở trong Chu Viên, kiếm ý và thân kiếm của Già Thiên kiếm gặp lại, ở ngoài Chu Viên, Tô Ly và thanh kiếm này gặp lại, vị đại tông sư trên kiếm đạo kia, bởi vì cơ duyên lần này, không ngờ lại có nâng cao, tu vi ở trên kiếm đạo không biết mạnh đến trình độ nào.

Hắn hiện tại không hề cần Già Thiên kiếm, muốn cùng Thánh nữ đi xa, liền để lại Già Thiên kiếm cho Thu Sơn Quân, trả lại Hoàng Chỉ Tán cho Trần Trường Sinh.

Đây nhìn như rất công bình, kỳ thật không phải đâu, Hoàng Chỉ Tán tuy nói là pháp khí phòng ngự rất cường đại, nhưng lại làm thế nào có thể đánh đồng cùng Già Thiên danh kiếm.

Tuy nhiên Trần Trường Sinh không có câu oán hận gì, dù sao Già Thiên kiếm là kiếm của chưởng môn Ly Sơn, hoàn toàn chính đáng nên ở lại Ly Sơn.

Hắn cẩn thận cất kỹ hai phong thư, đang nghĩ tiền bối đã rời xa kia, bỗng nhiên có chút bùi ngùi và nhung nhớ.

Từ cánh đồng tuyết Ma Vực ngàn dặm trở về phía nam, hắn và Tô Ly đang đã trải qua rất nhiều, tuy rằng cảnh giới bối phận của hai người có khác biệt vô cùng cách xa, nhưng cũng coi là bạn vong niên.

- Hắn và Thánh nữ rốt cuộc đi nơi nào?

- Chỗ rất xa.

- Đại Tây Châu?

- Chỗ xa hơn so với Đại Tây Châu.

Đáp án này có chút bất ngờ, nhưng lại hợp tình lý.

Đối với người thường trên đại lục mà nói, Cô Huyền Hải Ngoại của Đại Tây Châu, đã là nơi xa xôi nhất, nhưng Tô Ly đã du lịch mấy trăm năm trên thế gian, nói vậy cũng sớm đã đi qua.

Hiện tại hắn vì tương lai của nhân loại, cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng buông tất cả ân oán tình cừu, mang theo Thánh nữ phiêu nhiên rời xa, đương nhiên muốn đi chỗ xa hơn.

Chỉ có điều, còn có chỗ xa hơn so với Đại Tây Châu sao?

Trần Trường Sinh nhớ tới đã từng đọc qua một ít ghi chép rất mịt mờ ở trong Đạo Tạng, nhìn Từ Hữu Dung có chút thất kinh hỏi:

- Chẳng lẽ còn thật sự có đại lục khác?

Ghi chép liên quan đại lục khác trong Đạo Tạng, cũng không phải kinh nghiệm bản thân của người du lịch, viết phi thường mơ hồ, càng giống là loại suy đoán nào đó.

Đọc một lượt Đạo Tạng, không có nghĩa là có thể biết được hết thảy chuyện của thế gian, bởi vì có rất nhiều chuyện, phải không dễ, thậm chí là không thể dùng văn tự ghi chép lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK