Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trường Sinh cảm thấy kinh tâm động phách, là bởi vì hắn phát hiện mình không có chút hiểu biết gì về xích sắt và trận pháp trong vách tường.

Hắn đọc một lượt đạo tạng, đến kinh đô lại tiếp xúc với không ít tiền bối, kiến thức càng sâu rộng, ở Chu Viên cùng Sơ Kiến cô nương nói chuyện một đêm, ở hoang dã cùng Tô Ly đối thoại, hai thiên tài đã dạy cho hắn rất nhiều. Nhưng mà, hắn vẫn không có biện pháp phá trận pháp này, thậm chí ngay cả một chút đầu mối cũng không có, chỉ có thể cảm nhận được khí tức và sát ý khủng bố.

Khi hắn đập rơi tầng băng, hết sức chuyên chú nhìn chỗ nối giữa xích sắt và vách đá thì hai vị thần tướng trên tường cũng như đang nhìn hắn.

Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn vách đá.

Nhìn hai vị thần tướng trong truyền thuyết, lòng hắn nảy sinh rung động.

Cường nhân khi đó, thật sự là quá mạnh mẽ.

Trong niên đại ngàn năm hoa chen đua nở này, bây giờ nghĩ lại đúng là không thể tin nổi. Hắn phi thường xác định, bất kể là Vương Chi Sách bố trí đạo pháp hay thần thức hai vị thần tướng để lại trên vách đá, tay có thể tay cầm xích sắt trói rồng tuyệt đối đã bước chân vào thần thánh lĩnh vực, như vậy, trong hai bốn công thần ở Lăng Yên các có bao nhiêu người vượt cả thánh cảnh giới?

Niên đại của Thái Tông, thế giới loài người không ngờ cường đại đến trình độ này.

Khó trách có thể đánh Ma tộc hoa rơi nước chảy, cuối cùng dồn về Tuyết Lão Thành. Như vậy hiện tại thế nào? Từ mấy chục năm trước Vương Phá xuất hiện ở Thiên Lương Quận, rất nhiều người đều cho rằng nhân loại đã nghênh đón mùa hoa nở thứ hai. Hắn cũng ở trong đó, như vậy, hắn và thế hệ hiện tại khi nào mới đuổi kịp những người này?

- Nghỉ ngơi một chút đi, lấy cảnh giới của ngươi bây giờ chưa thể rít nổi sợi xích sắt kia ra.

Thanh âm của Hắc Long quanh quẩn trong không gian yên tĩnh, dùng ngôn ngữ nhân loại nên đầy ý trào phúng, nhưng cũng có vẻ tương đối hài lòng. Đúng vậy, nàng hôm nay tương đối hài lòng với biểu hiện của hắn, so với hai chữ cảm ơn đơn giản vừa rồi, việc hắn chuyên tâm nghiên cứu trận pháp và xích sắt mới gọi là có tâm.

Gió lạnh, Hắc Long như núi di động, cũng không biết làm sao làm được, trong thời gian rất ngắn đã tới bên Trần Trường Sinh nhìn xuống hắn, rất uy nghiêm đồng thời cũng lạnh giá.

Trần Trường Sinh nhìn hoa văn phức tạp trên xích sắt, lắc lắc đầu, ngẩng lên nói vọng với Hắc Long:

- Có khi ngươi phải cho ta nhiều thời gian hơn.

Hắc Long nói:

- Ta vừa rồi đã nói, thời gian với ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là ... Kết quả.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng ngươi đâu nói những lời này, nghĩ lại mới hiểu chính là tiếng Hắc Long gầm kia, vấn đề là, hắn không thể nghe rõ ý tứ bên trong.

Hắn ngửa đầu hỏi Hắc Long:

- Ngươi vừa mới nói với ta gì vậy? Ngươi muốn ta làm gì?

Hắc Long nói:

- Khi nào thì nghe hiểu câu nói kia, tự nhiên sẽ có đáp án.

Trần Trường Sinh không rõ vì sao những sinh mạng thần thánh lĩnh vực luôn nói chuyện khó hiểu như vậy, Giáo Hoàng Bệ Hạ đã vậy, Chu Lạc cũng thế, bây giờ nghĩ lại, chỉ có Tô Ly khá giống người bình thường, tuy rằng hắn rõ ràng cũng không hề bình thường.

Hắn nhìn ra được tâm ý của Hắc Long đã quyết, bất kể mình hỏi thế nào nó cũng sẽ không nói, giống như trước, nó thủy chung không chịu kể chuyện đêm sơ chiếu cho hắn biết, mãi tới hôm nay, nó dường như vì một số nguyên nhân bỗng nhiên muốn nói rồi lại thôi, như vậy về tiếng rồng gầm kia về sau nó muốn nói thì tự nhiên sẽ nói... Chỉ có điều vẫn còn có chút tò mò.

Trần Trường Sinh lúc này mới phát hiện, nắm giữ được ngoại ngữ là chuyện quan trọng cỡ nào, đây là cỡ nào chuyện trọng yếu.

...

...

Đây là một tòa kiến trúc ngoài mắt người đời, cùng với những cung điện bỏ hoang trong cung, nơi này chỉ có Thánh Hậu nương nương cùng thái giám cung nữ hầu cận mới biết được, nương nương ngẫu nhiên sẽ đến tòa cung điện này ngồi một chút, đi dạo một chút, nhưng không ai hiểu được vì sao, nhất là từ hè năm trước số lần nương nương tới nơi này càng nhiều, người có thể ở lại trong tòa cung điện này càng ít.

Hôm nay cả tòa cung điện chỉ có một mình bà.

Thánh Hậu đứng bên hồ, nhìn hồ nhỏ, thời gian dừng lại rất lâu.

Từ sáng sớm đến hoàng hôn, lại đến ban đêm —— bà thống trị vùng lãnh thổ rộng lớn, là chủ nhân của cả nhân loại, mỗi ngày phải xử lý vô số triều chính, thời gian vô cùng quý báu, thế mà lại ngây người bên hồ nhỏ này thật lâu.

Nhất là lúc mới bắt đầu, lúc bà kết thúc câu chuyện với vị lão nhân kia thì tâm tình cảm thấy không yên, chuyện này đối với bà mà nói là cực kỳ hiếm thấy, cho nên mới muốn ở đây yên lặng một chút.

Sau đó là bởi vì bà nhớ tới chuyện xảy ra mấy lần trước ở đây, bà gặp thiếu niên kia.

Sau bà phát hiện thiếu niên kia thật sự đến đây.

Trong một khắc này, bà ngẩng đầu nhìn trời sao, khóe môi khẽ nhếch, mang theo ý trào phúng vận mệnh thật thú vị.

Bà từng thay đổi vận mệnh của mình, bà là người trên thế gian không...sợ cái gọi là vận mệnh, cho nên bà không có rời khỏi, mà là chờ vận mạng đến.

Dưới bóng đêm, nước ao bắt đầu chuyển động, nhất là mặt nước không ngừng quay cuồng như sôi trào.

Bà lẳng lặng nhìn vào, tận hưởng gió đêm quất vào mặt.

Niên đại Thái Tông, bà cũng là mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ, đó là ánh sáng cả Chu Ngọc cũng không thể che mờ bà.

Khi bà thành hoàng hậu, trong mắt rất nhiều người, bà liền biến thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Khi bà bắt đầu thay tiên đế phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự, thụ phong Thánh Hậu, không còn ai dám dùng hai chữ mỹ nhân hình dung bà.

Quyền lực, vĩnh viễn vượt xa mỹ lệ.

Nhưng điều này không thể thay đổi một sự thật, bà quả thật rất đẹp.

Trên mặt bà không có dấu vết năm tháng, cái gọi là yên lặng trầm ổn và thành thục chỉ do khí chất. Dung mạo của bà không có chỗ nào bắt bẻ được, xinh đẹp đến cực điểm, chỉ có điều do thống trị thế giới này trong thời gian quá dài, trên mặt có thêm thần uy cùng sát ý nhàn nhạt.

Lúc này vẻ xinh đẹp và uy nghiêm đều bị xóa đi, có vẻ cực kỳ bình thường, tơ sát ý còn tại cũng ẩn rất sâu trong mi tâm.

Tiếng nước không ngừng, gió đêm cũng không ngừng lượn lờ không đi. Thánh bào đại biểu cho thân phận và địa vị biến thành một bộ quần áo vải bình thường.

Bà như một phụ nhân bình thường, chỉ có trâm cài tóc bằng gỗ mun còn cắm trên đầu.

Trần Trường Sinh từ trong nước xông ra.

Hắn bơi tới bên hồ, đi tới bụi cây chuẩn bị lấy ra quần áo sạch thay ra, rồi lại đột nhiên cảm giác không đúng.

Hắn xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK