Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm mắt của Trần Trường Sinh dừng ở trên đường cong vẽ lên bức tranh kia, đồng thời những văn tự thuyết minh cũng dần tiến vào trong tầm mắt của hắn.

Chỉ trong nháy mắt, tranh vẽ và văn tự liền biến mất không thấy gì nữa, ở trước mắt hắn xuất hiện một mảnh không trung mờ tối, khắp nơi đều là sao rơi, kéo theo đuôi lửa thật dài, giống như thế giới sắp bị hủy diệt…

Ngay sau đó, hắn phát hiện quỹ tích sao rơi này lại có chút quen mắt. Hắn nhớ tới quỹ tích này đúng là Duyên Kí trong đệ nhất đao Khởi của Bí quyết Lưỡng Đoạn đao. Quả nhiên cuối cùng và ban đầu liên hệ cùng một chỗ với nhau, rốt cục hắn đã xác nhận được quy tắc bên trong của bộ Bí quyết Lưỡng Đoạn đao này, quả nhiên cần phải nắm giữ toàn bộ đao pháp mới có thể gọi là nắm giữ.

Bộ đao pháp này là một chỉnh thể không thể phân cách. Hoặc là nói, một trăm lẻ tám đao bên trong Bí quyết Lưỡng Đoạn đao trên thực thế chính là một đao.

Lẽ ra nên thế.

Một đao mới có thể Lưỡng Đoạn.

Hắc Diệu Thạch Quan rất lớn, giống như một tòa núi nhỏ, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đứng ở trong quan tài tựa như đứng ở trong núi, không biết thời gian trôi qua.

Từ Hữu Dung xem theo trình tự bình thường, một tấm đồ lại tiếp một tấm đồ, bước chân thong thả di chuyển từ trái sang phải, trình tự của Trần Trường Sinh lại ngược với nàng, chậm rãi từ phải nhích qua trái. Muốn lĩnh ngộ nắm giữ hết đơn giản rất nhiều, nhưng muốn nhớ kỹ những đao pháp huyền diệu vô tận này cũng không phải là chuyện rất dễ dàng.

Không biết qua bao lâu, cánh tay trái của Trần Trường Sinh chạm phải đầu vai của nàng, hai người mới tỉnh hồn lại, phát hiện đã gặp nhau.

Nếu như là Đường Tam Thập Lục đại khái sẽ ngả ngớn đắc chí mà nói: Thật là tốt, không ngờ lại gặp được ngươi ở trong này.

Nhưng Trần Trường Sinh lại không thể nói như vậy, Từ Hữu Dung cũng không nói gì, hai người nhìn nhau mà cười, sau đó liền xem hai bức đồ án cuối cùng.

Đây là bức đồ án thứ sáu mươi chín Trần Trường Sinh xem, ý nghĩa hắn đã xem hiểu sáu mươi chín chiêu đao pháp Lưỡng Đoạn, Từ Hữu Dung bởi vì thương thế nên vô cùng suy yếu, xem không nhiều lắm, chỉ được ba mươi bảy chiêu đao pháp.

Lạiqua một quãng thời gian, hai người xem xong hai bức đồ cuối cùng, lại một lần nữa cùng nhau tỉnh lại đối diện mà cười.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt bọn họ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là khiếp sợ và mờ mịt.

Đồ án và văn tự trên vách đá Hắc Diệu Thạch Quan đang…. Biến mất.

Hắc Diệu Thạch là loại đá cứng rắn nhất thế gian, những đường cong đồ án và văn tự này hẳn là năm đó Chu Độc Phu dùng thanh thần đao huyền thoại kia tự mình khắc lên, khắc sâu vào trong đá ba phân, cho dù trải qua thời gian xóa mòn mấy trăm năm cũng không nhạt đi, càng không bị phong hóa, nhưng mà lúc này, những đường cong bên cạnh dường như mềm nhũn đi rất nhiều, gió nhẹ thổi qua trong lăng mộ, đá Hắc Diện bên cạnh đường cong liền bị thổi thành sắc lẹm rơi xuống trên mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung căn bản phản ứng không kịp, tất cả văn tự và đồ án trên Hắc Diệu Thạch Quan đều bị lau quẹt, biến thành một trăm lẻ chính mảnh trũng lộ vẻ thô ráp.

Đây là có chuyện gì? Hình ảnh thần kỳ này khiến hai người bọn họ khiếp sợ không nói gì, chẳng lẽ nói Lưỡng Đoạn đao pháp sau khi bị nhớ kỹ sẽ tự biến mất sao? Thủ đoạn thần kỳ như thế, Chu Độc Phu làm sao làm được?

Bí quyết Lưỡng Đoạn đao biến thành màu đen sắc lẹm dưới đày hòm quan tài, không còn tồn tại, Hắc Diệu Thạch Quan thật sự biến thành không có vật gì, bọn họ tự nhiên sẽ không lưu lại.

Trần Trường Sinh cõng nàng rời khỏi Hắc Diệu Thạch Quan, trở lại thạch thất trên mô điện, hồi tưởng tới những chuyện đã phát sinh trước đó, tâm tình vẫn khó có thể bình phục như cũ.

- Cũng may đều nhớ kỹ.

Từ Hữu Dung nói:

- Sau khi ra ngoài chúng ta sao chép bản đao pháp này ra sẽ đầy đủ.

Thuở nhỏ sinh hoạt trong miếu cũ tại Tây Ninh trấn, thiếu niên mười lăm tuổi Trần Trường Sinh tự nhiên khó tránh khỏi có chút chậm chạp về phương diện nam nữ, nhưng lúc này không biết tại sao lại nắm bắt được ý tứ của nàng vô cùng chuẩn xác. Bộ Bí quyết Lưỡng Đoạn đao này hiện tại thuộc về bọn họ, hơn nữa không phải chia từng đoạn thuộc về từng người, cũng như bí quyết đao này, bọn họ là chỉnh thể.

Nếu bọn họ không thể đủ tín nhiêm, thành khẩn thẳng thắn lẫn nhau, như vậy bộ bí quyết đao này sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào.

- Ừ, chúng ta cùng nhau luyện.

Trần Trường Sinh nói.

- Nếu chúng ta không thể rời khỏi Chu Viên, vậy phải làm sao?

Ánh mắt trong trẻo của Từ Hữu Dung nhìn hắn có chút thương cảm, nói:

- Chẳng lẽ bộ bí quyết này sẽ theo chúng ta rời khỏi thế giới này sao?

Trần Trường Sinh nói:

- Không cần áp lực, nếu Chu Độc Phu thật sự còn sống, như vậy Bí quyết Lưỡng Đoạn đao sẽ không thất truyền.

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát nói:

- Hiện tại ta lại không suy nghĩ như vậy, nếu Chu Độc Phu không chết, vì sao hắn phải lưu lại bí quyết đao này trong lăng mộ của mình?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, suy đoán nói:

- Có khả năng hắn muốn đi làm một chuyện mình không hề nắm chắc, lưu lại bí quyết đao này cũng không không nghĩ chôn vùi bí quyết mình sáng tạo ra.

Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Tóm lại ngươi chỉ có thể phải còn sống.

Trần Trường Sinh nhìn lại ánh mắt của Từ Hữu Dung, thậm nghĩ nếu có vận mệnh, như vậy điều kiện của vận mệnh đã rất rõ ràng rồi, cho dù là Bí quyết Lưỡng Đoạn đao cũng phải hai người cùng nhau còn sống, sau đó cùng luyện mới có ý nghĩa.

- Nguyện thánh quang sẽ cùng tồn tại với ngươi.

Từ Hữu Dung chân thành nói.

Thân thể Trần Trường Sinh khẽ nghiêng về phía trước, có chút ngốc nghếch ôm lấy nàng nói:

- Cùng tồn tại với chúng ta.

Mặt đất lại chấn động, lúc này không phải Hắc Diệu Thạch Quan mở ra, cũng không phải đến từ đoản kiếm của hắn mà là thú triều cuối cùng đã tới. Trần Trường Sinh nhớ rõ không lâu trước nàng vừa mới nói không muốn chết ở phần mộ của người khác, cho nên rất tự nhiên giúp đỡ nàng đi ra ngoài lăng mộ, trải qua thông đao thật dài kia, cũng không quên lấy đi toàn bộ dạ minh châu khảm trên vách đá.

Nhìn thấy hình ảnh này, Từ Hữu Dung cảm thấy thú vị rất nhiều, cũng sinh ra càng nhiều khâm phục—— có thể thản nhiên trước khi chết như thế, không phải ai cũng có thể làm được, hơn nữa rất rõ ràng hắn là thật sự không sợ chết, tâm tình như thế đã gần tới thánh hiền.

Trần Trường Sinh kỳ thật không nghĩ nhiều lắm về chuyện sinh tử, mà nghĩ về Hắc Long đang ngủ sau trong hồ nước ở bên ngoài, lúc này hắn không biết rõ cũng có chút lo lắng, nếu như mình chết ở Chu Lăng, như vậy Hắc Long phải làm sao bây giờ?

Nó sẽ cùng hôn mê theo mình, hay là cho dù chưa tỉnh lại nhưng cũng sẽ còn sống, dù sao bây giờ nó chỉ là một đạo ly hồn?

Đi ra lăng mộ, đi vào trên thần đạo cuối đài cao, không kịp nhìn xuống thảo nguyên phía dưới, Trần Trường Sinh nhìn hàng nghìn hàng vạn lá cây ngô đồng đang nhẹ lay động theo gió, nói với Từ Hữu Dung:

- Cho dù pháp khí của ngươi có cường đại như trước cũng không thể chống đỡ mãi, không bằng thu lại đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK