Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết vì sao, tốc độ Trần Trường Sinh nói chuyện chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như là đầu lưỡi không linh hoạt, vừa chậm vừa trì trệ.

Từ Hữu Dung không trả lời, nàng khó khăn chống xuống đất mặt ngồi dậy, vô lực dựa vào vách đá rồi ngẩng đầu lên, chỉ có điều một động tác đơn giản như vậy cũng làm sắc mặt của nàng tái nhợt thêm mấy phần, nàng nhìn lão già đã chết phía trước, nhìn gương mặt già nua lấm tấm vết ban, trầm mặc không nói gì.

Đó là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời nàng, nàng triệt tiêu Đồng cung, giả ý đánh bất ngờ, sau đó đương nhiên thất bại, cố ý bị Bạch Hải khống chế chính là muốn để trưởng lão của Lạc Dương Tông hút máu của mình, bởi vì chỉ có nàng biết trong máu có độc của Nam Khách.

Kế sách cực kỳ mạo hiểm và ghê tởm này quả nhiên thành công, nhưng chính như lúc trước nàng từng hồi hận, nếu không phải thời khắc cuối cùng Bạch Hải bị cái tay kia đẩy ra, như vậy trước khi hắn trúng độc bỏ mình thì sẽ hút cạn máu Chân Phượng của nàng, như vậy nàng sẽ thật sự đi tìm chết.

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Trần Trường Sinh, tay phải giữ Đồng cung trước người, vẻ mặt hờ hững, có vẻ xa cách ngàn dặm.

Thiếu nữ thanh tú vẻ mặt hờ hững, toát lên vẻ quý khí cực kỳ thanh cao, nếu như là thiếu niên bình thường, thấy cảnh này sẽ tự biết xấu hổ, sau đó thầm sinh ái mộ, hoặc là sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích nên không thoải mái, nhưng cả hai loại cảm giác này Trần Trường Sinh đều không có. Ở kinh đô, hắn từng ở chung với Mạc Vũ và Lạc Lạc, đối với biểu hiện này đã thành thói quen, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, hắn thấy thiếu nữ này mang tới cho mình cảm giác thoải mái, phảng phất như là cơn mưa mới trong rừng.

Từ Hữu Dung có chút bất ngờ trước sự bình tĩnh của hắn, đồng thời cũng tương đối hài lòng, không có động tác gì những trường cung đã biến mất không thấy gì nữa.

Trần Trường Sinh giật mình, sau đó nhớ tới lúc trước khi hôn mê có tiếng nói loáng thoáng bên tai.

Thiếu nữ này lại là người Tú Linh Tộc trong truyền thuyết?

Nghe nói vô số năm trước, Đại Tây châu và Đông Thổ đại lục không có hải dương ngăn giữa mà là liền một chỗ. Đại Tây châu khi đó tên là Đại Tây lĩnh, có một bộ lạc tinh linh hoạt ở đó, bộ lạc này cùng Yêu tộc làm đám hỏi, để lại rất nhiều con lai đời sau. Khi Đại Tây châu và đại lục tách ra, thế hệ con lai ở lại Đông đại lục, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân pháp linh động nên gọi là Tú Linh Tộc.

Ngoại trừ vẻ xinh đẹp tuyệt trần, kế thừa tính yêu thiên nhiên của tinh linh bộ lạc, Tú Linh Tộc nổi danh nhất là tài bắn cung, tộc nhân nào cũng cực kỳ am hiểu cung tiễn, trong chiến tranh Yêu tộc và Ma tộc, Tú Linh Tộc có tác dụng quan trọng, cũng vậy nên đã trở thành đối tượng Ma tộc thống hận nhất. Rốt cục hai ngàn năm trước, bởi vì lang tộc phản bội, Tú Linh Tộc bị đại quân Ma tộc vây khốn, Yêu tộc cứu viện không kịp, Tú Linh Tộc chịu tàn sát, diệt tộc, chỉ có vài tộc nhân nhỏ đi qua thông đạo trốn đi.

Nếu chuyện xưa đến đây kết thúc thì còn tốt, nhưng trên thực tế, Tú Linh tộc chạy ra khỏi gót sắt Ma tộc càng nghênh đón vận mệnh bi thảm hơn, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mê người nên tự nhiên trở thành con mồi của rất nhiều đại nhân vật, bất kể Ma tộc quý tộc trong Tuyết Lão Thành hay nhân loại quý tộc, đều lấy việc có được một nô tỳ Tú Linh Tộc làm điều vẻ vang.

Người Tú Linh Tộc vận mệnh bi thảm, từ gần ngàn năm trước cùng nhân loại và Yêu tộc liên minh đối kháng Ma tộc mới được sống tốt hơn, Thái Tông Hoàng Đế ban ý chỉ cấm mua bán người Tú Linh Tộc, chỉ có điều trong nhiều phủ vương công quý tộc vẫn âm thầm thu rất nhiều người Tú Linh Tộc. Mãi khi Tây châu trưởng Công chúa gả cho Bạch Đế, lại cùng Thiên Hải Thánh Hậu giao hảo, lệnh cấm không ngừng tăng mạnh mới chân chính chấp hành, sau khi thế gia phía nam bởi vì âm thầm dự trữ nuôi dưỡng và hành hạ đến chết mười mấy nô lệ Tú Linh Tộc mà bị Thánh Hậu nương nương diệt môn, trong thế giới loài người mới chính thức không còn hiện tượng này.

Nhưng trải qua nhiều năm nô dịch và tra tấn, người Tú Linh Tộc vốn đã không nhiều càng trở nên thưa thớt, hiện tại tuyệt đại đa số người Tú Linh Tộc đều sống ở Bạch Đế thành hoặc là vượt biển đi Đại Tây châu, đã mấy chục năm, bất kể kinh đô hay Vấn Thủy thành còn rất ít ai nhìn thấy người của Tú Linh Tộc.

Biết thiếu nữ là người Tú Linh Tộc, ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn nàng khó tránh khỏi có ý cảm thông, nghĩ thầm khó trách chỉ bằng một cây cung tiễn là có thể đi vào Chu Viên, đồng thời nhìn sự lạnh lùng mâu thuẫn của nàng càng thêm thoải mái, nếu đổi thành hắn là người Tú Linh Tộc, khả năng cũng không thể có thiện cảm với con người.

Trần Trường Sinh vừa mới tỉnh lại, rất nhiều chuyện không rõ, không biết vì sao mình ở trong động đá, đêm qua trước khi bất tỉnh, ánh sáng mình nhìn thấy là gì?

Hắn hỏi:

- Là ngươi đã cứu ta?

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:

- Ngươi không cần cảm tạ.

Trần Trường Sinh không biết nên nói tiếp như thế nào, ngẩn người một lúc hỏi:

- Xin hỏi ngươi là?

Từ Hữu Dung hơi giật mình, giờ mới biết đối phương không có nhận ra mình —— phải biết ngày thường bất kể nàng xuất hiện ở đâu cũng đều có người nhận ra, bởi vì khí chất của nàng phi phàm, quan trọng hơn là nàng rất xinh đẹp.

Đây không phải tự khen mà là sự thật khách quan, bởi vì nàng là đệ nhất mỹ nhân cả đại lục công nhận, ngay cả quý tộc ma tộc trong Tuyết Lão Thành cũng không có điều gì dị nghị.

Nàng vốn muốn hỏi chẳng lẽ ngươi không biết ta sao, sau đó mới nhớ trước khi mình vào Chu Viên đã mời Thanh Diệu Thập Tam Ti giáo sĩ làm dịch dung... Bởi vì nàng không muốn gặp người kia.

Bởi vì nhớ tới người kia, nàng cảm thấy càng thêm mỏi mệt, thấp giọng hỏi:

- Ngươi còn có thể đi không?

Trần Trường Sinh lúc này trọng thương chưa lành, mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người vô lực, nhưng không muốn trở thành gánh nặng cho đối phương liền nói:

- Có thể.

- Tốt lắm, vậy ngươi mang theo ta đi.

Từ Hữu Dung ánh mắt yên tĩnh nói:

- Không chính xác là không được bỏ lại ta.

Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, nghĩ thầm hóa ra là ý này, chân khí hơi đổi, xác nhận trạng thái của mình rồi gật gật đầu.

Hắn đáp ứng vô cùng miễn cưỡng, không phải về tâm lý mà là trạng thái cơ thể thật không ổn.

Từ Hữu Dung cũng biết tình huống của hắn, nhưng không có an ủi hay khích lệ, theo nàng, việc đó ngoài lãng phí thể lực thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.

- Ta chảy rất nhiều máu, ta rất yếu.

Nàng nói tiếp.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm khi mình tỉnh lại, quả thật thấy lão quái vật đang hút máu nàng, nhưng ánh mắt đó quá bình tĩnh, hơn nữa lão quái vật còn chết vì trúng độc, rất rõ ràng là bẫy do nàng bày ra, lúc này lại nói như vậy là sao? Hơn nữa sao lão quái kia phải hút máu của nàng?

Từ Hữu Dung thấy hắn không hiểu được ý của mình, có chút bất đắc dĩ, nói:

- Ta cảm thấy rất ghê tởm.

Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:

- Sau đó?

Từ Hữu Dung nói:

- Ta không muốn nhớ lại hình ảnh vừa rồi, hơn nữa ta rất yếu, cho nên, ta muốn ngất.

Nói xong câu đó, nàng không cho Trần Trường Sinh thêm cơ hội gì để hỏi mà nhanh chóng nhắm mắt lại, dựa vào vách đá rồi hôn mê.

Trần Trường Sinh bị biến hóa này làm cho không kịp trở tay, ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy thiếu nữ nói rất có đạo lý, không thể không phục.

Hắn không lập tức đưa nàng đi, bởi vì hắn cũng cần điều tức, khôi phục thể lực, mặt khác cũng cần cẩn thận tra xét tình huống của mình, đêm qua ở hàn đầm bị hai nữ tử Ma tộc đuổi giết, phủ tạng bị thương cực nghiêm trọng, hắn không muốn vì đỡ thiếu nữ ra ngoài động mà đã hộc máu chết.

Thần hồn từ thức hải mà ra gọi là thần thức, từ ngoài mà trở về đó là Tọa Chiếu tự quan.

Hắn nhìn thấy hồ nước bên ngoài u phủ, khác với lúc trước là hồ nước nhiễm rất nhiều băng tuyết tỏa ra hàn ý, tòa linh sơn ở u phủ cũng không thấy rõ lắm, ngẫu nhiên có cơn gió phất quá, băng tuyết sẽ chậm rãi rơi xuống, không biết qua bao lâu cánh đồng hoang đã phủ lên một lớp tuyết trắng nhạt.

Đêm qua chiến đấu, hắn thiêu đốt gần hết chân nguyên, trên cánh đồng hoang vu sớm không còn tuyết đọng, trong Chu Viên lại không có cách nào cảm giác được mệnh sao, hắn đang lo lắng không thể khôi phục chân nguyên thì thấy hình ảnh này, không đủ có chút niềm vui bất ngờ, chỉ có điều sao hồ nước ngoài u phủ lại rét lạnh như thế?

Thần trí của hắn xuyên qua mặt băng trên hồ nước, tiếp tục xâm nhập, sau đó... Thấy được một cảnh tượng làm hắn biến sắc.

Một con Hắc Long đang an tĩnh ngủ say trong hồ nước, không ngừng phóng thích ra khí tức của mình, khí tức rét lạnh tinh thuần.

Trần Trường Sinh giờ mới biết lúc ở dưới lòng đất Tọa Chiếu tự thiêu, là Hắc Long cứu mình một mạng, đây chính là Long Hồn để lại hàn niệm, trợ giúp hắn khôi phục chân nguyên, làm chậm lại tốc độ máu lưu động, đồng thời không ngừng chữa trị tạng phủ vỡ nát. Chẳng qua so với trong lòng đất thì Hắc Long hiện tại nhỏ hơn vô số lần, ở trong hồ nước như đứa nhỏ ham ngủ, nhìn rất đáng yêu.

Hắc Long hiện tại chỉ là ly hồn, vì cứu hắn, nói vậy cũng đã bỏ ra cái giá thật lớn nên giờ vẫn ngủ say.

Nếu như không có nó, hắn lúc này đã chết rồi. Hắn nhìn ngọc như ý trên cổ tay, trầm mặc không nói.

Sau đó hắn nhìn thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh. Hắn không biết đêm qua xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái hiểu được, nếu như không có nàng thì mình cũng đã chết. Thiếu nữ này là người Tú Linh Tộc, tuy nói người yêu khác đường, nhưng quan hệ giữa hắn và Yêu tộc quan hệ trước nay cực kỳ thân mật, thiếu nữ từng cứu hắn, hắn sẽ không bỏ nàng lại nữa là bây giờ.

Chỉ là mang nàng đi thế nào? Trần Trường Sinh khôi phục chút thể lực, ngồi trước thiếu nữ áo trắng khoa tay múa chân, cảm thấy có chút không thỏa đáng, vào lúc khẩn trương hắn sẽ không như quân tử đạo đức e dè cái gọi là nam nữ khác biệt, chỉ là hắn không có kinh nghiệm về phương diện này —— túm đai lưng nàng xách trong tay? Vòng tay qua eo ôm nàng trong lòng? Đúng là vẫn còn phương pháp đơn giản nhất, tin cậy nhất, hắn trực tiếp đặt nàng lên lưng, hai tay đỡ lấy bắp đùi của nàng.

Hắn còng nàng ra khỏi động, quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, dẫm lên lá rụng đi tới chân núi, hắn biết rõ địa lý Chu Viên, biết chỉ cần đi thẳng về phía trước là có thể đi đến bên rừng, nhưng mà hắn vẫn chưa đi đến ngã tư đã dừng bước.

Thời gian không ngừng trôi qua, kỳ thật rất thong thả, từ lúc Từ Hữu Dung mang theo hắn đi vào trong rừng, cho đến khi trận ác chiến chấm dứt cũng không lâu lắm, ánh sáng mặt trời còn ở cách trên đường chân trời không xa, gió sớm và nắng sớm lọt vào trong rừng bị cắt thành các mảnh vỡ, chậm rãi cuốn theo lá rụng, phát ra tiếng vang, phát ra ánh sáng.

Trần Trường Sinh nhìn phương xa, trầm mặc không nói.

Hắn không có mẫn cảm với nguy hiểm từ thiên nhiên như Chiết Tụ, cũng không có phương bàn suy tính nguy hiểm như Từ Hữu Dung, hắn không nhìn được điều gì trong ánh nắng sớm mai kia, cũng không nhận ra được bất kỳ nguy hiểm nào, càng không nhìn thấy địch nhân. Nhưng hắn cảm thấy bên kia quá mức an tĩnh, đúng vậy, an tĩnh cũng không phải lý do, nhưng hắn có cảm giác không đúng.

Đại đạo ba nghìn, hắn chỉ tu một môn Thuận Tâm Ý. Vậy đối với hai nữ tử Ma tộc vẫn còn đang tìm đuổi giết mình hay người tu hành âm trầm đáng sợ như lão quái vật vừa rồi thì hắn đều không có năng lực tự bảo vệ mình, hắn chỉ có thể tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng vào đạo duy nhất mình tu hành mười mấy năm.

Cho nên hắn không chút do dự quay người đi về hướng khác, thần sắc có chút vội vàng nhưng bước chân không hề vội vàng, bởi vì hắn lúc này trọng thương chưa lành, còn phải cõng thiếu nữ áo trắng. Quan trọng hơn là tình hình của hắn lạnh hơn bình thường nhiều, hô hấp và tim đập chậm một phần ba so với bình thường, hai hàng lông mày và tóc mai chớm bạc, trên quần áo có hạt tuyết do giọt sương kết thành, bị gió thổi bay rồi ngưng lại, bay lả tả rơi ở phía sau hắn, cứ thế ở trong rừng lưu lại một dấu vết rõ ràng.

Ngay lúc hắn rời khỏi rừng cây không lâu, theo hơi thở lạnh giá, Nam Khách và lão giả đánh đàn bước tới. Tầm mắt của nàng nhìn lên sương tuyết lưu lại trên lá khô, lại dời về phía phương xa, ánh mắt của nàng rất lợi hại, chỉ từ dấu chân đã nhận được rất nhiều tin tức, Trần Trường Sinh đã tỉnh lại, đang còng Từ Hữu Dung trốn chết, thương thế của hắn rõ ràng chưa khỏi hẳn, bước chân có vẻ trì trệ.

Một chút hoang mang khiến khoảng cách giữa hai mắt nàng giãn ra, dựa theo lời hai thị nữ nói, Trần Trường Sinh đêm qua bị thương rất nặng, còn sắp chết, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khôi phục? Đồng thời thần trí của nàng cảm nhận được thi thể của Bạch Hải trong động, nhưng lúc này nàng không có thời gian để ý trước đó đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp vươn hai tay vào không trung.

Kia mỹ nhân Ma tộc hóa thành ánh sáng biến mất vô tung, một đôi cánh màu lục hiện ra sau lưng nàng, cùng với một tiếng gió rít gào, nàng đã biến mất không thấy gì nữa. Lão giả đánh đàn nhìn phương hướng, xác nhận cách đó không xa là thảo nguyên thần bí hung hiểm thì không khỏi hơi nhíu mày, đoán được chuyện gì có thể phát sinh sau đó, nhưng hắn không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đi theo.

Rừng cây là bờ, trước bờ là đầm nước, cỏ lau màu xanh chiếm cứ tất cả tầm mắt, phảng phất như muốn tràn đến phía chân trời. Nhưng trên thực tế, lướt qua mảnh cỏ lau chính là thảo nguyên. Hơi thở rét lạnh trợ giúp Trần Trường Sinh trấn áp thương thế, đồng thời cũng làm cho tốc độ trao đổi chất chậm lại, lúc này nhịp tim và hô hấp của hắn quá thong thả, đi lại cũng rất thong thả, dùng thời gian rất lâu mới đi đến nơi đây.

Hắn không biết trước đó không lâu, Từ Hữu Dung mang theo hắn từ bụi cỏ lau đó đi ra, chỉ biết là nếu tiếp tục đi lên phía trước, rất có khả năng đi vào thảo nguyên đáng sợ, nhưng mà hắn không có lựa chọn mà chỉ đi theo tâm ý của mình, dọc theo đường đi để lại từng tầng băng mỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK