Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một đáp án làm cho người khác không biết nói gì.

Tựa như Đường Tam Thập Lục từng nói, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung là hai kẻ khiến người ta 'Không nói nên lời".

Hoặc là vì vậy, Từ Hữu Dung nghe Trần Trường Sinh trả lời cũng không bất ngờ, không tức giận, ngược lại rất hài lòng.

Hắn chỉ nhớ sau hoàng hôn tới đường Lai Phúcăn đậu hoa ngư thì thành ăn canh xương bò, hắn chỉ nhớ thỏa thuận ở chu lăng nên chia vàng bạc tài bảo thành hai phần, có cả vùng thảo nguyên không liên quan gì tới nàng, hắn chỉ nhớ từng đáp ứng nàng phải từ hôn, cho nên không tiếc bị dân chúng chê cười cũng xin giáo hoàng bệ hạ cưỡng ép giải trừ hôn ước, giờ xem ra, hắn phải nghĩ xem nên lấy lại hôn thư kia về như thế nào...

Nghĩ sai mộ chuyện, không quan trọng, quên một chuyện càng không quan trọng, chỉ cần có một số việc nhớ rõ là tốt rồi.

Bởi vì Trần Trường Sinh trả lời cùng hương thơm của canh xương bò, Từ Hữu Dung không có bất kỳ hối hận gì về hành vi đưa giấy ở cầu Nại Hà.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Ta rất ngon miệng, cảm ơn.

Nói xong câu đó, nàng đứng dậy, cất kỹ tờ giấy đất đai ở thảo nguyên, cầm hoàng chỉ tán đi ra ngoài.

Thanh âm huyên náo nháy mắt tràn vào, Trần Trường Sinh giật mình, nhìn nàng vén rèm đi ra, chợt nhớ tới còn thứ quan trọng quên chưa đưa nàng, hắn khẩn trương đuổi theo, gió lạnh ùa tới nhưng đâu còn thấy thân ảnh của nàng?

Hắn nhìn mười hạt châu trên cổ tay, nghĩ thầm đồ quan trọng như vậy, lần tới không thể quên.

Bên cạnh truyền đến tiếng chủ quán:

- Khách nhân, còn thừa non nửa nồi canh xương, ngài muốn gói lại hay lát nữa ăn tiếp?

Trần Trường Sinh xoay người nhìn lại, chỉ thấy mặt chủ quán có chút bất an, giật mình hiểu ra đối phương đang lo mình quịt nợ.

Chủ quán xoa xoa tay, có chút khẩn trương nhìn hắn.

...

...

Gói canh xương bò, Trần Trường Sinh về quốc giáo học viện.

Khu rừng ven hồ có chút âm trầm trong đêm, cũng may trên nhánh cây có tuyết xua tan bớt đi cảm giác này. Sâu bên trong truyền đến âm thanh như tiếng sấm, ngẫu nhiên còn có vài tia sáng phát ra, đó là Hiên Viên pphá đang luyện công.

Tô Mặc Ngu ở tàng thư lâu chỉ đạo học sinh mới, Chiết Tụ mới khỏi nằm dưới đống tuyết mài sắc tinh thần và ý chí, chỉ có Đường Tam Thập Lục không làm gì, cũng không có ở trong phòng của mình, mà là đang chờ Trần Trường Sinh trong phòng hắn.

Không chỉ do hắn hiếu kỳ hành tung của Trần Trường Sinh, cũng không phải hắn tìm tòi nghiên cứu bí mật của người thật sự đã đến mức người và thần cùng phẫn nộ, mà là do món đồ trong tay kia, hắn nhất định phải tự tay giao cho Trần Trường Sinh mới có thể yên tâm.

Cho dù hắn là người có tiền nhất thế gian, nhưng nếu làm mất đồ kia cũng không đền nổi.

Bởi vì đó là thần trượng đại biểu cho quyền lực quốc giáo, cho dù có tiền cũng không mua được.

Đường Tam Thập Lục ngồi trong phòng rất lâu, nghĩ tới lúc xấu hổ ở Ly cung và những ánh mắt sắc như dao hắn cũng thấy lưng đau nhức, lại không biết Trần Trường Sinh đang khoái hoạt ở đâu, tâm tình càng lúc càng tệ.

Cho nên khi Trần Trường Sinh trở lại phòng sẽ thấy một gương mặt cực khó coi.

Không biết vì sao, có thể là do che giấu sự thật nên nhìn hắn, Trần Trường Sinh có chút bất an, để hộp đồ ăn lên bàn, làm bộ không nhìn thấy hắn ngồi trên giường của mình, cẩn thận nói:

- Canh xương bò ở đường Phước Tuy, hương vị rất ngon.

- Thần trượng của giáo hoàng bệ hạ càng ngon hơn.

Đường Tam Thập Lục ngoài khó coi còn cố ý hờ hững tỏ vẻ tức giận, rất dễ dàng nhìn ra được.

Trần Trường Sinh tiếp nhận thần trượng mà giật mình, tuy rằng trước đó Đường Tam Thập Lục đã có dự đoán và nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn chưa hề nghĩ tới.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn lạnh giọng nói:

- Ngươi không định giải thích một chút sao?

Trần Trường Sinh nhìn hắn, nói:

- Hẹn người ăn cơm, không có gì lớn.

- Nhưng vẫn không thể nói sao?

- Ừ.

- Vậy đi với ai?

- Cũng không thể nói...

Trần Trường Sinh có chút khẩn trương, nghĩ lúc ngồi uống rượu cùng Từ Hữu Dung, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Nhìn vậy, Đường Tam Thập Lục hít sâu một hơi, nói:

- Nữ nhân?

Trần Trường Sinh giật mình, hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:

- Nhìn cái mặt đầy xuân phong, cả Hiên Viên Phá cũng nhìn ra.

Trần Trường Sinh hơi quẫn, không biết nên nói tiếp thế nào.

- Ba ngày, chậm nhất ba ngày.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cắn răng nói:

- Ta nhất định có thể điều tra ra chuyện của ngươi, rõ ràng đã gặp Từ Hữu Dung mà không bị mê hoặc, ngược lại còn đi gặp cô nương khác, ta thật sự hiếu kỳ cô nương kia trông như thế nào.

Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, lại có chút mơ hồ không phục, hỏi:

- Vì sao ta không thể đi gặp Từ Hữu Dung?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn mặt không chút cảm xúc nói:

- Từ Hữu Dung sẽ lén gặp ngươi sao? Chẳng bằng ngươi nói mình là con riêng của Tô Ly cho xong.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Nếu nói vậy, Chiết Tụ chẳng phải sẽ gọi ta là đại cữu ca?

Đường Tam Thập Lục nghe vậy cười lớn, sau đó nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên thôi cười.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:

- Không ngờ còn biết nói đùa, cười đã đời... Ngươi thật sự xong rồi.

Trần Trường Sinh khó hiểu, hỏi:

- Cái gì?

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn thông cảm nói:

- Xem ra ngươi là sự thật rất thích cô nương kia, bằng không cũng sẽ chẳng đổi tính, tương lai ngươi làm sao bây giờ?

...

...

Trần Trường Sinh nằm trên giường, trằn trọc mất ngủ.

Sau mười tuổi, ngoại trừ thời gian mới vào kinh đô dẫn tinh quang tẩy tủy không thể thành công, đây là lần đầu tiên hắn mất ngủ.

Lời Đường Tam Thập Lục nói như mở toang cánh cửa sổ, khiến tinh quang chiếu lên cánh đồng tuyết, soi rõ tâm ý của hắn.

Rời khỏi Chu viên đã nửa năm, hắn thường xuyên nhớ nàng, bất kể là ở dung thụ hay bên tảng đá vào chu lăng, nhưng hắn không biết sự tưởng niệm chính là tưởng niệm, mãi khi ở cầu Nại Hà dải lụa trắng rơi xuống để lộ ánh mắt của nàng, nhất là lúc ở tửu quán, nàng quấn trong áo bông, nhấp rượu trắng, gặm xương hoàn toàn khác lúc ở chu viên, cũng khác với người trong truyền thuyết nhưng lại rất chân thực, chân thực tới làm người ta muốn gần gũi.

Vì thế sự tưởng niệm này rất có sức nặng.

Nó tên là tương tư, một khi tương tư, đương nhiên khó ngủ.

Trần Trường Sinh là một người nghĩ gì làm đấy, dù sao ngủ không yên, nếu muốn gặp nàng, vậy thì đi gặp nàng.

Từ Hữu Dung nói với hắn đừng cho bất cứ kẻ nào biết bọn họ từng quen biết, cho nên hắn không có cách nào bình thường đi gặp nàng mà chỉ có thể vụng trộm.

Hắn rời giường, mặc xiêm y bay ra khỏi cửa sổ, lướt qua đông lâm, lấy chìa khóa mở cửa bí mật đi vào.

Qua kẽ hở, nhìn thâm cung trong đêm, hắn có chút khẩn trương, thế cho nên thổi ra tiếng huýt sáo âm câm.

Hắn là một người sinh hoạt rất quy củ, rất ít làm loại chuyện này, tuy rằng từng vụng trộm tiến vào hoàng cung, nhưng tình hình bây giờ khác trước, đêm qua Giáo hoàng bệ hạ mới hướng toàn bộ đại lục tuyên bố hắn là người thừa kế quốc giáo, giờ ban đêm xông vào hoàng cung, nếu bị người phát hiện thì đúng là đại sự.

Gió tuyết bôi trắng tường đỏ và mái hiên vàng trong cung.

Thánh hậu nương nương nhìn bông tuyết ngoài cửa, khóe môi hơi trào phúng, nói:

- Ngươi có biết lá gan con người lớn nhất khi nào không?

Nam bắc hợp lưu gần ngay trước mắt, các hạng mục tăng nhiều, Mạc Vũ đến đêm khuya cùng nương nương xử lý sự vụ đã có chút mỏi mệt, bỗng nhiên nghe câu hỏi này, giật mình rồi mới phản ứng nói:

- Lúc đối mặt với cái chết?

- Không sai, nhưng còn có một tình huống... Bởi vì tình yêu.

Thánh hậu nương nương nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Hoặc là nói háo sắc làm liều.

Dưới ánh đèn, trong hoàng cung giống như ban ngày, không giống đêm khuya, vì thế sự vật màu đen cũng hiển lộ rõ ràng?

Khi Trần Trường Sinh nhìn thấy dê đen từ quảng trường chậm rãi đi tới, trong lòng nảy sinh cảm kích.

Hắn nói ra ý đồ của bản thân với dê đen.

Dê đen nhìn hắn rồi xoay người đi, không biết qua bao lâu thì tới trước một tòa cung điện, rồi xoay người biến mất trong đêm.

Tòa cung điện kia có vị trí vô cùng tốt, cũng rất an tĩnh, hơn nữa còn có rất nhiều cây xanh sinh tồn giữa đông, rất không tầm thường.

Nàng ở đây sao? Xem ra lời nghe đồn là sự thật, thánh hậu nương nương rất sủng ái nàng, còn hơn cả bình quốc công chúa.

Vậy nếu tương lai quốc giáo và triều đình phân liệt, Giáo hoàng sư thúc và thánh hậu nương nương đánh nhau, nàng nhất định sẽ giúp nương nương thì ta nên làm gì bây giờ? Đột nhiên, hắn nhớ tới lúc ở quán ăn nàng nói tới câu kia, giờ nghĩ lại đúng là có chút vấn đề.

Gió tuyết rét lạnh, mặt của hắn ban đầu còn nóng bừng, sau đó thì dần dần lạnh xuống, không phải tâm lạnh, mà là cần bình tĩnh.

Hắn tới gặp nàng, nhưng lại rất lâu không động đậy, cũng không có ý lẻn vào cung điện mà chỉ đứng ở đó.

Không biết qua bao lâu, một giọng nói truyền vào trong tai hắn, là thanh âm của nàng.

- Chàng... Đứng ở chỗ này làm gì?

Hắn nhìn lại, chỉ thấy phía sườn đông có một cửa sổ còn sáng, hắn đi qua, liền nhìn thấy bóng của nàng được ngọn đèn chiếu rọi.

Nàng ngồi bên bàn gần cửa sổ, cầm trong tay một quyển sách.

Đêm đã khuya, nàng chưa ngủ, không biết vì nguyên nhân gì, không biết có phải cũng không hắn không thể đi vào giấc ngủ.

- Ta... Muốn đến gặp nàng một chút.

Hắn cách cửa sổ nói với nàng.

Từ Hữu Dung ở bên kia cửa sổ nhẹ giọng nói:

- Không phải vừa mới gặp sao?

Trần Trường Sinh do dự một lát, nói:

- Nhưng... Ta không ngủ được.

Từ Hữu Dung xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bất an, nghĩ thầm rằng có chuyện gì xảy ra lại làm hắn không thể đi vào giấc ngủ?

Phải biết rằng ban đầu ở Chu viên, dù xung quanh có vô số mãnh thú đáng sợ, hắn cũng có thể bình tĩnh tiến vào mộng đẹp.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Không có việc gì... Chỉ là nghĩ tới nàng ngủ không yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK