Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống chi đạo kiếm ý kia quả thật tồn tại, Hoàng Chỉ Tán cũng không có thù oán gì phải dồn Trần Trường Sinh hắn vào đường chết?

Trần Trường Sinh cứ thế xác định hướng đi, thân thể tuy vẫn suy yếu, cảm giác buồn ngủ như tảng đá đè nặng cơ thể nhưng tâm tình hắn đã an định hơn nhiều, hắn ngồi bên Từ Hữu Dung, dựa vào tinh thạch, cố nén cảm giác bối rối nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chờ đợi nàng tỉnh lại.

Không biết bao lâu, lông mi Từ Hữu Dung khẽ run rồi cứ như vậy tỉnh lại, màu lam sắc như bông lau ở trên núi sau cơn mưa một lần nữa rơi vào trong mắt của Trần Trường Sinh, khiến hắn hơi giật mình. Tựa như lúc ở trong động đá Trần Trường Sinh tỉnh lại, hai người ở khoảng cách vô cùng gần, ánh mắt nhìn nhau chăm chú, nhưng trong mắt thiếu nữ không có kinh hoảng, không có ngượng ngùng, không có cảnh giác, không có sợ hãi mà chỉ có bình tĩnh.

Ánh mắt của nàng trong suốt, không nhiễm một chút bụi bặm và lõi đời nào, cứ như một đứa bé mới sinh, nhưng trong sự yên lặng lại có cảm giác như đã duyệt tận hồng trần, lão làng trong kinh nghiệm thế sự. Nhưng hai cảm giác này không xung đột mà dung hợp lại tạo thành một sức hấp dẫn huyền diệu khó có thể nói thành lời.

Có thể do quá mỏi mệt, cũng có thể do đôi mắt này quá mê người, Trần Trường Sinh không thể dời tầm mắt.

Thiếu niên và thiếu nữ nằm trên cỏ xanh, cách nhau chưa đến một thước, lẳng lặng đối diện .

Nhưng chung quy cũng không thể vĩnh viễn đối diện như vậy. Thú vị chính là người thấy thẹn thùng và khẩn trương lại là Trần Trường Sinh.

Hắn có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, nhìn bụi cỏ cách đó không xa, nói:

- Nàng đã tỉnh rồi sao?

Nàng đương nhiên đã tỉnh, những lời này chính là nói bừa trong lúc không biết nói gì, tựa như Chiết Tụ ở đầu kia thảo nguyên, Trần Trường Sinh cũng không rành ăn nói, nhất là khi ở cạnh nữ tử, nhưng câu này còn có ý nghĩa xác nhận.

Từ Hữu Dung khẽ ừm.

Trần Trường Sinh nói:

- Vậy thay ca đi.

Từ Hữu Dung hơi nhướn mày:

- Hửm?

Trần Trường Sinh nói:

- Nàng ngủ lâu như vậy, đến lượt ta ngủ mà.

Ở trong động đá, hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, biết được thiếu nữ này cứu rồi ngay sau đó thiếu nữ lưu lại một câu rồi chìm vào giấc ngủ say, điều này làm cho hắn cảm nhận được áp lực rất lớn, dường như cả thế giới của hắn và nàng đều đặt lên vai của hắn, mãi khi hắn xác nhận nàng thật sự tỉnh táo rồi mới thả lỏng được đôi chút.

Hắn đem trả thế giới của hai người lại cho nàng lúc tỉnh táo, như vậy hắn hẳn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát rồi. Nghĩ như thế, giống như thủy triều kéo đến, sự ủ rũ trong nháy mắt bao trùm từ đỉnh đầu tới đầu ngón chân, tất cả lỗ chân lông, cơ thể, cốt cách cùng với tinh thần, không đợi Từ Hữu Dung có ý kiến gì, hắn đã nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ say, hoặc cũng có thể nói là ngất đi.

Tựa như lúc ở động đá, Từ Hữu Dung chưa hề chuẩn bị tâm lý việc hắn hôn mê, giật mình trong chốc lát mới tỉnh táo lại lại, có chút khó khăn ngồi dậy thì mới phát hiện bên người chất đầy tinh thạch quý báu, đưa mắt nhìn thì phát hiện mình đã ở trong thảo nguyên, điều này làm cho nàng trầm mặc rất lâu.

Rốt cục vẫn phải đi vào thảo nguyên, như vậy còn có khả năng đi ra sao?

Nàng dựa vào thông minh đạo tâm, bài trừ ý niệm hỗn loạn ra khỏi thức hải, bắt đầu Tọa Chiếu tự quan, phát hiện tầm mắt hiện tại sáng rõ hơn một chút, nhưng độc Nam Khách hạ trong cơ thể vẫn chưa biến mất mà còn đang không ngừng ăn mòn thân thể và thức hải của nàng, vấn đề lớn nhất còn lại chính là huyết mạch có dấu hiệu khô cạn.

Không những chân nguyên tiêu hao quá độ, mà còn sắp chảy hết máu rồi.

Máu là căn nguyên sự sống, không có máu thì không còn sống. Trên thực tế, dựa theo suy luận về thương thế lúc trước, hẳn lúc này nàng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh —— một khi tỉnh lại, cơ thể vận hành cần nhiều máu hơn, mà nàng tỉnh lại chứng minh tình huống đã biến đổi tốt.

Nàng nhìn thân rắn không toàn vẹn trên cỏ, suy nghĩ một chút thì đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh thêm mấy phần thiện ý. Cùng là nhân loại tu hành giả, bị Ma tộc đuổi giết, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, Trần Trường Sinh đã chứng minh mình không phải người sẽ vứt bỏ đồng bạn, như vậy nàng đương nhiên cũng phải hồi báo, tay phải khẽ đặt lên mạch môn của hắn.

Mạch đập của Trần Trường Sinh khá chậm, chậm gấp ba người bình thường, nhưng mạch tượng ổn định, tuy nói có chút suy yếu hỗn loạn, nhưng hoàn toàn khác với người chết.

Lúc sáng sớm ở bụi cỏ lau, nàng từng bắt mạch cho hắn, đồng thời quên mình dùng phương bàn mệnh sao suy diễn, rõ ràng người này mệnh thọ không lâu, nhưng bây giờ chẳng phải sống rất tốt hay sao? Nàng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hẳn có liên quan tới đạo hàn ý thuần khiết chí âm trong cơ thể hắn. Nàng nhìn phía Trần Trường Sinh, nghĩ thầm đại lục quả nhiên tàng long ngọa hổ, Tuyết Sơn Tông một thời nổi danh trước kia vẫn không thể khinh thường.

Ngay lúc nàng trông qua, ở giữa cỏ xanh vang lên tiếng ngáy vang dội, lấy thân thể bị trọng thương cõng nàng chạy lâu như vậy, hơn nữa còn phải đối kháng với thuật ngủ đông của Hắc Long, Trần Trường Sinh sớm mỏi mệt tới cực điểm, lúc này trầm tĩnh lại, đúng là ngủ rất say, chưa nói là ngáy như sấm, cho dù có làm sấm thật cũng không thể làm hắn tỉnh lại.

Trần Trường Sinh ngủ say thỉnh thoảng chép miệng như đang ăn gì đó trong mộng, lại thỉnh thoảng nắm tay, duỗi chân, nhìn qua thật sự rất giống trẻ con, khiến Từ Hữu Dung không nhịn được cười rộ lên.

Nhưng mà đúng lúc này, sâu trong thảo nguyên truyền đến một tiếng đàn.

Từ Hữu Dung vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt hiện vẻ cảnh giác.

Nàng sẽ không quên lão giả đánh đàn kia là trưởng lão của Chúc Âm Vu, mà vu tộc am hiểu nhất chính là ngự sử độc vật và yêu thú —— mặt trời không lặn trong thảo nguyên chính là không gian vặn vẹo. Nàng chỉ mới tỉnh lại một lát đã hiểu được sự mê hoặc ở nơi đây, không gian không thể ngăn cách thanh âm, nhưng trong thảo nguyên này yêu thú, khẳng định chúng có phương pháp có thể tự do đi lại.

Nàng nhìn vào mặt nước, hàn ý dần sinh ra, bởi vì trên mặt nước phẳng lặng dần dần xuất hiện gợn sóng truyền ra xung quanh, phảng phất có rất nhiều côn trùng di chuyển, nhưng trên thực tế trên mặt nước không có gì cả, những rung động này nảy sinh ở rất xa, hoặc là ở rất sâu dưới nền đất.

Một đạo thần thức cô đọng theo tầm mắt của nàng hướng ra xa, tiến vào bụi cỏ rậm rạp, cùng với bùn đất ẩm dưới nền.

Cảm giác như là hai phương diện, vì thế các sinh mạng trong bụi cỏ cùng bùn lấy cảm nhận khí tức của nàng rất rõ rệt.

Đó là khí tức đến từ viễn cổ, vô cùng uy nghiêm, hùng mạnh, cao quý.

Nơi xa trên thảo nguyên vang lên vài tiếng vang bất an, sau đó là vô số tiếng ma sát rất nhỏ, dưới nền đất có chút chấn động cũng lặng lẽ rời đi, khí tức của Từ Hữu Dung, dùng phương thức nghiền ép đàn áp thảo nguyên, rất nhiều yêu vật bị tiếng đàn bừng tỉnh, sau đó tìm kiếm khắp nơi đều chạy trốn, né tránh, nhưng... Còn có rất nhiều yêu thú không hề thay đổi phương hướng của chúng.

Khí tức của Từ Hữu Dung, không hề nghi ngờ là cao quý nhất hùng mạnh nhất, nhưng khi nàng bị rơi vào trạng thái suy yếu, đối với mấy con yêu thú lại là mỹ vị ngon nhất.

Nếu lúc này có người từ trên không trung nhìn xuống thảo nguyên thì có thể thấy phạm vi hơn mười dặm ẩn dấu vô số bóng dáng yêu thú như thủy triều chậm rãi đi về phía nàng và Trần Trường Sinh. Làm người ta cảm thấy sởn tóc gáy là yêu thú đi lại như vậy nhưng không hề có bất kỳ âm thanh gì.

Trong bụi cỏ xanh sinh ra một ngọn gió, một đôi cánh trắng như tuyết hiện ra sau lưng nàng.

Lúc ngủ say, chân nguyên và máu khôi phục một phần, giờ lại bị nàng không chút do dự dùng hết.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh, chuẩn bị giơ tay đi túm thắt lưng hắn, nhưng mà chẳng biết tại sao giữa đường dừng lại.

Hơn mười dặm thảo nguyên đã bị mấy vạn con yêu thú biến thành chiến trường, nhưng nguy hiểm chân chính lại ở ngoài chiến trường, ở chỗ xa hơn.

Đồng cỏ và nguồn nước rậm rạp, ở trên mặt nước để lại vô số bóng râm, trong bóng râm có mấy trăm con kền kền yêu ẩn nấp.

Kền kền yêu lông xám, mỏ còn sắc bén hơn cả kiếm.

Đáng sợ hơn chính là mắt của chúng, lạnh lùng mà tàn nhẫn, cực kỳ lợi hại, bất kể là kiếm cũng không sắc nhọn bằng chúng, đều không thể so sánh.

Yêu thú chỉ số thông minh cực cao, thủ đoạn công kích cực quỷ dị, tốc độ bay cực cao, thường sinh sống ở vùng núi đông bắc, một con yêu kền kền cũng đủ để giết chết một Tọa Chiếu Cảnh, cũng may số lượng kền kền trên đông thổ đại lục cực kỳ thưa thớt, nhưng ai có thể ngờ trong Chu Viên lại có nhiều như vậy.

Mấy trăm con yêu kền kền, không có một cái vỗ cánh nào, chỉ chằm chằm ở thảo nguyên quan sát, ánh mắt ác nghiệt khát máu, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Xa hơn là tiếng đàn bay tới, bóng kền kền xám trong nước có vẻ vô cùng âm trầm.

Từ Hữu Dung xoay người nhìn về một phía khác trên thảo nguyên.

Nàng không biết bên đó cất dấu hung hiểm gì, cũng không có xuất ra phương bàn mệnh sao, nhưng nàng có cảm ứng, biết bay đi không phải lựa chọn tốt. Nàng hiện tại trọng thương khó lành, không có cách nào phát huy toàn bộ tốc độ, hơn nữa không thể phân biệt phương hướng trong thảo nguyên, nếu lựa chọn bay lượn thì thật sự sẽ phải chết ở đây.

Trên không trung thảo nguyên xanh thẳm, nhìn như rộng lớn vô hạn, có thể tự do bay lượn, nhưng kỳ thật rất nguy hiểm.

Nếu một mình nàng thì có thể thành công rời khỏi, nhưng hiện tại còn có người thiếu niên đang ngủ say, tiếng ngáy như sấm sau lưng nàng.

Từ Hữu Dung lần nữa ngồi xuống, lấy ra Đồng cung và Ngô tiễn, cúi đầu im lặng không nói một lời.

Trần Trường Sinh ở sau lưng nàng, vô số tinh thạch vây quanh nàng.

Thời gian thong thả trôi qua, yêu thú ẩn trong thảo nguyên, bởi vì sợ hãi khí tức Tiên Thiên của nàng mà chậm chạp chưa phát động công kích.

Tiếng đàn mờ ảo không có đổi được sự cuồng bạo hay thúc giục, mà như thêm bình tĩnh, gia tăng trấn an.

Trấn an tâm linh yêu thú, khiến chúng không hề sợ hãi, sinh ra đầy đủ dũng khí.

Cỏ dại giữa mặt nước đột nhiên chấn động kịch liệt, lúc trước gợn ít sóng, trong nháy mắt nối thành một mảnh, hình thành cuộn sóng cực cao.

Đầu sóng lướt qua ngọn cỏ, làm ướt vạt váy trước đầu gối nàng.

Nàng ngẩng đầu mở to mắt, bình tĩnh nhìn hồ nước, giương cung, sau đó cài tên, ngón tay khẽ buông lỏng.

Vèo một tiếng kêu khẽ.

Ngô tiễn phá không đâm sâu vào trong nước.

Trong nước không có gì, thế mũi tên này bắn cái gì? Chẳng lẽ bắn nước?

Ngay sau đó, mặt nước cuộn sóng biến mất, bọt sóng không còn chấn động.

Dường như một mũi tên của nàng đã bắn mặt nước yên tĩnh trở lại.

Từ Hữu Dung dùng Ngô tiễn đương nhiên không phải bắt nước hay bọt sóng mà là yêu thú ở trong nước cố ý quấy sóng.

Nước trong suốt chậm rãi bị nhuộm đỏ.

Một thi thể giao xà chậm rãi nổi lên, vắt ngang mặt nước, giống như dãy tường thành lớn.

Ngô tiễn ở giữa mắt nó, sâu không thấy đuôi, so với thân hình khổng lồ của giao long thì mũi tên chỉ như cỏ dại.

Nhưng mũi tên đó đã dễ dàng giết chết giao xà.

Đó cũng không phải chấm dứt, mà là bắt đầu.

Ngay sau đó, mặt nước kịch liệt chấn động, vô số bọt nước vung lên, cùng với tiếng hét làm lòng người kinh hãi, hơn mười cái bóng lớn vạch nước xông lên.

Mỗi một cái bóng là một con giao xà.

Mỗi một con giao xà còn lớn hơn cả Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh nằm trên cỏ.

Hơn mười con giao xà tác nước lao lên bầu trời, thanh thế dữ dội kinh người.

So ra, thiếu nữ cầm cung trên cỏ xanh có vẻ nhỏ bé vô cùng.

Giao xà là yêu thú nổi danh đại lục, bởi vì da của nó có thể dùng để chế tác thượng đẳng khôi giáp. Bởi vậy cũng có thể biết năng lực phòng ngự của chúng phi thường cường đại, nhìn làn da bóng loáng mềm mại cứng cỏi, đừng nói binh khí bình thường, cho dù là Thông U Cảnh cũng rất khó đâm rách.

Theo việc nhân loại, Ma tộc và Yêu tộc thống trị đông thổ đại lục, giao xà hiện tại đại đa số đều trốn ở nơi hoang vu ít kẻ qua lại, nhưng hung danh vẫn hiển hách như cũ, ai có thể ngờ trong Chu Viên lại có thể có nhiều giao xà như vậy, mà nó cũng chỉ là một bộ phận trong thảo nguyên.

Khó trách mấy trăm năm qua, người tiến vào thảo nguyên không ai có thể sống để đi ra ngoài.

Trong truyền thuyết, giao xà có huyết mạch của Long Tộc, nhưng chúng nó bị Long Tộc cấm chế, thần hồn vĩnh viễn không thể thức tỉnh, chỉ có thể sinh hoạt trong nước, cũng vì vậy, chúng căm thù huyết mạch của Long Tộc và phượng hoàng nhất, đó là lý do chúng mở đầu công kích Từ Hữu Dung.

Hơn mười giao xà đột kích, toàn bộ không trung đều bị che khuất, ánh sáng trở nên đen tối.

Từ Hữu Dung chỉ có hơn mười Ngô tiễn, làm sao đủ đối phó với yêu thú hùng mạnh?

Đây là một vấn đề, nàng rất nhanh liền giải quyết xong vấn đề này, nếu số lượng không đủ, vậy không cần tiễn.

Nhìn bóng ma khổng lồ lao tới, nàng yên tĩnh giương cung, chẳng qua lúc này trên dây cung không có tiễn.

Động tác của nàng vẫn ổn định, ngắn gọn, không có sự dư thừa, cũng không lãng phí một tia chân nguyên hay khí lực nào.

Mỗi một lần giương cung, dường như đều là lần đầu tiên giương cung, không có bất kỳ điểm nào khác nhau.

Ngoại trừ hướng của đồng cung.

Boong boong boong boong, dây cung như dây đàn, phát ra minh hưởng, tấu ra một âm đơn điệu mà cứng rắn, mạnh mẽ.

Vô số ngấn màu trắng rời khỏi dây cung, phá không lao tới cơ thể giao xà.

Giao xà vô cùng cứng cỏi, ngay cả Thông U Cảnh tu giả không thể chém rách da, vậy mà chạm vào ngấn màu trắng liền vỡ ra.

Ngấn màu trắng như khe nứt không gian, có được năng lực phá vỡ gần như tất cả.

Chỉ có điều nháy mắt, trên thân thể giao xà xuất hiện vô số tơ máu, máu rắn như mưa rơi xuống, nứt ra thịt, còn có thể nhìn thấy xương trắng, hình ảnh vô cùng máu tanh, khủng bố.

Hơn mười giao xà thống khổ vặn vẹo nửa trên, nửa dưới ở trong nước quấy lên từng đợt sóng lớn.

Trong màn nước đục, theo sát phía sau chính là sự công kích điên cuồng của đám giao xà bị tổn thương.

Từ Hữu Dung ngồi giữa bãi cỏ xanh, vẻ mặt yên tĩnh không sợ hãi, cũng không có ý né tránh, chỉ có điều động tác kéo dây cung càng thêm nhanh chóng, tay phải hóa thành ảo ảnh, không thể thấy rõ động tác.

Boong boong boong boong, mấy trăm đạo thậm chí mấy ngàn ngấn màu trắng rời cung lao ra khắp xung quanh.

Giao xà căn bản không có biện pháp tới gần đồng cỏ xanh đã bị cắt thành đậu phụ, cơ thể không toàn vẹn như những tảng đá rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK