Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm một tiếng trầm đục!

Tất cả bông tuyết trên cầu điên cuồng bay lên, theo Trai kiếm tiến về phía trước.

Tuyết rơi vô số, trước mắt Trần Trường Sinh một mảnh trắng xóa.

Hắn cái gì cũng không thấy, chỉ có thể cảm giác được đạo kiếm mang uy lực kinh khủng phía sau tuyết sương.

Hắn cảm giác mình dường như tiến vào ảo cảnh, đối mặt không phải là kiếm của Từ Hữu Dung mà là một trận tuyết lở.

Băng tuyết tích trữ ngàn năm trên vách đá Thánh Nữ Phong đột nhiên sụp đổ, mang theo tiếng sấm ầm vang lao về phía hắn.

Kiếm pháp của hắn cho dù có tinh diệu cũng không thể đâm sập mảnh vách núi này?

Hai bờ sông Lạc Thủy rất an tĩnh.

Trên thuyền lớn lại tĩnh mịch một mảnh.

Vô luận là Mao Thu Vũ hay Lăng Hải Vương cũng trầm mặc không nói.

Đường Tam Thập Lục nắm thật chặt tay, lại không kìm được mà khẽ run rẩy.

Sắc mặc Tô Mặc Ngu có chút tái nhợt, môi khẽ nhúc nhích, không biết đang thì thào nói cái gì.

Đồng từ của Chiết Tụ lại trở nên đỏ, tay nắm quải trượng âm thầm dùng sức.

Tất cả đây đều là vì mảnh tuyết sương trên cầu Nại Hà kia, vì một kiếm phía sau tuyết sương.

Đường Tam Thập Lục và Tô Mặc Ngu rất rõ mình không tiếp được một kiếm này, trừ phi vận dụng pháp khí bảo mệnh, nếu không sẽ bị trọng thương, hoặc là…. Mà đây mới chỉ là kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, cũng nghĩa là mình bây giờ ngay cả một kiếm của nàng cũng tiếp không được.

Sự thật này làm cho bọn họ có chút khó có thể nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Chiết Tụ lại không nghĩ giống bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận một kiếm này của Từ Hữu Dung rất đáng sợ.

Huyết mạch thiên phú của nàng thật sự là quá hùng mạnh.

Ngoại trừ Thu Sơn Quân huyết mạch Chân Long và Lạc Lạc huyết mạch Bạch Đế ra, thế gian còn ai có thể chống lại?

Cho dù là mấy vị cường nhân Tụ Tinh đỉnh cao đứng ở mũi tàu, cách lĩnh vực thần thánh chỉ một bước ngắn cũng nhịn không được mà hâm mộ thiên phú của Từ Hữu Dung. Đều nói tu đạo là lễ vật trí tuệ sao trời ban cho, như vậy món lễ vật của Từ Hữu Dung lại chính là bản thân!

Nhưng mà có ý tứ chính là, cho dù tới giờ khắc này, thấy được một kiếm hùng mạnh như tuyết lở của Từ Hữu Dung, vẫn không có người lo lắng cho Trần Trường Sinh.

Cho dù là Đường Tam Thập Lục và người của Học Viện Quốc Giáo, hoặc là những người khác.

Đúng vậy, thiên phú huyết mạch của Trần Trường Sinh rất là bình thường, nhưng từ Tầm Dương thành tới kinh đô, rất nhiều cao thủ Tụ Tinh sơ cảnh ngã xuống dưới kiếm của hắn, đã sớm chứng minh hắn tuyệt đối không phải Thông U thượng cảnh bình thường.

Kiếm thế như núi sập, như tuyết lở của Từ Hữu Dung.

Đáng sợ nhất là, theo bạo tuyết tới chính là Trai kiếm.

Tựa như kiếm của hắn có nhanh cũng không nhanh bằng Từ Hữu Dung, kiếm của Từ Hữu Dung có cường thịnh trở lại cũng không thể trực tiếp đột phá hắn.

Hắn tĩnh tâm an thần, vượt qua kiếm lập tức tới lông mày.

Động tác của hắn rất tự nhiên, giống như xuất ra ba vạn kiếm nửa năm trước.

Chính là Hoành kiếm.

Vách núi thẳng tắp, xích sắt tái hiện, đại đê vững chắc.

Cái này chính là một chiêu Bổn kiếm mà ngay cả Tô Ly cũng chưa có thể học được.

Tuyết lở tới, tiếng gió thê lương, hạt tuyết như mũi tên.

Trai kiếm hợp với gió tuyết mà tới, nặng nề chém trên thân Vô Cấu kiếm.

Lúc này hai kiếm gặp nhau, không phát ra tiếng kiếm kêu trong trẻo mà phát ra một tiếng nổ ầm.

Giống như Thần Minh trong bầu trời nắm lấy một thiết chùy, nặng nề gõ vào trên cái thớt sắt!

Tất cả tuyết đọng trên cầu đều bị chấn động bay lên.

Lạc Thủy dưới cầu cũng theo đó mà dựng lên.

Trai Kiếm trảm lạc!

Một đạo lực lượng vô biên khó có thể tưởng tượng rơi vào trên thân Vô Cấu kiếm.

Tuyết đọng vạn năm sụp đổ, trực tiếp xông vào vách núi nhìn như cứng rắn, vọt vào sông lớn, bắt đầu không ngừng tấn công xích sắt và đại đê trong nước sông!

Cùng với thanh âm cực kỳ chói tai, Vô Cấu kiếm khẽ gấp khúc!

Sau khi Trần Trường Sinh luyện thành, Bổn kiếm chưa từng bị công phá, tại giờ khắc này lại có dấu hiệu sụp đổ!

Hắn đã sớm có chuẩn bị đối với cái này, tay trái không biết từ lúc nào đã cầm một vỏ kiếm, một thanh âm vang lên, vỏ kiếm bao lấy mũi kiếm Vô Cấu.

Tay trái hắn nắm lấy vỏ kiếm, tay phải nắm lấy chuôi kiếm để trước người đón đỡ!

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên.

Mưa to càng không ngừng tấn công.

Khách khách khách khách!

Một trận tiếng vang vỡ vụn không ngừng vang lên trong gió tuyết.

Ở trong gió tuyết lại thấy bóng dáng của Trần Trường Sinh không ngừng lui về phía sau.

Bạo tuyết thu lại, Lạc Thủy dần yên tĩnh, cầu Nại hà lại lần nữa trở nên yên bình.

Từ Hữu Dung nắm Trai kiếm, bình tĩnh mà nhìn phía trước, vẫn không nói một lời như cũ.

Trên cầu Nại Hà cứng rắn có hai đạo khe rãnh rõ ràng.

Trần Trường Sinh đứng ở cuối hai đạo khe rãnh, hai chân hãm ở bên trong, phía sau nổi lên một đống thạch đá.

Giày và quần của hắn đều vỡ vụn, nhìn có chút chật vật.

Hắn bỗng nhiên bắt đầu ho khan, có chút khó chịu.

Chỉ mới một kiếm.

Hắn liền bị nội thương.

Dân chúng hai bờ sông Lạc Thủy không nhìn rõ hình ảnh trên cầu, chỏ có thể nhìn thấy gió tuyết bùng lên và bụi mù phát lên sau đó, phát ra vô số tiếng kinh hô.

Trên thuyền lớn vẫn một mảnh an tĩnh như cũ.

Mà ngay cả bọn người Lăng Hải Vương cũng không cười nhạo và châm chọc Trần Trường Sinh, bởi vì cho dù chật vật cỡ nào, hay là bị thương hay không thì hắn cũng đã tiếp được một kiếm này.

Vậy là đủ rồi.

Những cường nhân này thấy rất rõ ràng, chiêu đại tuyết sụp đổ của Từ Hữu Dung, cho dù là Tụ Tinh sơ cảnh cũng không có biện pháp tiếp.

Đây là chỗ đáng sợ của huyết mạch thiên phú, cho dù cảnh giới không bằng đối phương, nàng vẫn có thể dựa vào số lượng chân nguyên và cường độ thần thức trực tiếp nghiền ép ngươi.

Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung, tầm mắt dừng ở trên tầng lụa trắng kia, phát hiện vẫn không thể nhìn thấu.

Hắn nhìn không thấu này—— hắn biết Từ Hữu Dung rất mạnh, nhưng thật không ngờ một thiếu nữ làm cho người ta có cảm giác thanh lịch thoát tục, lại cường đại tới trình độ thế này, thậm chí còn vượt qua phạm trù hống hách, mơ hồ có khí chất vương giả. Phượng hoàng quả nhiên là vương giả trời sinh.

Hắn đồng hải chiến đấu trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc, đối thoại về tu đạo trong miếu, hắn đã từng cảm thấy cô nương mới gặp là người tu đạo thiên tài nhất, Từ Hữu Dung tối đa cũng sấp xỉ nàng mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, nàng còn hùng mạnh hơn cả cô nương kia.

Từ Hữu Dung chậm rãi đi tới trong gió tuyết, tay phải tùy ý mang theo Trai kiếm, phảng phất như tiên nữ đi từ đám mây xuống mặt đất, rất khó làm cho người ta liên tưởng tới một kiếm khủng bố như tuyết lở lúc trước.

Càng bình tĩnh thản nhiên, lại càng dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác khó có thể chiến thắng.

Như thế nào mới có thể chiến thắng đối thủ hùng mạnh như thế?

Vấn đề này Trần Trường Sinh đã suy nghĩ rất nhiều ngày, chuẩn bị suốt bảy ngày.

Trên cầu Nại Hà vang lên một tiếng rắc nhỏ.

Vô Cấu kiếm cắm vào vỏ kiếm, cũng không phải thu kiếm, mà là chuôi kiếm và vỏ kiếm trước sau như một, tự nhiên không thể thu lại, ngược lại thân kiếm còn đột nhiên dài ra, bộc lộ rõ ràng.

Ban đầu thời điểm đối mặt với Chu Lạc ở Tầm Dương thành, hắn cũng từng làm như vậy, là chào hỏi sư huynh hơn người hắn thích nhất và Vương Phá, bây giờ cũng là thể hiện sự tôn kính đối với nàng.

Một đạo kiếm ý hiện ra trên cầu Nại Hà, hiện ra trong gió tuyết.

Đạo kiếm ý này xuất hiện đột nhiên như thế, lại không có chút nào quỷ dị, ngược lại còn có chút quang minh lỗi lạc, là chuyện phải làm, làm cho người ta có một loại cảm giác đường đường chính chính.

Đạo kiếm ý này rất thẳng, rất trực tiếp.

Đạo kiếm ý này rất nóng, rất nhiệt liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK