Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng chứng minh, nguyên nhân là vế sau.

Từ Hữu Dung ngẩng đầu nhìn Trần Trường Sinh, hỏi:

- Sao lại không ăn vậy?

- Ăn.

Hai năm qua, bởi vì bị Đường Tam Thập Lục ảnh hưởng, cách nói chuyện của Trần Trường Sinh thay đổi rất nhiều, nhưng ở trước mặt nàng, hắn như trở về làm thiếu niên đạo sĩ ngây thơ ở Tây Ninh trấn, nói chuyện cực kỳ đơn giản, tâm tư tinh thuần, một chút cảm xúc cũng không giấu được.

Tỷ như hắn lúc này hơi loạn, vì thế lúc lấy đũa suýt nữa không cầm vững. Hắn vội đón lấy chiếc đũa ở không trung lại làm chiếc ô lật sang một bên. Vì thế, những tiếng cãi vã một lần truyền vào tai của bọn họ.

- Xuân năm trước, tiểu Trần viện trưởng mới vào kinh đô, ở thần tướng phủ đã bị nhục nhã, sau lại liên tục gặp phải chèn ép, rõ ràng thiên phú cực cao, thành tích vô cùng tốt lại bị loại khỏi danh sách trúng tuyển chư viện, nếu không phải có Giáo hoàng bệ hạ âm thầm che chở, chỉ sợ còn không vào được cả quốc giáo học viện đã lụi bại. Các ngươi đều nói hắn giải trừ hôn ước là hành động tuyệt tình nhưng có từng nghĩ tới, nếu không phải Từ gia quá mức vô sỉ, mối nhân duyên kia sao phải đi tới mức này?

- Chuyện đó liên quan gì tới Dung tiểu thư? Lúc ở thanh đằng yến, bạch hạc cầm thư về, nàng đã thừa nhận hôn ước, bằng không dựa vào Trần Trường Sinh cầm hôn thư cũng đâu làm sứ đoàn phía nam không biết nói gì? Trần Trường Sinh cho dù ghi hận thần tướng phủ cũng không có đạo lý để Dung tiểu thư chịu sự nhục nhã này!

- Hừ, Từ Thế Tích lúc trước vẫn không chịu nhận thức hôn sự này, Đông ngự thần tướng phủ chê nghèo yêu giầu, kết quả tiểu Trần viện trưởng xưa đâu bằng nay, liền quay đầu muốn ôm bắp đùi của hắn? Thực thật không biết xấu hổ đến cực điểm! Các ngươi nói tiểu Trần viện trưởng từ hôn là nhục nhã? Trong mắt của ta, đây là sự nhục nhã Đông ngự thần tướng phủ tự rước thôi!

- Có thể chuyện này không liên quan tới Thánh nữ, dựa vào gì bắt nàng chịu đựng những tin đồn đó?

- Chỉ có thể nói Thánh nữ bất hạnh, sinh ở nơi như vậy, gặp phải cha mẹ như vậy!

...

...

Góc bàn trở nên an tĩnh, tiếng nước sôi trong nồi vang lên ùng ục.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung ngồi hai bên, không khí có phần nặng nề.

Hắn vào kinh cũng đã gần hai năm, hôn ước sớm đã truyền khắp toàn bộ đại lục, Đông ngự thần tướng phủ từng làm nhục và chèn ép hắn, sau thay đổi thái độ. Hắn từ thiếu niên đạo sĩ nông thôn biến thành người kế thừa quốc giáo, đó là những chủ đề ngày ngày mọi người say sưa bàn tán.

Trận chiến cầu Nại Hà sáng nay như thể kết cục hay là phán định, nhưng chưa đủ chấm dứt hết thảy, ngược lại còn khiến mọi người hào hứng thảo luận chuyện này. Từ các thực khách đang ngồi quanh đây tới các bữa tiệc trong phủ đệ.

Thần tướng phủ từng làm nhục hắn, hắn chưa từng quên, hắn cũng từng sinh ra rất nhiều cảm xúc, nhưng như lời người kia vừa nói, kỳ thật nàng chưa từng làm thương tổn hắn, mà nàng bây giờ phải thừa nhận sự cười nhạo và chỉ trích dành cho Thần tướng phủ.

Thế này rất không công bằng.

Trần Trường Sinh không biết nên nói gì.

- Dù sao cũng là phụ mẫu ta.

Từ Hữu Dung vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như không bị những lời kia ảnh hưởng.

- Ta muốn uống chút rượu.

- Được.

Trần Trường Sinh để ông chủ mang hai vò rượu tốt nhất, mở ra lớp bùn che phía trên, rót cho nàng chén rượu đầy bảy phần.

Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói lời cảm ơn, lấy một vò khác rót đầy cho hắn, sau đó nhìn hắn:

- Nói chuyện đi.

Trần Trường Sinh vẫn không biết nên nói gì, ngẫm nghĩ lát nhìn nàng, có chút nghi ngờ hỏi:

- Mặt?

- Công pháp của Nam khê trai.

- Ừ.

Hai câu đối thoại đơn giản kết thúc, không gian lại trở nên an tĩnh.

Từ Hữu Dung bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, mặt đã hơi đỏ lên.

- Không cần nói cho người khác biết, chúng ta từng gặp ở Chu viên.

- Vì sao?

Trần Trường Sinh ở cầu Nại Hà nghe yêu cầu của nàng vẫn chưa hiểu ra, lúc này xác nhận nàng thật không muốn để cho người khác biết chuyện này thì càng thêm khó hiểu.

Từ Hữu Dung không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nhẹ giọng nói:

- Không phải hôn ước đã giải trừ sao?

Đây là tin đồn lưu truyền rất lâu trong kinh đô nhưng chưa được quốc giáo học viện và Đông ngự thần tướng phủ xác nhận, nhưng nàng là người trong cuộc, tự nhiên rõ ràng lời đồn đại không phải lời đồn đại, mà là sự thật đã xảy ra.

Trần Trường Sinh im lặng rất lâu.

Lúc đứng trên cầu nhìn thấy ánh mắt của nàng, đó là thời khắc hạnh phúc nhất mười sáu năm qua của hắn. Hạnh phúc hơn cả lúc ở miếu cũ học xong quyển đạo kinh cuối cùng hay lúc tìm được mệnh sao, lấy được đầu danh sách Đại triều thí, ở Lăng Yên các tìm được bút ký....

Hoá ra nàng còn sống, nàng chính là nàng, nàng là vị hôn thê của mình, thế gian này còn có thể gặp được chuyện nào ly kỳ hơn thế này sao?

Lúc tắm ở quốc giáo học viện, hắn cũng đã nghĩ kỹ, muốn đi Ly cung xin giáo tông bệ hạ làm lại phần hôn thư kia, sau đó, hắn sẽ mang theo đám Đường Tam Thập Lục trực tiếp đi hoàng cung tìm nàng, nếu nàng đồng ý, hắn sẽ trực tiếp cầu hôn.

Hắn chưa từng trải qua chuyện đó, nhưng hắn chỉ cần xác định đó là chuyện mình muốn làm thì sẽ rất chuyện tâm, chỉ trong sớm chiều.

Lúc này nàng lại nói, chuyện này không thể nói với ai, như vậy hắn thuyết phục Giáo hoàng bệ hạ thu hồi việc giải trừ hôn thế nào?

Một tháng trước, hắn phi thường cố gắng mới giải trừ được hôn ước này.

Hiện tại, hắn phát hiện mình rất cần hôn ước này.

Đường Tam Thập Lục nói rất đúng.

- Ta nghĩ nàng đã chết rồi, ban đầu ở Chu viên ta đã đáp ứng nàng sẽ giải trừ hôn ước, cho nên...

Hắn nhìn Từ Hữu Dung, có chút bất đắc dĩ nói:

- Nếu nàng đã biết là ta, vì sao không sớm nói cho ta biết?

Từ Hữu Dung vẻ mặt lạnh lùng, nói:

- Ở Chu viên chàng lừa ta, là ta tự mình phát hiện chân tướng, ta đây sao phải nói cho chàng biết?

Trần Trường Sinh cảm thấy rất vô tội, hỏi:

- Ta lừa nàng lúc nào?

- Chẳng lẽ chàng tên Từ Sinh sao?

- Ngươi cũng không phải Sơ Kiến.

- Chàng vì sao không thừa nhận mình chính là Trần Trường Sinh?

- Lúc ấy sao nàng không nói mình là Từ Hữu Dung?

Bọn họ nhìn vào mắt đối phương, gần như đồng thanh hỏi ra vấn đề này.

Sau đó bọn họ nhớ tới, ban đầu ở trong miếu, bọn họ lần đầu tiên tự báo họ tên cũng là đồng thanh, báo ra hai cái tên giả...

Không biết lúc ấy bọn họ đã nghĩ gì.

Trần Trường Sinh hồi tưởng về thời điểm đó, ngoài không muốn đối phương biết thân phận mình, nguyên nhân chủ yếu là không muốn đối phương biết mình có một vị hôn thê nổi tiếng thiên hạ. Hoặc là Từ Hữu Dung lúc ấy cũng nghĩ như vậy, không muốn cho hắn biết mình có một vị hôn phu ai ai cũng biết?

- Có một vị hôn phu như ta rất mất mặt sao?

Hắn nhìn Từ Hữu Dung hỏi, có chút nghiêm túc, lại có chút chua xót và khổ sở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK