Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng ban mai dần dần chiếu rọi, gió sớm không thổi, mạ non vừa mới quá gối không hề lay động, Tiết Hà buông tay phải ra, chỗ cụt tay đã không chảy máu nữa, hắn nhặt lên bảy thanh đao từ trên mặt đất, từ tốn cắm trở lại trong vỏ sau thân. Trong toàn bộ quá trình, trên mặt tái nhợt của hắn thỉnh thoảng hiện lên vẻ mặt đau đớn, rất rõ ràng, những động tác đơn giản này đối với hắn hiện tại mà nói đều cực kỳ khó khăn.

Tô Ly và Trần Trường Sinh đã cưỡi hươu rời khỏi, hắn lại không có rời khỏi, mà là cứ như vậy đã ngồi xuống, vừa băng bó vết thương, vừa nghĩ vài chuyện. Trải qua Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí, Trần Trường Sinh sớm đã tiếng lành đồn xa, lan xa ở ngoài kinh đô, trong thư huynh trưởng Tiết Tỉnh Xuyên cho hắn đặc biệt đề cập tới thiếu niên này. Tiết Hà biết rằng thiếu niên này là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thậm chí có thể nói đại biểu cho thế lực của quốc giáo và hoàng tộc cũ tuyên bố tiếng tăm hướng về Thánh Hậu nương nương, chỉ có điều thiếu niên này phải đang thí luyện ở trong Chu Viên, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện tại phía bắc của Thiên Lương Quận, và Tô Ly một đường?

Đương nhiên, giờ này khắc này hắn không có lập tức rời khỏi, nguyên nhân chủ yếu nhất không phải tự hỏi, mà là chờ tên thích khách kia ẩn nấp ở trong đồng trống màu xanh hiện thân. Hắn không biết tên thích khách kia là ai, mặc dù là nơi đó đã lấy được hành tung của Tô Ly từ đối phương, hắn chỉ biết là tên thích khách kia nếu không có rời xa, thì có nghĩa là chính mình rất nguy hiểm —— lúc rời khỏi, Tô Ly đã nói qua với Trần Trường Sinh, tên thích khách kia vô cùng có khả năng thừa dịp tình trạng trọng thương của Tiết Hà giết chết hắn, sau đó đổ tội chuyện này trên đầu của Trần Trường Sinh ——bản thân của Tiết Hà cũng là nghĩ như vậy.

Trên đồng trống thanh tĩnh bỗng nhiên lướt nhẹ qua nảy sinh một trận gió mát không hề dấu hiệu, cây cao lương xanh mượt hơi hơi thấp nằm sấp trong gió, lộ ra một bóng dáng cực kỳ giống như tảng đá.

Chợt vào lúc đó, thân ảnh kia lại biến mất lần nữa, hẳn là đã càng gần chút.

Tay phải của Tiết Hà đưa đến phía sau thân, đã cầm chuôi đao.

Thân là thần tướng của Đại Chu, mặc dù vô lực tái chiến, cũng muốn chết đi ở trong chiến đấu, nếu định mệnh quả thật đã xác định phải chết trong tay mấy tên quỷ vực này, còn không bằng chết dưới đao của mình.

Gió mát tiếp tục thổi nhẹ, tên thích khách kia lại trước sau không có xuất hiện.

Không biết qua thời gian bao lâu, ánh mặt trời dần dần mãnh liệt, thời điểm Tiết Hà mất máu quá nhiều dần dần phải chống đỡ không nổi, hắn chợt phát hiện, tên thích khách kia đã đi rồi.

Tên thích khách kia tại sao phải đi? Tiết Hà không rõ, dùng đao chống thân hình khó khăn đứng lên, sau đó đã nhìn thấy trên mặt đất phía trước cách đó không xa, có người dùng mũi kiếm đã viết một hàng chữ rất rõ ràng.

Tên thích khách kia hẳn là đã thấy được hàng chữ đó, cho nên cuối cùng không có động thủ.

- Lưu Thanh, Chu Thông sẽ biết ngươi đã làm mấy thứ gì.

Vẻ mặt Tiết Hà khẽ thay đổi, hắn thật không ngờ tên thích khách kia lại chính là Lưu Thanh trong truyền thuyết, càng không nghĩ đến, trước khi Tô Ly và Trần Trường Sinh rời đi lại sẽ lưu lại một câu nói như vậy.

Chính là câu nói này đã bảo vệ tính mạng của hắn.

Ở một chỗ ven hồ trong phía bắc Thiên Lương Quận năm trăm dặm, hai con hươu đang ở cúi đầu nước uống, sau khi Trần Trường Sinh đang tắm rửa hươu dựa theo lời dạy bảo của Tô Ly sắp sửa dùng cỏ xanh và quả núi làm thức ăn. Hồ nước có chút hơi lạnh, hắn nhìn về phía Tô Ly nằm nghỉ ngơi ở bên hồ, tò mò hỏi:

- Lưu Thanh là ai?

Chữ phía ngoài vùng cao lương kia là hắn dùng đoản kiếm viết đấy, nội dung cũng là Tô Ly nói, hắn hoàn toàn không biết câu nói đó là có ý gì.

Tô Ly nói:

- Chính là hoa trong rừng cây, cao lương trong đất, tên kia trước sau không dám lộ diện danh tính.

Trần Trường Sinh có chút giật mình, nói:

- Tên thích khách kia? Rất lợi hại phải không?

Tô Ly tùy ý nói:

- Thời điểm những lão bạn già nhàm chán kia trong Thiên Cơ Các, từng lén xếp qua một bảng cho sát thủ trên đại lục, Lưu Thanh xếp hạng đệ tam.

- Bảng đệ tam sát thủ...

Trần Trường Sinh nghĩ dọc đường bị tên thích khách đáng sợ như vậy đang âm thầm cùng liên hợp, lập tức cảm thấy gió trên mặt hồ lướt nhẹ qua trở nên có chút rét lạnh, trong vô thức nhìn lại về hướng bốn phía.

Chỉ là... Thích khách đáng sợ của bảng đệ tam sát thủ, không ngờ danh tự sẽ bình thường như thế? Hắn có chút khó hiểu.

Tô Ly mở to mắt, nói:

- Sát thủ càng chuyên nghiệp càng sẽ không để người khác chú ý, luôn luôn xếp thích khách rất giỏi kia ở vị trí đầu não trên bảng danh sách, ngay cả danh tự đều không có.

Trần Trường Sinh cảm thấy những lời này nghe có chút quái dị, vị thích khách đứng đầu bảng sát thủ kia là nhân vật nào, không ngờ khiến Tô Ly cũng phải khen ngợi một câu rất giỏi? Phải biết rằng cho dù là Thiên Hải Thánh Hậu và Giáo Hoàng đại nhân cũng không chiếm được nhiều tôn kính trong lời nói của Tô Ly. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, ngược lại hỏi:

- Ngài để cho ta lưu lại câu nói kia có ý nghĩa là?

- Tiết Hà là đệ đệ của Tiết Tỉnh Xuyên, Tiết Tỉnh Xuyên là bằng hữu duy nhất của Chu Thông, nếu để cho Chu Thông biết rằng Lưu Thanh giết Tiết Hà, kết quả của Lưu Thanh nhất định rất thê thảm.

- Lưu Thanh cũng sợ đại nhân Chu Thông sao?

- Càng là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, càng sợ Chu Thông.

- Bao gồm vị thích khách rất giỏi đứng đầu bảng sát thủ kia?

- Vị kia đương nhiên là trường hợp đặc biệt.

- Nhưng tiền bối ngài lúc trước nói qua, sau khi hắn giết chết Tiết Hà, có thể ngụy trang thành là ta làm đấy, nếu là thích khách của bảng đệ tam sát thủ, khẳng định có biện pháp bố trí không có bất kỳ điểm đáng ngờ.

- Ta biết rằng hắn là Lưu Thanh, như vậy chỉ cần ta sống, Chu Thông liền sẽ biết.

- Chu Thông đại nhân sẽ tin tưởng lời nói của ngài?

- Không cần tin tưởng, chỉ cần Chu Thông hoài nghi là Lưu Thanh giết như vậy đủ rồi.

- Nhưng... Không có chứng cớ.

- Chu Thông làm việc, khi nào cần chứng cớ?

Trần Trường Sinh nghĩ về những tin đồn kinh khủng của Chu Thông đại nhân, nghĩ thầm rằng quả thật như thế.

Dân chúng Kinh đô nói tên Chu Thông có thể dừng trẻ con khóc đêm, hiện tại xem ra, còn có thể kinh sợ một tên thích khách của bảng đệ tam sát thủ.

Hắn nói:

- Ta còn là không rõ, tên thích khách kia tại sao phải giết Tiết Hà.

Tô Ly nhìn hắn nhíu mày hỏi:

- Ta càng không rõ, ngươi vì sao không giết Tiết Hà.

- Thần tướng Tiết Hà là tới giết tiền bối đấy, cũng không phải tới giết ta đâu. Giống như ngài nói như vậy, sau khi hắn biết ta là ai, rõ ràng đối với ta không có bất kỳ ý sát hại, một khi đã như vậy, hắn đã không có cách nào giết tiền bối ngài nữa, ta vì sao nhất định phải giết chết hắn? Tiền bối... Ngài giống đã quên, bàn về trận doanh, ta cùng với thần tướng Tiết Hà như thế nào đều phải thân thiết hơn gần chút so với ta và ngài.

Trần Trường Sinh nói:

- Ngược lại, tiền bối nếu nghĩ ta giết chết Tiết Hà, vì sao trước khi rời khỏi muốn ta lưu lại câu nói kia?

Tô Ly nói:

- Ngươi đã không chịu giết người, đương nhiên sẽ cho hắn còn sống, ân tình làm đủ, để tránh chịu thiệt.

Trần Trường Sinh không biết nên làm thế nào tiếp nhận những lời nói này, ngược lại nói:

- Tên thích khách kia không biết lúc nào sẽ ra tay.

Hắn đáng ngắm mặt hồ trong nắng chiều, rất là lo lắng. Uy danh của tiểu sư thúc Ly Sơn hiển nhiên chỉ sẽ mạnh hơn Chu Thông, nhưng Tô Ly bây giờ đã không có loại lực uy hiếp này, nhất là lúc sáng sớm sau khi hắn thay Trần Trường Sinh cản Tiết Hà một đao kia.

- Thích khách là nghề nghiệp yêu cầu xác suất thành công nhất, cho nên nhất định phải bảo thủ nhất.

Tô Ly nhìn ánh nắng chiều trong hồ nói:

- Trước khi không có hoàn toàn xác nhận tình trạng vết thương của ta còn có năng lực hạn mức cao nhất của ngươi, hắn sẽ không xuất hiện, càng sẽ không xuất thủ, chỉ biết tiếp tục chờ đợi giống như một tên trí tuệ thiểu năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK